Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Sơn Đông, Trung Quốc
ược chữa khỏi và ngón trỏ bị biến dạng trên bàn tay phải của tôi đã trở lại bình thường một cách kỳ diệu. Tôi thực sự nhận ra rằng Đại Pháp thật phi thường. Sau khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi đối xử với mọi người một cách chân thành và thiện lương. Công việc kinh doanh nhỏ của gia đình tôi trở nên phát đạt và cuộc sống của tôi rất sung túc.
Tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tà ác bắt đầu bức hại Đại Pháp và các đệ tử Đại Pháp một cách điên cuồng. Vì sợ hãi, tôi đã bí mật tự tu ở nhà và không dám tiếp xúc với các đồng tu. Tâm tính của tôi rớt xuống giống như người thường và bệnh dạ dày của tôi lại quay trở lại như xưa. Cơn đau dạ dày kéo dài suốt cả tháng ròng. Mọi chuyện ở nhà tôi cũng không suôn sẻ. Chồng tôi bị thương ở ngón tay, anh ấy bị tai nạn xe hơi và công việc kinh doanh của gia đình chúng tôi dần sa sút.
Tôi nghĩ mình phải tu luyện trở lại, nên nói với chồng: “Em phải học Pháp thôi. Sau khi em học Pháp, việc kinh doanh của chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn. Anh đừng phản đối em”. Anh ấy không nói gì cả.
Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp trở lại, công việc kinh doanh của gia đình tôi lại phát đạt và bệnh dạ dày của tôi lại được chữa khỏi. Tôi đến gặp đồng tu A và nói với cô ấy: “Tôi vẫn phải học Pháp”. Đồng tu A hỏi tôi: “Chị vẫn học à?”. Tôi kiên định nói: “Học chứ”. Cô ấy nói: “Tốt quá. Rất nhiều đồng tu cũng trở lại rồi’. Từ đó trở đi, tôi cùng các đồng tu vững bước trên con đường tu luyện Chính Pháp.
Giảng chân tướng cứu chúng sinh
Tôi làm công việc bán hàng ở chợ. Một hôm, tôi đến chợ sớm, vừa bày biện hàng xong thì một chiếc ô tô lao thẳng xuyên qua sạp hàng của tôi và đè bẹp rất nhiều hàng hóa, tổng thiệt hại khoảng 200 Nhân dân tệ. Nam tài xế xuống xe lớn tiếng phàn nàn: “Sao chị lại mang hàng bày ra giữa đường thế?”
Tôi chỉ cho anh ấy thấy các quầy hàng bên cạnh rồi bình tĩnh nói: “Anh nhìn xem, mọi người đều bày như thế, tôi có bày ra ngoài đâu”.
Lúc này, vợ anh xuống xe và nói với chồng: “Anh đã làm hỏng bao nhiêu hàng hóa của chị ấy mà còn nói như vậy? Chúng ta hãy xem cần phải đền cho chị ấy bao nhiêu tiền”.
Tôi bước tới, vỗ nhẹ vào vai người vợ thì thầm: “Chúng ta ra phía sau nhé”. Cô ấy theo tôi ra phía sau quầy hàng và tôi nói với cô ấy: “Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ dạy tôi làm một người tốt và không gây khó khăn cho người khác. Chuyện hôm nay không có gì đâu. Nhưng tôi còn có một điều tốt và quan trọng muốn nói với chị”. Những lời của tôi đã khiến cô ấy chú ý.
Cô ấy hỏi tôi: “Là chuyện gì vậy?” Tôi nói: “Tam thoái bảo bình an”. Tôi giải thích lý do: “Khi mọi người thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ mà họ đã tham gia, họ phủ nhận lời thề mà họ đã lập ra là dâng hiến đời mình cho Đảng và vì vậy họ sẽ được Thần Phật bảo hộ”. Cô ấy liền đồng ý. Nhân cơ hội đó, tôi bảo cô gọi chồng tới, và tôi nhắc lại những gì tôi đã nói với người vợ lúc nãy. Người chồng lắng nghe và nói: “Tốt như vậy sao?”
