Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc đại lục

[MINH HUỆ 11-09-2024] Năm 2017, tôi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Trước đó, tôi đã rất thích đọc tiểu thuyết, nhiều khi đọc mê mải đến mức quên ăn, quên ngủ. Sau khi đại dịch COVID-19 bùng phát, tôi nhận ra cần phải quy chính lại trạng thái của bản thân và tu luyện tinh tấn nên tôi đã bắt đầu loại bỏ chấp trước vào giải trí như đọc tiểu thuyết hay xem phim và tivi. Phải mất một thời gian dài tôi mới dần dần từ bỏ được, nhưng cũng chưa thực sự loại bỏ triệt để được chấp trước này.

Hễ thấy một cuốn tiểu thuyết hay một chương trình giải trí nào trông có vẻ hấp dẫn là tôi lại không thể kìm lòng được và lại xem, sau đó lại bắt đầu cố gắng từ bỏ. Việc bị trẹo chân vào tháng 4 vừa rồi khiến tôi nhận ra rằng chấp trước vào sự giải trí của người thường chỉ là một biểu hiện mà ẩn sau đó là vô vàn những chấp trước còn chưa buông bỏ.

Nghiện đọc tiểu thuyết

Vào đầu tháng 4 năm 2024, trước Tết Thanh Minh (hay còn được gọi là Ngày Tảo Mộ), tôi lướt thông tin trên một ứng dụng ở điện thoại, ứng dụng này hiện gợi ý về một tiểu thuyết ngắn mà mở đầu cuốn tiểu thuyết ngắn này vô cùng hấp dẫn, tôi không kìm lòng được và liền kéo xuống bắt đầu xem, rất nhanh tôi đã đọc xong toàn bộ cuốn tiểu thuyết. Ngay sau đó, phần mềm lại tiếp tục hiển thị gợi ý về một tiểu thuyết khác, tôi lại tiếp tục đọc, lúc ăn cũng đọc, khi lên giường đi ngủ cũng đọc, quả thực là đã dán mắt vào đó là không thể dứt ra nổi.

Hơn nữa, những cuốn tiểu thuyết mà ứng dụng gợi ý thì ban đầu nội dung còn tương đối kiền tịnh nhưng càng về sau, nội dung gợi ý càng bất hảo, những thứ oán hận, sắc dục, danh lợi, tật tố cùng những vật chất bất hảo khác bên trong càng ngày càng nhiều. Tôi cũng biết là không tốt nhưng tôi không thể dừng lại được, tôi đọc như thể bị thứ gì đó khống chế. Thậm chí đến cuối cùng khi tôi không còn muốn đọc nữa thì tay tôi lại cứ vẫn không ngừng lướt xuống. Mấy ngày đó, tôi cũng xao nhãng việc học Pháp, luyện công. Một lần, vì quá mê mẩn với tiểu thuyết mà sau khi uống nước xong tôi lại vô tình đặt cốc giữ nhiệt lên trên chiếc điện thoại mà tôi dùng để lưu các bài giảng Pháp. Lúc ấy tôi giật mình kinh sợ, vội lập tức nhấc cốc giữ nhiệt ra nhưng sau đó tôi lại tiếp tục xem điện thoại và cũng không xem trọng việc này.

Hướng nội sau khi bị thương ở mắt cá chân

Sau Tết Thanh Minh, tôi đã cùng đồng tu chia sẻ về việc làm thế nào để vận dụng pháp luật phản bức hại và giải cứu các đồng tu đang bị giam giữ. Nhưng trong lúc đó, tâm của tôi vẫn đặt ở các câu chuyện trong những tiểu thuyết kia. Thông qua chia sẻ với đồng tu, tôi ngộ ra rằng Sư phụ đang điểm hóa cho tôi, không thể tiếp tục xem tiểu thuyết nữa, tiểu thuyết là phương thức giải trí của người thường chứ không phải dành cho tôi, đó không phải là thứ mà đệ tử Đại Pháp nên xem. Tuy vậy, khi về nhà tôi lại không kiểm soát được bản thân và lại mở ứng dụng đó. Nhưng càng đọc tôi lại càng không muốn đọc nữa. Một mặt, nội dung của tất cả các tiểu thuyết cơ bản là giống nhau, rất vô vị. Mặt khác, tôi cảm thấy nếu mình không tu luyện tinh tấn thì thật tệ, sẽ không xứng với danh hiệu đệ tử Đại Pháp.

