Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 26-12-2024] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, làm việc trong một nhà hàng với gần 200 nhân viên. Tôi có một gia đình hạnh phúc, hai đứa con ngoan ngoãn, biết quan tâm đến người khác. Chồng tôi tuy không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nhưng luôn ủng hộ tôi.
Vào thời kỳ Pháp Luân Đại Pháp bị vu khống và bức hại nghiêm trọng, tôi may mắn được trở thành một đệ tử Đại Pháp. Tôi vô cùng cảm động trước những Pháp lý sâu sắc của Đại Pháp. Giữa thế giới con người đầy hỗn loạn này, có được sự bảo hộ của Sư phụ, tôi cảm thấy thật bình yên và an toàn,
Ba năm sau đại dịch, khi thế giới đã mở cửa trở lại, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) vẫn kiểm soát và phong tỏa đất nước một cách hà khắc, các phương pháp áp dụng thật cực đoan và phi lý! Hậu quả là doanh nghiệp phá sản, người dân thất nghiệp, tự do cá nhân bị hạn chế, sức chịu đựng của người dân bị đẩy đến giới hạn.
Tháng 12 năm 2023, có đồng tu trong một chuyến công tác đã đến ở nhà tôi. Vừa đến, cô ấy đã xuất hiện triệu chứng sốt. Cô ấy là một học viên mới và thường tu luyện một mình, chúng tôi liền tranh thủ thời gian học Pháp, luyện công và chia sẻ tâm đắc thể hội dựa trên Pháp.
Ngày hôm sau, chúng tôi luyện công như thường lệ. Khi đang luyện bài công pháp thứ hai (Pháp Luân Trang pháp), cô ấy đột nhiên ngồi xuống và nói: “Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa!” Tôi vỗ vai và động viên cô ấy cố gắng luyện cho xong bài. Tôi thấy người cô ấy ướt đẫm mồ hôi lạnh. Sau khi điều chỉnh lại, cô ấy đã kiên trì luyện hết bài. Mồ hôi lạnh chuyển thành mồ hôi nóng. Cô ấy vui vẻ nói: “May mà có chị ở đây, em đã cố gắng kiên trì. Giờ thì em ổn rồi!” Hôm đó, cô ấy vẫn đi làm như bình thường.
Nhưng sau đó, chồng và con trai tôi đều bị sốt! Rồi đến lượt con gái út, cô giúp việc, sau đó có vẻ như tôi cũng bị “lây nhiễm”! Triệu chứng là đầu nặng, mệt mỏi và sốt khá cao. Tôi cảm nhận được đó không phải là thứ thuộc về không gian của chúng tôi. Nó xâm nhập vào trường không gian của tôi. Đột nhiên nó trở nên cực kỳ lạnh, rồi lại vô cùng nóng. Có lúc như con rồng lửa có thể nung chảy cả sắt thép; có lúc lại lạnh thấu xương. Tôi nhìn thấy qua thiên mục, bất cứ nơi nào nó đi qua đều để lại một đống những thứ màu trắng đục, nhầy nhầy, có thể sinh sôi vô hạn. Người thường hoàn toàn không thể tránh khỏi nó! Không có gì lạ khi người ta bị nhiễm bệnh lại cảm thấy đau đớn như vậy.
Lúc đó, chính niệm của tôi rất mạnh, tôi lập tức niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Suốt cả đêm, tôi phát chính niệm để tiêu diệt nó. Dù nó rất hung hãn, nhưng dưới chính niệm của tôi, trước lúc bình minh nó đã tan biến. Cơ thể tôi lại trở lại bình thường!
Sau sự việc này, tôi nhận ra rằng đó là một trận chiến thiện – ác ở không gian khác. Nếu không có uy lực và sự bảo hộ của Đại Pháp, một người bình thường sẽ phải nằm trên giường trong nhiều ngày. Trong môi trường có rất nhiều người bị nhiễm xung quanh, tôi vẫn làm việc bình thường và nhanh chóng hồi phục, đồng thời còn chăm sóc gia đình (người nhà tôi cũng sớm khỏe lại mà không cần uống thuốc). Các đồng tu trong nhóm học Pháp của chúng tôi đều không tiêm phòng cho con cái, tất cả các cháu đều khỏe mạnh, được hưởng lợi ích từ Đại Pháp!
Trong những năm tu luyện, tôi đã trải nghiệm rất nhiều điều kỳ diệu, chứng kiến rất nhiều cảnh tượng thần kỳ. Có lần, tôi đi làm về lúc 11 giờ đêm, rất mệt mỏi và buồn ngủ, chỉ muốn đi ngủ ngay. Đột nhiên tôi nhớ rằng mình chưa học “Luận ngữ”, tôi liền quyết định đọc xong rồi mới đi ngủ.
