Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 04-11-2024] Tôi đắc Pháp năm 1998. Lúc đó, tôi bị đau nửa đầu, đau dạ dày, giãn tĩnh mạch và nhiều chứng bệnh khác. Tình cờ, một người hàng xóm biết chuyện và nói: “Hay là tu luyện Pháp Luân Công với tôi đi”. Lúc ấy đúng vào thời gian làm nông rất bận rộn, nhưng khi sang thu, tôi đã đi đến một điểm luyện công để xem. Ngay khi nhìn thấy động tác luyện công uyển chuyển của các học viên, tôi liền quyết định thử. Ngay lập tức, tôi cảm thấy một cảm giác nhẹ nhõm khó tả.

Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp một thời gian, tôi cảm thấy khỏe hơn và cơ thể cũng thay đổi tốt lên. Tôi cũng tham dự hai buổi Pháp hội tại địa phương, điều này đã củng cố niềm tin của tôi vào tu luyện. Tôi rất cảm động trước hành vi và cảnh giới của các đệ tử Đại Pháp tại Pháp hội. Pháp Luân Đại Pháp đúng là một miền tịnh thổ và có tác dụng kỳ diệu trong việc trừ bệnh khỏe thân. Do vậy, Pháp Luân Đại Pháp nhanh chóng lan rộng trong khu vực chỗ chúng tôi. Lúc đó, có đến 50 người mua sách Đại Pháp.

Ngày 30 và 31 tháng 12 năm 1998, cảnh sát bắt đầu sách nhiễu các học viên luyện công ở nhiều nơi. Để giải thích tình hình thực tế của Pháp Luân Đại Pháp cho chính quyền, hàng nghìn học viên Pháp Luân Công từ khắp tỉnh thành đã tập trung trước Hiệp hội Khí công của tỉnh để thỉnh nguyện, bởi Hiệp hội Khí công tỉnh đã công khai bôi nhọ Pháp Luân Công. Các đại diện nhóm của chúng tôi đã tổ chức các cuộc nói chuyện với họ, và đến chiều ngày 31 tháng 12, nhân viên của họ đã công khai xin lỗi và rút lại những cáo buộc sai trái đối với Pháp Luân Công. Sau khi đạt được thỏa thuận, chúng tôi nhanh chóng rời đi. Một số đồng tu nhìn thấy Pháp Luân xoay tròn trên bầu trời, và nhiều người thường không học Pháp cũng nhìn thấy Pháp Luân. Một số người trong số họ vì thế mà bắt đầu tu luyện Đại Pháp.

Ngày 19 tháng 7 năm 1999, cảnh sát huyện bắt giữ trái phép một phụ đạo viên địa phương. Hàng ngàn học viên đã đến huyện ủy để thỉnh nguyện. Ngày hôm sau, chính quyền các xã và thị trấn yêu cầu các học viên Đại Pháp địa phương ký vào tuyên bố từ bỏ tu luyện, nhưng tôi đã từ chối.

Sau này vợ tôi cũng bước vào tu luyện vì sức khỏe yếu. Vợ tôi từng bị bệnh vẩy nến, nhưng sau khi tu luyện bệnh của bà ấy đã dần khỏi. Tính cách của bà ấy cũng thay đổi. Mùa xuân năm 1999, người hàng xóm của tôi muốn đổi đất, ông ấy đến gặp vợ tôi để thương lượng. Vợ tôi nghĩ: Mình là người tu luyện, mình phải nghĩ cho người khác dù có chịu thiệt một chút cũng không sao. Vợ tôi không hay nói nhưng khi có chuyện xảy ra bà ấy luôn nhường nhịn người khác.

Mùa đông rất lạnh, đôi khi vợ tôi phải đi bộ dăm bảy cây số để phát tài liệu giảng chân tướng ở các làng khác. Có khi đến tận đêm khuya bà ấy mới về nhà. Bà ấy nói: “Dù trời có lạnh thế nào đi nữa, chỉ cần tất cả chúng sinh đều có thể được Sư phụ cứu độ, em sẽ cảm thấy hạnh phúc!”

Con trai tôi tin rằng Đại Pháp là tốt và cháu đã thoái ĐCSTQ, nhờ vậy cháu nhận được nhiều phúc lành. Cháu đã đi lính hơn 20 năm, gia đình tôi không phải tiêu tốn một đồng nào. Giờ đây cháu đã lên cấp bậc chỉ huy trung đoàn.

Lúc nông nhàn, tôi thường cùng các đồng tu đi đào rễ cây, gặp gỡ mọi người và nói chuyện với họ về việc thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới. Tôi hỏi họ: “Mọi người đã nghe nói đến việc tam thoái bảo bình an chưa?” Họ nói rằng chưa bao giờ nghe thấy điều đó. Tôi nói với họ về vụ tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn là dàn dựng, và Tàng tự thạch tiết lộ sự thật về Đảng. Những người hiểu ra đều đồng ý thoái xuất và nói: Cảm ơn! Cảm ơn!