Ngày hôm sau, tôi tham gia phiên tòa xét xử một học viên địa phương. Sau khi về nhà, chiếc cốc giữ nhiệt đã biến đâu mất, không sao tìm thấy được. Tôi nhận ra điều này hẳn có liên quan tới việc đọc tiểu thuyết nên tôi đã quyết tâm không đọc tiểu thuyết nữa. Mặc dù vậy, những tình tiết trong tiểu thuyết vẫn xuất hiện trong tâm trí can nhiễu đến tôi.

Đến ngày thứ ba, tôi bước xuống cầu thang trong khi tay cầm điện thoại chuẩn bị mua một chiếc cốc giữ nhiệt mới trên mạng. Ngay khi tôi chuẩn bị bấm nút đặt mua thì đột nhiên không hiểu thế nào mà tôi bị trẹo chân và bị bong gân mắt cá chân bên phải. Lúc đó, suy nghĩ đầu tiên của tôi là: “Ai bảo ngươi đọc tiểu thuyết, báo ứng đến rồi đó”. Tôi ngồi xuống sàn nghỉ một chút và xem lại suy nghĩ của mình. Sau đó, tôi bám vào lan can cầu thang rồi chầm chậm đi xuống.

Khi về nhà, chân của tôi sưng phù và bầm tím. Sáng hôm sau thức dậy thấy chân bị tụ máu từng đám đừng đám, đi lại rất khó khăn. Cha mẹ tôi bảo tôi xoa thuốc, đến viện chụp phim nhưng tôi không động tâm, bởi tôi biết là do bản thân tôi đã làm không tốt. Nhưng tôi cũng kiên định một niệm rằng cho dù tôi làm không tốt thì tà ác cũng không xứng đến bức hại tôi. Vậy là, tôi bắt đầu học Pháp nhiều hơn, đồng thời phát chính niệm và hướng nội.

Chấp trước vào sự thoải mái

Chấp trước đầu tiên tôi tìm ra đó là tâm an dật. Ngẫm lại, khi mở ứng dụng để đọc tiểu thuyết chính là tôi đã buông lơi bản thân, cho rằng tiểu thuyết ngắn thì sẽ đọc rất nhanh, sẽ không làm trễ nải việc gì. Tôi nhận ra rằng thực sự không thể giải đãi trong tu luyện.

Phần lớn thời gian tôi làm việc ở nhà. Sau bữa trưa, lẽ ra tôi cần học Pháp hoặc quay lại làm việc nhưng chưa ăn no nên tôi lại nằm dài trên ghế và ăn vặt. Khi đó, đột nhiên một ý niệm xuất hiện: “Ôi, thoải mái làm sao.” Tôi đột nhiên ý thức được ý niệm này không phải là tôi, không phải do tôi phát xuất ra. Đây là lần đầu tiên tôi ý thức được sự tồn tại của tâm an dật rõ ràng như vậy. Chấp trước này rất ẩn sâu khiến tôi không nhận ra được, nó khiến tôi cảm thấy thoải mái dễ chịu, từ đó hủy hoại tôi. Trước đó tôi cũng đã từng thanh trừ tâm an dật này nhưng không mấy hiệu quả. Lần này, sau khi thực sự ý thức được sinh mệnh an dật này không phải là bản thân mình, cuối cùng tôi đã có thể thức dậy vào nửa đêm và luyện đủ năm bài công pháp, đó là điều từ trước đến nay tôi vẫn luôn không thể đột phá trong tu luyện.

