Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 12-11-2024] Tôi năm nay đã 70 tuổi, từng làm việc trong ngành tài chính và hiện đã nghỉ hưu. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ tháng 5 năm 1998, tính đến nay đã 27 năm rồi.
Vào đầu tháng 1 năm 2020, tôi đã có một giấc mơ rất sống động. Trong giấc mơ, tôi đang làm một bài kiểm tra bên cạnh một con sông cùng với những người mà tôi không hề quen biết. Khung cảnh lúc đó là một đêm mưa gió. Mỗi người nhận được một tờ giấy kiểm tra khác nhau. Kết quả bài thi của tôi đạt 60 hoặc 70 điểm. Gió rất mạnh và trời đổ mưa như trút nước. Chúng tôi phải mặc áo mưa và cầm ô để làm bài thi, tôi thậm chí còn không kịp làm hết tất cả các câu hỏi. Tôi ngộ ra rằng sắp tới có thể xảy ra các đợt khảo nghiệm quan trọng hoặc những sự kiện lớn. Quả nhiên, đại dịch COVID-19 bùng phát và Vũ Hán đã bị phong tỏa.
Vài ngày sau đó thành phố nơi tôi sống bị phong toả. Khu dân cư nhà tôi chỉ mở duy nhất một lối đi nên mọi người đi lại rất bất tiện; tất cả các lối đi khác đã bị niêm phong. Bảo vệ canh gác ở cổng suốt cả ngày lẫn đêm.
Cổng ra vào được giám sát chặt chẽ bởi các viên chức từ cấp thành phố tới cấp quận. Người dân không được phép tùy tiện ra ngoài. Mỗi hộ gia đình được cấp một giấy thông hành và chỉ được phép đi mua sắm hai ngày một lần, sau đó là ba ngày một lần. Vài ngày sau, quy định lại thay đổi và người dân không được phép ra ngoài hoặc đi bộ quanh khu dân cư.
Thông báo thường xuyên được phát qua loa phóng thanh. Sự lây lan nhanh chóng của virus khiến mọi người hoảng loạn. Khi chúng tôi đến trung tâm mua sắm, chúng tôi phải đo nhiệt độ, đăng ký số điện thoại và thẻ căn cước, và phải đứng cách nhau một mét. Tôi không thể nói chuyện với bất kỳ ai hoặc giảng chân tướng để cứu người. Lúc đó, tôi chỉ có một suy nghĩ: “Tôi phải chạy đua với thời gian để cứu chúng sinh”.
Do lệnh phong tỏa, không có xe buýt nào hoạt động trên đường. Vào ngày Tết, tôi đi bộ đến nhà một học viên với các tấm áp phích và máy tính xách tay của mình để ép nhựa các tấm áp phích. Tôi phải mất hơn một tiếng mới đến nơi. Ngày hôm sau, tôi ra ngoài để dán các tấm áp phích. Có rất nhiều phương tiện giao thông và nhiều người bên ngoài, tôi không thể dán các tấm áp phích vì tôi sẽ có thể bị phát hiện và bị bắt cóc. Cuối cùng, tôi đến một trạm xe buýt và thấy có một số người đang đợi xe. Tôi đã cầu xin Sư phụ để mọi người ở đó đứng nguyên vị trí và không được di chuyển. Tôi đã dán một tấm áp phích nhanh nhất có thể và nhanh chóng rời đi. Họ không di chuyển cho đến khi tôi đi qua họ. Họ quay lại và nhìn tôi. Cảm tạ Sư phụ đã giúp con dán tấm áp phích.
Thỉnh thoảng tôi đến các công viên, quảng trường và khu dân cư gần đó để dán những tờ tem nhãn có dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Những khu vực đó không bị phong tỏa. Mọi người đến đó và có thể đọc được nội dung trên những tờ tem nhãn. Sau khi lệnh phong tỏa được dỡ bỏ, trong khi tôi giảng chân tướng, một số người trong số họ nói rằng họ đã nhìn thấy những tờ tem nhãn và đọc thuộc lòng những chữ đó. Tôi đi bộ đến trung tâm mua sắm cách nơi tôi sống khoảng một tiếng và mua băng dính hai mặt để làm tem nhãn. Tôi đã đến nhiều nơi khác nhau để dán những tấm tem nhãn và mọi người đã nhìn thấy chúng. Tại đây, tôi muốn cảm ơn Ban biên tập Minh Huệ đã xuất bản nhiều tài liệu giảng chân tướng khác nhau trên trang web và cung cấp cho các học viên ở Trung Quốc những Pháp khí tốt như vậy. Cảm ơn các bạn!