Khi làm việc tập thể, vừa xong việc, những người thường sẽ lao vội lên xe buýt và giành lấy chỗ ngồi. Tôi và các đồng tu thì dọn dẹp tất cả các dụng cụ và cất chúng đi rồi mới lên xe, lúc ấy đã không còn chỗ ngồi nữa, những người thường sẽ giơ ngón tay cái lên ủng hộ chúng tôi và nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

Hàng năm, tôi có quãng thời gian đi làm xa nhà. Hồi làm việc ở Cát Lâm, tôi ở nhà của một ông chủ. Tôi đã giảng chân tướng cho ông ấy và thuyết phục ông ấy thoái Đảng. Ông ấy đồng ý thoái. Tôi dùng đài bật các chương trình của Phát thanh Minh Huệ tại công trường và công nhân rất thích nghe. Khi ông chủ nhìn thấy vậy, ông ấy hô to: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”. Tất cả công nhân chỗ tôi làm việc đều đã làm tam thoái.

Trong công việc, đôi khi sếp trả lương cho tôi thấp hơn những người khác. Lúc đầu tôi cảm thấy bất bình, tôi làm nhiều việc hơn người khác mà sao lại được trả ít thế? Sau đó, tôi nhớ lại những điều Sư phụ đã giảng về “được và mất” trong Pháp. Tôi hiểu rằng sau này dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ để mọi việc tùy kỳ tự nhiên. Từ đó trở đi, tôi làm bất cứ công việc gì ông chủ giao cho tôi. Tôi không quan tâm đến việc người khác kiếm được bao nhiêu tiền mà chỉ tận tâm làm việc. Ông chủ và nhân viên chứng kiến điều đó đều công nhận Đại Pháp là tốt và các đệ tử Đại Pháp là người tốt, nên tất cả họ ủng hộ Đại Pháp, lắng nghe chân tướng và thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Khi đến giờ ăn, tất cả công nhân đều lao lên lấy đồ ăn còn tôi luôn là người cuối cùng đi lấy. Một công nhân không thể chịu nổi và nói: “Anh bị sao vậy? Anh cứ phải làm khổ mình như vậy sao”. Tôi nói: “Không sao đâu”.

Vào Tam Cửu Thiên, những ngày lạnh nhất trong năm, tôi vẫn lái chiếc xe ba bánh của nông trại chở nguyên liệu đến các thôn làng cách khoảng 30 km. Mùa đông ở vùng Đông Bắc rất lạnh, lạnh đến mức khắp nơi đều là băng tuyết, cả đi cả về hơn 60 km, tay chân tôi tê cóng vì lạnh, đầu và mặt phủ đầy sương muối, lông mày cũng đóng băng, nhưng tôi thấy ấm áp trong lòng. Một lần, tôi cùng một đồng tu đi phát tài liệu Đại Pháp cách đó hơn 10 km. Chúng tôi đạp xe đi. nhưng trên đường tuyết dày không đi được. Chúng tôi bèn dắt xe đi và giao tài liệu đến từng nhà. Khi đang phát tài liệu, tôi thấy từ tài liệu tỏa ra ánh vàng kim, tôi biết đó là Sư phụ đang khích lệ tôi. Khi chúng tôi về đến nhà thì đã hơn hai giờ sáng. Chỉ cần tất cả chúng sinh có thể được cứu độ thì dù khó khăn hay mệt mỏi đến đâu cũng thật sự đáng giá.

Trong hơn hai thập kỷ qua, chúng tôi đã đến vô số làng mạc và thị trấn để truyền rộng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Chiếc xe ba bánh của chúng tôi đã được nâng cấp từ chiếc xe nhỏ thành chiếc xe lớn hơn, từ thôn chúng tôi đến các thôn lân cận, từ huyện chúng tôi đến các huyện xung quanh, nơi đâu cũng lưu lại dấu chân chúng tôi.

Trong suốt hơn 20 năm thăng trầm, nhờ sự gia trì của Sư phụ, tôi mới có thể bước đi thuận lợi đến ngày hôm nay. Tôi rất biết ơn Sư phụ, biết ơn Đại Pháp. Từ nay trở đi, trong khoảng thời gian cuối cùng hữu hạn này, tôi nguyện sẽ tu luyện tinh tấn, cố gắng làm tốt ba việc, hoàn thành thệ ước của mình và viên mãn trở về cùng Sư phụ.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/11/4/483258.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/1/12/223585.html

Đăng ngày 31-01-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share