Tôi nói: “Nếu không tu luyện Đại Pháp thì số hàng bị hỏng trị giá 200 Nhân dân tệ, tôi đã yêu cầu anh bồi thường 300 Nhân dân tệ rồi. Nhưng giờ đây tôi là một người tu luyện Đại Pháp. Tôi sẽ không đòi hỏi anh phải bồi thường thêm một xu nào cả. Tôi chỉ hy vọng anh thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ và nhớ làm một người tốt”. Họ rất vui khi nghe những gì tôi nói, và cả hai đều dùng tên thật để thoái Đảng rồi rời đi.
Tôi luôn đến chợ từ sớm. Trước khi bày hàng, tôi đi phát tờ rơi giảng chân tướng cho các nhà quanh đó và giảng chân tướng trực diện cho những người tôi gặp. Bất cứ khi nào có cơ hội, tôi sẽ giảng chân tướng và thuyết phục mọi người thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ. Khi tôi quay lại sạp hàng của mình, những sạp hàng khác cũng đã bày xong và đang bán hàng.
Cứ như vậy, tôi vừa bày hàng vừa bán. Người chủ quầy hàng bên cạnh tôi nói: “Cô thật may mắn. Sao cô buôn bán phát tài thế nhỉ?” Tôi nói với họ: “Nếu các bác thành tâm niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’, các bác cũng sẽ gặp may mắn”. Sau đó, tôi đưa tài liệu cho anh ấy. Anh ấy rất trân trọng những tài liệu giảng chân tướng. Anh ấy không chỉ đọc ở chợ mà còn cầm về nhà đọc. Anh ấy đã nhận được phước lành và việc kinh doanh của anh ấy phát đạt.
Đối xử tốt với mọi người
Một hôm, khi đi chợ tôi gặp một bà lão gặp phải rắc rối. Bà ấy ngồi lên một trong những chiếc ghế gấp nhỏ mà tôi đang bán và vô tình bị ngã xuống đất. Bà phàn nàn rằng chiếc ghế yếu quá. Sau đó, bà hỏi giá bao nhiêu. Tôi nói với bà là 45 Nhân dân tệ (tôi mua vào với giá 35 Nhân dân tệ).
“Đắt thế. 20 Tệ thôi”, bà lão nói.
Tôi nghĩ, mình là người tu luyện, không nên so đo với bà lão ấy. Tôi đồng ý bán cho bà với giá 20 Tệ. Bà trả tiền rồi mang chiếc ghế rời đi.
Đến phiên chợ sau, bà lão lại đến sạp hàng của tôi. Bà ấy nói rằng lưng bà vẫn còn đau vì bị ngã ghế và con trai bà làm công an. Tôi không tranh cãi với bà mà nói: “Để cháu đưa cô ít tiền nhé”. Nhưng bà ấy từ chối nhận.
Đến phiên chợ khác, bà ấy lại đến quầy hàng của tôi và than phiền về chứng đau lưng, bốn lần liên tiếp như thế. Tôi hướng nội và phát hiện ra rằng khi nghe con trai bà ấy làm cảnh sát, tôi đã rất sợ.
Lần thứ năm tôi gặp bà, bà đã xin tôi 100 Tệ. Tôi nhận ra mình cần loại bỏ tâm sợ hãi, liền nói với bà: “Cháu biết con trai cô làm công an, nhưng cháu không sợ đâu. Cháu sẽ đưa cô 200 Tệ, cô cầm để mua thuốc chữa đau lưng”. Khi bà cầm tiền, tôi cũng dặn bà niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” để khỏe mạnh và bệnh đau lưng của bà sẽ nhanh chóng được chữa khỏi.
Bà hỏi tôi: “Có đúng thế không?”. Tôi nói bà nên thử xem. Từ đó trở đi, bà lão không đến chỗ tôi nữa.
Tạ ơn Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/12/26/485447.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/1/4/223418.html
Đăng ngày 22-01-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.