Một ngày nọ, tôi tải xuống và làm một số tờ tem nhãn mới. Mặc dù hôm đó không phải là ngày đến lượt gia đình tôi được ra ngoài mua đồ, nhưng tôi vẫn muốn ra ngoài để giảng chân tướng. Sau khi phát chính niệm xong, tôi chuẩn bị áp phích, tờ rơi và đi ra ngoài. Có hơn 10 nhân viên đang đứng ở cổng, nhưng tôi cứ thế đẩy cửa và đi ra ngoài. Họ không hề nhìn thấy tôi. Tôi đã dán được hàng chục tấm áp phích. Tôi hiểu rằng chính Sư phụ đã che chắn xung quanh tôi để những người đó không nhìn thấy tôi. Chỉ cần tôi có tâm cứu người, Sư phụ sẽ giúp. Chính Sư phụ mới là đang cứu độ chúng sinh.
Tôi tiếp tục đi ra ngoài vào ngày hôm sau. Một người bảo vệ nói: “Chị ơi, đừng đi ra ngoài. Họ đang bắt giữ người đưa đến trung tâm học tập đấy. Nếu bị bắt chị sẽ phải trả rất nhiều tiền. Họ ghê lắm.” Tôi cảm ơn anh ấy nhưng vẫn đi ra ngoài. Tôi muốn mua băng dính hai mặt và một ít hương. Khi tôi đang băng qua đường, một chiếc xe cảnh sát dừng lại bên cạnh tôi. Hai cảnh sát bước ra. Một nữ cảnh sát cầm sổ đăng ký trên tay và một cảnh sát nam cầm nhiệt kế. Họ hét lên: “Dừng lại! Chị đang làm gì ở đây? Chị thuộc khu phố nào? Đưa căn cước cho tôi xem.”
Tôi nhanh chóng bước vào làn đường dành cho người đi bộ và giữ chắc một niệm: “Không tuân theo yêu cầu hoặc mệnh lệnh của tà ác.” Tôi bình tĩnh nói với họ: “Tôi đang đi đến trung tâm mua sắm. Tôi không mang theo căn cước.” Tôi tiếp tục đi, và họ cũng không ngăn tôi lại. Tôi tiếp tục phát chính niệm và sau đó họ đã lái xe đi. Tôi đến một ngã tư và nhìn thấy ba xe cảnh sát với hơn một chục tình nguyện viên đang đứng đó, không khí rất căng thẳng. Nhờ Sư phụ bảo hộ, tôi đã may mắn thoát khỏi tình huống đó.
Một ngày nọ, tôi tình cờ gặp người bảo vệ khu dân cư đối diện khu nhà tôi. Tôi đã đi cùng và giảng chân tướng cho anh ấy. Sau đó anh ấy đồng ý thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Tôi tặng cho anh ấy một lá bùa hộ mệnh, anh ấy đã cảm ơn tôi. Tôi cũng đi theo người bảo vệ này vào khu dân cư của anh ấy. Chúng tôi đi vào một con đường về phía Đông và nhìn thấy một người đàn ông ngoài 50 tuổi. Tôi đã trò chuyện và giảng chân tướng cho ông ấy. Ông đã lắng nghe và đồng ý thoái khỏi ĐCSTQ. Ông ấy nói với tôi rằng nếu đi men theo con dốc này có thể vào được một khu dân cư khác và từ đó tôi có thể đi vào thành phố. Ông ấy muốn nhận thêm nhiều tài liệu hơn nên tôi đã tặng cho ông ấy hai lá bùa hộ mệnh, hai tấm áp phích và một số tờ rơi. Ông ấy rất vui. Tôi cảm động đến rơi nước mắt. Chúng sinh đang chờ đợi được cứu độ. Sư phụ đang khích lệ tôi.
