Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-07-2024] Mười năm trước, chúng tôi có một nhóm học Pháp gồm sáu người. Một lần, khi chúng tôi đang đọc bài giảng cuối cùng trong Chuyển Pháp Luân, một cảnh tượng hiện lên trong đầu tôi: “Một vài dòng chữ biến thành những đứa trẻ mới biết đi. Một số là con trai và một số là con gái, và tất cả họ đều có bím tóc. Họ ngồi xếp bằng thành hàng, nắm tay nhau và nhìn xuống, rất điềm tĩnh và bình yên”.

Thông điệp rất rõ ràng đối với tôi, đây là để khuyến khích chúng tôi tiếp tục học Pháp nhóm, giúp đỡ lẫn nhau và cùng nhau tinh tấn tu luyện.

Lúc đó, chúng tôi học tại nhà của một cặp vợ chồng học viên. Bốn học viên trong nhóm chúng tôi khá bận rộn kiếm tiền và họ hiếm khi tự mình học Pháp. Sau khi thành lập nhóm học Pháp, chúng tôi đã học Pháp rất nhiều và giúp mỗi người nhận ra những chấp trước của mình.

Đáng buồn thay, do sự non nớt trong tu luyện và những thiếu sót của bản thân, nhóm học Pháp của chúng tôi đã không ở cùng nhau được lâu. Nhìn bề ngoài thì đó là do hoàn cảnh gia đình hai vợ chồng đã thay đổi nhưng tôi biết đó không phải là nguyên nhân thực sự.

Năm ngoái, tôi đến gặp một học viên từng tham gia nhóm học Pháp đó. Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy đã tự trách mình vì tình trạng tu luyện kém của mình do cô ấy chỉ quan tâm đến việc kiếm tiền nên không học Pháp nhiều. Cô biết rằng Sư phụ luôn chăm sóc cô suốt thời gian qua, nhưng cô không thể bình tâm lại và tinh tấn tu luyện.

Cô ấy nói rằng cách đây vài năm, cô ấy đã mơ thấy vợ của cặp vợ chồng chủ trì buổi học Pháp của chúng tôi. Cô vợ ấy đang đi xe máy lên tầng ba thì bị đụng xe. Vì cô ấy không cảm thấy thân thiết lắm với cặp vợ chồng đó nên cô cũng không buồn nhắc nhở người vợ ấy cẩn thận và tinh tấn hơn trong tu luyện.

Cả hai chúng tôi đều rất tiếc nuối vì đã không nắm tay nhau trên con đường tu luyện. Mặc dù trong thâm tâm tất cả chúng ta đều có lòng tốt để cứu độ chúng sinh, nhưng chúng ta đã không trân trọng lẫn nhau với tư cách là học viên Đại Pháp.

Gần đây tôi đã đến gặp một học viên khác và chúng tôi đã có một cuộc chia sẻ rất tốt đẹp. Nó làm tôi nhớ đến những gì Sư phụ đã điểm hóa cho tôi cách đây nhiều năm trong buổi học Pháp nhóm của chúng tôi. Qua sự chia sẻ của chúng tôi, tôi có thể thấy được khoảng cách giữa tôi và cô ấy. Cô ấy cũng ân cần chỉ ra một số vấn đề của tôi, điều này đã giúp tôi nhận ra một chấp trước cứng đầu mà tôi đã ôm giữ trong một thời gian dài.

Khi tôi nhận ra điều đó, một hình ảnh hiện lên trong đầu tôi: Rễ của một cái cây đang phát triển và lan rộng nhanh chóng, như thể chấp trước cứng đầu của tôi đang sinh ra thêm nhiều chấp trước phụ, vừa xấu xí vừa đáng khinh. Nếu cô ấy không chỉ ra cho tôi thì tôi đã không nhận ra và vẫn bị thao túng mà không biết chuyện gì đang xảy ra.

Việc tu luyện có thể rất khó khăn khi những chấp trước mà chúng ta không phát hiện được đã cản trở chúng ta. Trong những tình huống như vậy, điều quan trọng là chúng ta phải nắm tay nhau và giúp nhau tiến về phía trước.

Trong những năm qua, tôi luôn biết ơn sâu sắc các đồng tu đã vui lòng chỉ ra những vấn đề và chấp trước của tôi, đồng thời cũng biết ơn trí huệ và sự thẳng thắn của họ.

Trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta tương tác với nhau một cách tự nhiên, ít cảm tính, nhưng chúng ta nên đối xử với nhau bằng sự trung thực và tử tế, và chúng ta sát cánh cùng nhau tiến về phía trước. Bằng cách nắm tay nhau, chúng ta có thể tiến bộ nhanh hơn trên con đường tu luyện.

Dù ở đâu, sâu thẳm trong trái tim, chúng ta vẫn có thể nắm tay nhau và cùng nhau tiến về phía trước cho đến cuối cùng. Cảm ơn các bạn đồng tu. Chúng ta hãy tiếp tục trân trọng thời gian bên nhau nhé.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/7/11/479486.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/7/28/219260.html

Đăng ngày 25-08-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share