Sau vài ngày, chân đã bớt sưng đi rất nhiều nhưng chỗ bầm tím càng ngày càng lan rộng hơn, xương cốt vẫn rất đau. Vì vậy, tôi kiên trì học Pháp, phát chính niệm, đồng thời hướng nội.

Tâm tật đố

Tiếp đó, tôi phát hiện ra tâm tật đố. Tôi kiếm sống bằng nghề nhiếp ảnh. Lần này chân bị đau, tuy tôi cố gắng thì vẫn có thể đi bộ được nhưng chụp ảnh cho khách thì chưa được. Mấy ngày này, tôi đã phải từ chối rất nhiều khách, hoặc giới thiệu cho đối tác hợp tác với tôi. Tính ra đó cũng là một khoản thu nhập không nhỏ, lập tức tâm tật đố, tâm danh lợi ở tôi đều nổi cả lên. Khi tôi chuyển khách cho đối tác hợp tác, khách hàng cũng nói với tôi rằng thật đáng tiếc bởi họ thích tôi chụp ảnh hơn. Tôi bắt đầu không giữ vững tâm tính, cảm thấy nếu như chân tôi không bị đau thì những khách hàng đó không đến lượt đối tác hợp tác.

Bình thướng đối tác cũng không có nhiều khách như tôi, tôi cũng vẫn thường chuyển một ít khách của mình sang cho cô ấy, nhưng lần này tôi không những không mừng cho cô ấy mà lại sinh tâm tật đố. Ngẫm lại thì thấy nguyên nhân là vì bình thường khách của tôi nhiều, không lo không kiếm được tiền, nhưng lần này động chạm đến lợi ích của bản thân, tâm danh lợi đã dẫn khởi tâm tật đố.

Một tuần sau, chân tôi giảm sưng rõ rệt, bầm tím cũng giảm nhưng tôi đi vẫn khập khiễng. Tôi liền phát chính niệm thanh trừ tà ác bức hại thân thể tôi, can nhiễu tôi làm ba việc.

Nhưng suy nghĩ một chút thì thấy niệm này bất thuần. Tôi đang muốn nâng cấp máy tính và máy ảnh của mình nhưng vẫn chưa tích góp đủ tiền, bây giờ lập tức lại không thể làm việc được, mục tiêu tích góp tiền cũng phải gác lại. Thay vì lo rằng mình không thể làm các hạng mục Đại Pháp và chứng thực Pháp thì tôi lại lo chân đau không thể kiếm tiền để mua máy tính và máy ảnh mới. Rõ ràng là tôi chưa loại bỏ được chấp trước vào danh lợi.

Chấp trước sắc dục

Tôi còn phát hiện ra chấp trước của bản thân vào sắc dục. Trước khi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã rất thích xem phim hoạt hình, các chương trình tivi, phim ảnh cũng như đọc những tiểu thuyết có nội dung không thuần tịnh. Bởi vậy, sau khi đắc Pháp vào năm 2017, tôi đã coi trọng việc loại bỏ chấp trước sắc dục này và nó đã dần giảm bớt. Trong mơ tôi cũng đã vượt qua được khảo nghiệm về sắc dục.

Tuy vậy, gần đây tôi lại gặp nhiều khảo nghiệm trong mơ liên quan đến vấn đề này. Tôi độc thân nên các khảo nghiệm không trực tiếp mà xuất hiện giống như những tiểu thuyết mà tôi đã đọc hay những chương trình tivi mà tôi đã xem. Trước đây, mỗi khi những cảnh tượng như thế xuất hiện trong mơ, tôi đã luôn xuất niệm rằng: “Ta là người tu luyện Đại Pháp, ta sẽ không xem những thứ này”, sau đó những cảnh tượng này liền biến mất. Nhưng trong những giấc mơ gần đây, tôi đã bỏ qua những phần bất hảo và tiếp tục xem điều gì xảy ra sau đó, giống như khi đọc tiểu thuyết hay xem chương trình giải trí tôi cũng bỏ qua những nội dung bất hảo rồi xem tiếp cốt truyện. Vì tôi tránh xem những nội dung không thuần tịnh nên sau đó tôi đã không chú ý xem nguyên nhân vì sao mình lại có những giấc mơ này.

