Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Giang Tây, Đại lục
[MINH HUỆ 16-12-2024] Tôi đã tu luyện hơn 20 năm, nay viết ra một số đoạn về trải nghiệm buông bỏ tâm lợi ích và biết nghĩ cho người khác để báo cáo lên Sư tôn, chia sẻ cùng đồng tu. Nếu có chỗ nào không phù hợp với Pháp, mong từ bi chỉ chính.
1. Chủ động tăng tiền thuê nhà cho chủ nhà
Năm 1995, tôi bước vào tu luyện Đại Pháp, năm nay tôi 85 tuổi. Sau khi chồng qua đời vì bệnh, tôi luôn sống một mình, ba con trai đều không ở bên cạnh. Năm 2002, tôi đến định cư tại thành phố nơi con trai lớn làm việc. Nhưng tôi không ở nhà của con trai, mà tôi chọn thuê nhà bên ngoài, và đã chuyển đổi mấy lần trong thời gian này.
Năm 2009, tôi thuê căn hộ một phòng ngủ trong ký túc xá nhân viên nhà trường của một trường trung học cơ sở địa phương. Căn hộ tương đối cũ, bên trong chỉ có vài món đồ cũ, đồ điện duy nhất là tủ lạnh, máy giặt và máy nước nóng dùng gas đã qua sử dụng nhiều năm. Lúc đó tôi đã ký hợp đồng thuê nhà một năm, tiền thuê là 500 Nhân dân tệ một tháng. Sau khi chuyển đến, tôi đã tự mình bổ sung thêm một số đồ nội thất, thiết bị điện, và sống ở đây được 8 năm.
Trong thời gian này, tôi không gây rắc rối gì cho chủ nhà, quạt hút nhà bếp bị hỏng và máy nước nóng hỏng, tôi đều tự mua mới và nhờ người lắp đặt, tôi cũng thường chủ động quét dọn hành lang, khai sáng hoàn cảnh tu luyện của mình, tôi giảng chân tướng và làm tam thoái cho chủ nhà (thoái xuất khỏi tổ chức đảng, đoàn, đội của tà đảng Trung Cộng), tôi cũng giảng chân tướng cho những người hàng xóm ở tầng trên, tầng dưới và căn hộ bên cạnh, đa số đều đã làm tam thoái.
Tôi rất hòa hợp với những người hàng xóm ở khu ký túc xá này, mọi người đều biết tôi là người luyện Pháp Luân Công, vì vậy tôi làm tài liệu ở đây, các đồng tu ra vào cũng rất an toàn.
Đến năm 2013, khi giá nhà đất tăng, giá thuê cũng tăng nhanh. Nhưng chủ nhà chưa bao giờ nhắc đến việc tăng tiền thuê nhà. Tôi nghĩ mình là người tu luyện, mình không thể để chủ nhà chịu thiệt, vì vậy tôi chủ động điện thoại cho chủ nhà, và tăng tiền thuê nhà lên 700 Nhân dân tệ mỗi tháng, chủ nhà rất cảm động. Sau đó, người hàng xóm biết được chuyện này và nói với tôi: “Dì thật là một người tốt, chưa bao giờ nghe nói người thuê nhà tăng tiền thuê cho chủ nhà, có lẽ chỉ có người luyện Pháp Luân Công như dì mới làm vậy thôi.” Tôi mỉm cười nói: “Đúng rồi, vì dì luyện Pháp Luân Công mới có thể làm được như vậy.”
Năm 2017, điểm tài liệu của tôi xuất hiện nguy cơ tiềm ẩn, nên tôi lại chuyển nhà một lần nữa, thuê một căn ở nơi khác. Tôi trang bị đầy đủ tiện nghi trong căn hộ ký túc xá, khi chuyển đi, tôi để lại tất cả đồ đạc và thiết bị điện bao gồm máy điều hòa, máy nước nóng, ghế sofa, giường nệm lò xo cho chủ nhà. Khi đó, tôi có thể kiếm được một ít tiền bằng cách bán một số thứ, nhưng tôi nghĩ, chắc chắn chủ nhà sẽ tiếp tục cho thuê căn hộ này, nếu đầy đủ tiện nghi, chẳng phải sẽ cho thuê tốt hơn sao? Vì vậy, sau khi chuyển ra, tôi đã dọn dẹp vệ sinh sạch sẽ căn hộ.