Tôi cầm cuốn “Chuyển Pháp Luân” – cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp – và đọc thầm (vì quá mệt mỏi, không tập trung lắm). Bỗng nhiên một cảnh tượng chấn động xuất hiện: Một “bức tường” kín mít đột nhiên xuất hiện trước mắt tôi, “bức tường” đó được tạo thành bởi các loại sinh mệnh, chen chúc nhau không một kẽ hở. Không biết từ lúc nào, họ đã lặng lẽ tụ tập lại, đứng trước mặt tôi một cách cung kính, thành tâm nghe Pháp. Tôi vô cùng chấn động! Làm sao tôi có thể lơ là trước cảnh tượng như vậy?! Tôi lập tức tỉnh táo hẳn. Họ đang rất háo hức được nghe Pháp, tôi liền đọc to lên. Do căng thẳng nên tôi đọc hơi ngắc ngứ. Sau khi tĩnh tâm lại, tôi đọc lại từ đầu một cách nghiêm túc, thành kính.
Trải nghiệm này khiến tôi nhận ra rằng sinh mệnh ở các không gian đều đang mong muốn đắc được Đại Pháp vũ trụ và thành tâm lắng nghe. Các đồng tu, chúng ta không được lơ là khi học Pháp, phải đối đãi với Pháp một cách nghiêm túc và thành kính!
Trong khoảng thời gian đó, tôi gặp phải rất nhiều mâu thuẫn trong gia đình, công việc và giữa các đồng tu với nhau, tâm trạng rất bực bội. Nhưng tôi nhớ rằng mình là một học viên Đại Pháp, cần phải nhanh chóng xoay chuyển cục diện này. Tôi nhận ra rằng mọi việc xảy ra với tôi đều không phải là ngẫu nhiên, tôi cần phải hướng nội tìm. Tình cờ tôi có một cuốn “Tuần báo Minh Huệ”, tôi lật giở xem và nhìn thấy đoạn chia sẻ tâm đắc thể hội của một đồng tu trong bài viết “Nói về tâm thái và huấn luyện vũ đạo”, trong đó có đoạn: “Nếu ai đó cảm thấy mình đã làm việc rất chăm chỉ, vô cùng mệt mỏi, nhưng lại cho rằng người khác làm việc chưa tốt, thiếu nợ mình thì người đó đang ở trong trạng thái nguy hiểm. Điều quan trọng là phải hướng nội. Nếu cảm thấy bị đối xử bất công và bất mãn, điều đó cho thấy bản thân chưa phù hợp với nguyên tắc Chân-Thiện-Nhẫn, đó chính là chỗ cần phải đối mặt và tu bỏ. Nhưng nếu bạn không nhân cơ hội này để hướng nội và cứ mãi bất mãn, chẳng phải bạn đang coi những suy nghĩ tiêu cực đó là một phần của chính mình, để cho nó can nhiễu bạn hay sao? Cứ thế lâu dần, chẳng phải là tự đào thải mình và chủ động đi về phía những vật chất xấu vốn không đủ tiêu chuẩn tiến vào vũ trụ mới sao?”
Tôi vô cùng chấn động và cảm ơn đồng tu vì chia sẻ này. Đoạn chia sẻ này đã đánh trúng vào tâm bệnh của tôi. Trong thời gian này, tôi đã làm rất nhiều việc nhưng lại mang theo rất nhiều oán hận và bất mãn đối với người nhà, không chú ý tu khẩu khi nói chuyện, luôn khăng khăng giữ ý kiến của mình, đó là điều không nên. Do tâm chấp trước, tôi đã không kịp thời thiện ý nhắc nhở, giúp đỡ đồng tu khi gặp vấn đề. Tôi vô cùng hổ thẹn về điều này! Tôi nhận ra những điều không như ý mà tôi gặp phải gần đây đều là do nhân tâm và quan niệm hậu thiên gây ra, tôi đã không kịp thời thanh lý chúng, mà còn nuôi dưỡng chúng! Việc đó không phù hợp với yêu cầu tu luyện dựa trên Pháp. Do lơ là việc học Pháp, tôi đã không thể luôn đồng hoá với Pháp. Khi gặp vấn đề, tôi thường dùng nhân tâm, quan niệm hậu thiên để nhìn nhận và giải quyết vấn đề, nhưng đó không phải là bản ngã chân thật của tôi. Chẳng phải tu luyện là để phản bổn quy chân hay sao? Sao tôi có thể quên mất tâm nguyện tu luyện thuở đầu?
Sau khi quy chính bản thân dựa trên Pháp, tôi cảm thấy tâm trạng rất thoải mái, nhẹ nhõm. Bỗng nhiên, tôi nhìn thấy một cậu bé bụ bẫm đang chạy về phía Sư phụ, chạy theo một cột sáng tiến về phía thiên thể, mà tôi biết đó chính là tôi. Tôi nhìn thấy Sư phụ đang ở đó, mỉm cười và vẫy tay với tôi. Tôi vô cùng hạnh phúc!
Sư phụ luôn từ bi quan tâm đến từng học viên. Khi tôi tinh tấn tu luyện, tôi đã nhận được sự khích lệ như vậy, được nhìn thấy một cảnh tượng thần kỳ như vậy.
Trong công việc, trong cuộc sống và giao tiếp với mọi người sau này, bao gồm cả trong việc hoà hợp với các đồng tu, tôi sẽ luôn giữ vững các tiêu chuẩn cao, tu bỏ những chỗ chưa phù hợp với nguyên tắc Chân-Thiện-Nhẫn, nghe lời Sư phụ dạy, quy chính bản thân, theo Sư phụ phản bổn quy chân.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/12/26/484984.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/1/20/223750.html
Đăng ngày 10-02-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.