Gần đây, một học viên đã chia sẻ: “Sắc dục là một sinh mệnh độc lập”. Câu nói này khiến tôi chú ý và tôi cũng ý thức được rằng tâm an dật cũng là một sinh mệnh độc lập, chẳng phải giống như tâm sắc dục sao? Tôi tự hỏi: “Sao mình không bỏ ham muốn đọc tiểu thuyết? Mình thậm chí còn đọc chúng trong mơ. Chẳng phải đó đều là vì sinh mệnh sắc dục muốn xem những thứ đó sao?”

Khi chủ ý thức của tôi không mạnh thì chẳng phải nó khống chế tôi tiếp tục xem sao? Khi đọc những đoạn hấp dẫn mà cảm thấy hứng thú thì chẳng phải cũng chính là sinh mệnh đó đang động tâm sao? Đó không phải là tôi.

Từ trước đến nay, trong tu luyện tôi vẫn luôn dùng phương thức “giới”, phương thức bài xích để trừ bỏ chấp trước nhưng kỳ thực đều chưa thực sự loại bỏ được từ gốc rễ bởi tôi chưa ý thức được rằng những tâm chấp trước này không phải là bản thân mình, nên không thể phủ định chúng từ căn bản, thân thể cũng xuất hiện nhiều vấn đề.

Khi tôi viết bài chia sẻ này, con chuột bluetooth của máy tính tôi không nhạy, đèn hiển thị vẫn sáng cho thấy có điện nhưng không kết nối được với máy tính. Niệm đầu tiên tôi xuất ra là con chuột này hiện giờ chất lượng không được nữa rồi, cần phải mua con chuột mới. Nhưng tôi lại nghĩ, đó chẳng phải là sự ngạo mạn của người tu luyện sao? Thứ chướng mắt, không dễ coi, chất lượng không tốt nhưng chúng cũng là sinh mệnh, cũng biết buồn, hiện nay sinh mệnh trên thế gian đều là vì Pháp mà đến, đều vĩ đại, tôi không nên có niệm đầu coi thường bất kỳ sinh mệnh nào, cần tôn trọng mỗi từng sinh mệnh. Con chuột máy tính này cũng là sinh mệnh đến đồng hóa với Pháp, tôi cần trân quý thiện đãi sinh mệnh này, vậy là tôi nói với nó: “bạn cũng là sinh mệnh đến đồng hóa với Pháp. Bạn đã đến được nhà tôi thì chứng tỏ rằng chúng ta có duyên phận, hy vọng bạn có thể tiếp tục hoạt động, để chúng ta cùng nhau chứng thực Đại Pháp, hãy vì sinh mệnh của bạn mà lựa chọn một tương lai tươi sáng”. Sau đó, tôi liền thấy con chuột bluetooth nháy sáng hai lần rồi tắt, tôi nghĩ đó chẳng phải là nhắc tôi cần mau thay pin, khi tôi thay pin thì hết thảy đều bình thường, con chuột lại có thể hoạt động!

Tôi ý thức được rằng trong tu luyện thực sự là không có việc nhỏ. Mỗi một chấp trước chúng ta đều cần phải coi trọng. Khi chúng ta quy chính lại bản thân thì hết thảy mọi thứ xung quanh đều sẽ phát sinh biến hóa. Con vô cùng cảm tạ Sư tôn đã vất vả vì đệ tử, đệ tử nhất định sẽ nỗ lực tinh tấn để đạt được tiêu chuẩn của một đệ tử Đại Pháp và không cô phụ sự từ bi khổ độ của Sư tôn.

Nếu có điều gì không phù hợp với Pháp, mong các đồng tu từ bi chỉ chính!

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/9/11/475785.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/10/29/221405.html

Đăng ngày 22-01-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share