Trước khi rời đi, tôi chào tạm biệt từng người hàng xóm, và bảo họ ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, chúc họ mãi bình an. Hàng xóm nhà bên cạnh nắm tay tôi nói: “Thật không nỡ để chị đi, đến đâu tìm được hàng xóm tốt như vậy chứ.” Một số hàng xóm khác còn cho tôi số điện thoại để giữ liên lạc.
2. Chủ động từ bỏ quyền thừa kế tài sản
Hoàn cảnh gia đình chồng tôi rất phức tạp, cha chồng mất khi chồng tôi mới 3 tuổi. Mẹ chồng đã trải qua những ngày tháng khó khăn nuôi con nhỏ và chăm sóc bà nội của chồng tôi. Đến khi chồng tôi 13 tuổi thì mẹ ông ấy tái hôn, cha dượng vốn có 4 con riêng, sau khi họ lấy nhau thì sinh thêm một người con gái vào cuối những năm 1960. Cha dượng và mẹ ông ấy chuyển đến Tứ Xuyên làm việc, chỉ có cô con gái út ở bên cạnh. Thuận theo thời gian, các con dần dần trưởng thành, kết hôn và lập nghiệp, tôi cũng trở thành một thành viên của gia đình này. Nhưng bên cạnh hai ông bà chỉ có mỗi cô con gái út. Những năm này chỉ có cô út (em chồng tôi) ở bên chăm sóc họ, con cái chúng tôi mấy năm mới về thăm một lần.
Năm 2013, cha dượng và mẹ chồng tôi lần lượt qua đời vì bệnh tật. Hai ông bà có một căn nhà hai phòng ngủ do họ đứng tên, không lâu sau khi mẹ chồng tôi qua đời, 4 người con của cha dượng nóng lòng đòi quyền thừa kế tài sản. Khi cô út nói với tôi chuyện này, tôi mới nghĩ đến vấn đề di sản thừa kế từ hai ông bà. Chồng tôi mất năm 1995, theo pháp luật, ba người con trai của tôi cũng được hưởng di sản thừa kế. Nhưng tôi nghĩ mình là người tu luyện, không thể tranh giành thừa kế như người thường. Tôi cảm thấy nhiều năm qua, chúng tôi không có cung dưỡng cho hai ông bà, cũng không ở bên cạnh chăm sóc họ, dựa vào đâu để yêu cầu quyền thừa kế? Vì vậy, tôi đã bàn bạc với ba người con trai của mình về việc chủ động từ bỏ quyền thừa kế, và các con đều đồng ý.
Khi tôi nói với cô út về quyết định này, cô ấy cảm động rơi nước mắt trong điện thoại, và nói rằng: Tôi quyết định từ bỏ quyền thừa kế, nhưng những anh chị em kia không những không từ bỏ mà còn ép cô phải bán nhà, họ muốn lấy tiền. Cô ấy chỉ còn cách đồng ý.
Nhưng trước khi bán nhà, quyền tài sản phải được chuyển nhượng cho một cá nhân là cô út thì mới có thể bán được. Như vậy, những anh chị em khác trước tiên phải từ bỏ quyền thừa kế, ký hợp đồng và công chứng tại phòng công chứng. Chúng tôi đã thực hiện các thủ tục này rất nhanh chóng, và gửi hợp đồng cho cô út. Nhưng những anh chị em đó không đồng ý, họ yêu cầu cô út tìm người định giá ngôi nhà trị giá bao nhiêu và họ có thể được chia bao nhiêu, họ phải lấy tiền trước rồi mới chịu ký hợp đồng.
Lúc này cô út rất khó xử, căn nhà chưa bán được thì lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Cuối cùng cô út hết cách, phải đi khắp nơi hỏi mượn tiền bạn bè, và đích thân đưa tận tay họ, họ mới đồng ý ký hợp đồng. Sau khi bán nhà, tôi cũng không hỏi cô út một đồng nào, chỉ là cô ấy cảm thấy áy náy nên đã đưa cho con trai út tôi 20.000 Nhân dân tệ. Cô út và những anh chị em đó đã cắt đứt liên lạc với nhau. Chỉ vì chút tiền mà từ bỏ tình thân.