Sau đó, khu dân cư nhà tôi đã bị phong tỏa hoàn toàn. Chúng tôi không được phép ra khỏi khu dân cư. Tôi bắt đầu treo những chiếc túi đựng tờ rơi và đĩa DVD chân tướng trên tay nắm cửa. Tôi cũng đích thân giảng chân tướng cho mọi người trong khu nhà tôi.
Một ngày trước khi lệnh phong tỏa được dỡ bỏ, tôi vẫn đi qua cổng ra vào, nhân viên của trung tâm cộng đồng và quản lý toà nhà nhìn thấy tôi đang nói chuyện. Người quản lý đã chặn tôi lại và cho tôi xem ảnh chụp các tờ rơi giảng chân tướng trên điện thoại di động của cô ấy. Cô ấy hỏi tôi rằng đó có phải của tôi không và nói rằng có người nói rằng tôi đã phân phát chúng. Tôi không trả lời và bắt đầu giảng chân tướng cho cô ấy và nói cô ấy nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” để giữ an toàn cho bản thân. Trước đó, tôi đã từng giảng chân tướng cho cô ấy. Cô ấy không hỏi được gì nên đã bỏ đi.
Ngày hôm sau, một cô gái trẻ ở phòng quản lý toà nhà kể với tôi rằng một giám đốc của một cục nào đó đã đến gặp họ với một túi tài liệu giảng chân tướng và tỏ ra rất tức giận. Ông ấy yêu cầu xem các đoạn ghi hình giám sát để tìm ra người đã phân phát tài liệu. Ông ấy nói rằng khu vực đó đã bị phong tỏa nhưng vẫn có người treo túi tài liệu trên tay nắm cửa nhà dân, các nhân viên trong thành phố đã biết điều đó, ông ấy sẽ điều tra để tìm ra người đã làm việc này. Trước đó, tôi đã giảng chân tướng cho bảo vệ và nhân viên ở phòng quản lý toà nhà và giữa chúng tôi có mối hảo cảm. Trước những lời nói của cô gái trẻ, tôi không hề bị động tâm. Sư phụ đã giúp tôi hóa giải quan nạn này. Con xin cảm tạ Sư phụ!
Tôi thường ra ngoài dán các tờ áp phích và tem nhãn. Đầu năm ngoái, sau khi phát chính niệm lúc 6 giờ tối, tôi đã đi đến một khu vực ở xa khu nhà tôi để phát tờ rơi. Khi tôi trở về thì đã nửa đêm và trời tối đen như mực. Tôi gặp hai người đang dắt chó đi dạo bằng đèn pin. Họ dẫn đường cho tôi một lúc. Một con mèo cũng đến chỗ tôi và dẫn đường cho tôi. Khi tôi đang dán áp phích trên cột điện, đèn pha từ xe sáng rọi vào áp phích. Tôi quay lại để che nó đi và thầm cầu xin Sư phụ bảo vệ. Một chiếc xe tuần tra của cảnh sát đi ngang qua tôi và bóp còi hai lần. Họ đã không nhìn thấy tôi. Quả là thoát khỏi hiểm nguy trong gang tấc. Cảm tạ Sư phụ đã bảo vệ con.
Vào đêm giao thừa hai năm trước, khi tôi truy cập vào trang web Minh Huệ và nhìn thấy Kinh văn “Vì sao có nhân loại” của Sư phụ mới công bố. Tôi đã gọi con dâu (cũng là đồng tu) đến và cùng nhau đọc. Tôi đã cảm động đến rơi nước mắt. Chính Pháp đã bước sang một giai đoạn mới. Thời kỳ Pháp chính nhân gian đã bắt đầu. Sư phụ đã vất vả vì chúng ta và chịu đựng mọi thứ vì chúng sinh vũ trụ. Sư phụ đã tận hiến hết sức mình để cứu độ tất cả chúng sinh.
Con xin cảm tạ Sư phụ vì ân điển vô lượng của Ngài!
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/11/12/484764.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/1/3/223404.html
Đăng ngày 16-02-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.