Trong thời đại vật chất và dục vọng tràn lan này, mọi người đều tập trung vào tiền bạc, có bao nhiêu người vì tiền mà không từ một thủ đoạn nào, tiền đã đến tay, hỏi ai không muốn kia chứ? Chỉ có người tu Đại Pháp chúng ta mới có thể xem nhẹ tiền tài, mới có thể biết nghĩ cho người khác mọi lúc mọi nơi.
3. Chủ động giúp con trai giải quyết khó khăn và lo lắng
Vào năm 2022, con trai út của tôi kinh doanh thua lỗ hàng trăm nghìn Nhân dân tệ, chưa kể còn bị lừa 300.000 Nhân dân tệ tiền vay vốn kinh doanh. Con trai út không còn cách nào khác là phải bán nhà và ô tô nhưng cũng không thể trả hết nợ. Con trai út đành cầu cứu hai anh trai, và hai anh đã cho em út mượn 300.000 Nhân dân tệ mà không nói với vợ. Sau khi con dâu thứ hai biết chuyện, hai vợ chồng cãi nhau.
Các con giấu tôi những chuyện này cho đến khi ngân hàng thấu chi thẻ tín dụng, truy đòi khoản nợ và đưa con trai út ra tòa. Con dâu út mới điện thoại cho tôi, vừa khóc vừa nói với tôi những điều này. Lúc đó tôi cũng ngẩn người ra, căn bản là tôi không bao giờ nghĩ rằng con út có thể rơi đến bước này, tôi cho rằng con út đã mua được nhà và ô tô, cháu gái cũng đã tốt nghiệp đại học và đi làm, vợ cũng có công việc ổn định, kinh doanh của con út không lớn lắm, mặc dù không kiếm được nhiều tiền nhưng cũng không gặp khó khăn gì trong việc duy trì cuộc sống, nên tôi không bao giờ ngờ rằng con út lại nợ nhiều tiền đến vậy.
Điều này lập tức chạm đến chấp trước vào tình thân của tôi, và tôi cũng khóc. Con trai út là người rất thật thà, bị bệnh bại liệt khi còn nhỏ và hơi bị khuyết tật về thể chất, con trai út rất tán đồng Đại Pháp, cũng rất ủng hộ tôi tu luyện, giờ đây lại bị ô nhiễm trong thùng thuốc nhuộm lớn của xã hội người thường, muốn mở rộng kinh doanh và kiếm nhiều tiền hơn.
Tôi rất buồn khi nghĩ về hoàn cảnh của con út. Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra mình là người tu luyện, không có chuyện gì xảy ra ngẫu nhiên cả, tôi nghĩ, đây là muốn mình bỏ đi chấp trước vào tình thân, bỏ đi tâm lợi ích. Sư phụ đã giảng: “mỗi người đều có vận mệnh của mình chứ!” (Bài giảng thứ năm, Chuyển Pháp Luân), nếu trong mệnh của con út không có, tôi cũng không có cách nào. Nhưng là người tu luyện phải biết nghĩ cho người khác, huống chi là thân nhân của mình. Vì vậy tôi chủ động bàn bạc với con trai cả và con trai thứ hai, tôi sẽ trả khoản nợ còn lại hơn 200.000 Nhân dân tệ, tôi không thể nhìn các con vì điều này mà bất hòa, nhưng tôi không thể chi trả nhiều tiền như vậy cùng một lúc, nên tôi sẽ trả hết nợ của ba ngân hàng trước, rồi trả dần các khoản nợ khác cho cá nhân các con. Đến nay, tôi đã giúp con út trả hết nợ.
Lời kết
Trong quá trình tu luyện 29 năm, điều tôi cảm nhận sâu sắc nhất là: Khi bạn thực sự buông bỏ danh lợi tình nơi người thường, bạn sẽ cảm thấy như gánh nặng trên thân đã được trút bỏ, bạn sẽ cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, tâm trạng thư thái vô tỉ, không còn những phiền não và lo lắng của người thường, trong tâm tự nhiên dâng lên lòng biết ơn vô hạn đối với Sư tôn, cảm tạ ân từ bi cứu độ của Sư tôn.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2024/12/16/放下利益心-修成為他的生命-484411.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/1/11/223558.html
Đăng ngày 21-01-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.