Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 19-03-2024] Trong gia tộc của tôi có rất nhiều người tu luyện Pháp Luân Công, trong những người cùng trang lứa, tôi là người cuối cùng bước vào tu luyện. Khi đó cuộc đàn áp của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã bắt đầu. Tại đây, tôi xin chia sẻ một số kinh nghiệm và hiểu biết của mình khi tham gia giải cứu các đồng tu.

Giải cứu đồng tu A là người thân của tôi

Vào ngày 5 tháng 3 năm 2002, sau vụ chèn sóng chương trình truyền hình cáp Trường Xuân chấn động trong và ngoài nước, ĐCSTQ đã bắt đầu bắt giữ hàng loạt các học viên Pháp Luân Công tại địa phương. Người thân của tôi, đồng tu A, đã bị các cảnh sát từ đồn cảnh sát địa phương cùng với nhân viên an ninh tại nơi làm việc của anh ấy bắt giữ. Anh ấy đã bị giam giữ tại trại tạm giam của thành phố. Sự việc này xảy ra chỉ vài ngày sau khi đồng tu A được nơi làm việc biểu dương là công nhân gương mẫu.

Vào thời điểm đó, môi trường rất khắc nghiệt. Xe cảnh sát chạy khắp nơi với tiếng còi hú inh ỏi, không quan tâm đến các vụ án trộm cắp và cướp giật, chỉ tập trung vào việc bắt giữ các học viên Pháp Luân Công. An ninh công cộng trên đường phố rất kém; tôi đã bị cướp ví chỉ 10 phút sau khi ra khỏi nhà. Gia đình tôi cũng rất lo lắng và căng thẳng. Ngày nào chúng tôi cũng nghe tin hàng xóm hoặc các đồng tu bị cảnh sát bắt đi.

Vợ của đồng tu A muốn đến nơi làm việc của chồng để yêu cầu một lời giải thích, tôi đã đi cùng cô ấy. Khi đăng ký tại phòng bảo vệ của công ty, tay cô ấy run rẩy. Tôi nói với cô ấy: “Chồng chị không làm gì sai cả. Có gì phải sợ chứ?” Thực ra, tôi cũng lo lắng, vì các thành viên trong gia đình chúng tôi đều là những người tốt bụng và tuân thủ pháp luật, chưa bao giờ có bất kỳ giao tiếp nào với cảnh sát. Nhưng thấy cô ấy sợ hãi, tôi đột nhiên không sợ hãi gì nữa, cảm thấy rằng chúng tôi phải nói rõ đạo lý với công ty và cảnh sát.

Sau khi vào công ty, chúng tôi không được ai tiếp đón, vì các lãnh đạo đang họp buổi sáng. Chúng tôi đợi một lúc, thấy không ai chú ý đến chúng tôi, tôi liền kéo cô ấy vào phòng họp của các lãnh đạo và nói lớn: “A là người thân của chúng tôi và anh ấy đã bị cảnh sát bắt giữ khi đang làm việc ở đây. Anh ấy đã phạm tội gì? Anh ấy có phạm tội giết người hay đốt nhà không? Hay hiếp dâm và cướp bóc? Anh ấy là một nhân viên xuất sắc trong công ty và vừa được khen thưởng. Tại sao lại để cảnh sát bắt một nhân viên tốt như vậy? Chúng tôi cần một lời giải thích!”

Các lãnh đạo trong cuộc họp nhìn lên, người phụ trách đề nghị chúng tôi đợi bên ngoài. Tôi nghe thấy tiếng thì thầm trong đám đông: “Cô gái trẻ này thật lợi hại.” Trên thực tế, đồng tu A được mọi người trên dưới trong công ty kính trọng vì anh là một người tốt, các lãnh đạo biết rằng anh đã bị oan. Sau đó, lãnh đạo công ty đã nói chuyện với trại tạm giam và đồn cảnh sát và bảo lãnh cho anh ra. Trong thời gian A bị giam giữ phi pháp, họ thậm chí còn cử một người tới trực cùng anh mỗi ngày, vì sợ anh sẽ phải chịu khổ nếu không được chăm sóc. Họ duy trì như vậy cho đến khi đồng tu A được thả và không bị bức hại nữa.

Đồng tu C bị đánh đập đến tàn tật

Vào năm 2003, khi dịch SARS hoành hành, tôi đã bị cách ly ở một trường học xa nhà. Gia đình tôi nói với tôi rằng một người họ hàng của chúng tôi tên là C đã gặp sự cố; ngôi nhà mà cô ấy đang thuê đã bị lục soát, cô ấy đã biến mất không một dấu vết. Gia đình tôi đã hỏi khắp nơi về tung tích của cô ấy nhưng không thể tìm thấy. Vài tháng sau, một người họ hàng đã nhìn thấy C bị xe cảnh sát đưa đi gần bệnh viện. Một người họ hàng của chúng tôi đã đi theo chiếc xe và nói chuyện với C, C nói rằng cô ấy bị bệnh, sau đó cảnh sát đã vội vã đưa cô ấy đi.

Sau đó, khi một thành viên gia đình chúng tôi đến nơi làm việc của C để hỏi chuyện gì đã xảy ra với cô ấy, chúng tôi biết rằng cô ấy đã bị bắt trong khi đang phân phát tài liệu giảng chân tướng về Pháp Luân Công. Cô ấy đã bị cảnh sát tra tấn để lấy lời khai. Cả hai cánh tay của cô ấy đều bị thương nặng, khiến cô ấy không thể tự chăm sóc bản thân.

Sau khi lệnh đóng cửa trường học được dỡ bỏ, tôi trở về nhà. Cả gia đình đều im lặng, không biết phải làm gì. Một thành viên trong gia đình tôi tên là D đề nghị chúng tôi nên đi yêu cầu thả người và giải cứu cô ấy. Một thành viên khác trong gia đình tên là E (chưa tu luyện) lo lắng về việc C sẽ không thể tự chăm sóc bản thân trong tương lai và không có ai chăm sóc cô ấy ở nhà. Vào thời điểm đó, Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Công, vừa công bố bài Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003. Vì phải đi học xa nên tôi đã không có cơ hội đọc ngay những bài giảng mới nhất của Sư phụ. Sau khi học Pháp, tôi hiểu được mình cần phải làm gì. Tôi đồng ý với đề xuất của D và chúng tôi đã thỏa thuận với E rằng trước hết cần đưa C về nhà.

Ba chúng tôi đến đồn cảnh sát thành phố, một viên chức giả bộ nói: “Tại sao gia đình đến muộn thế? Đã mấy tháng rồi! Cô ấy bị quản thúc tại gia vì tập Pháp Luân Công và vi phạm pháp luật”. Tôi chất vấn anh ấy: “Cho dù cô ấy đã làm gì, sao các anh không thông báo cho gia đình? Quản thúc tại gia phải được áp dụng trong những trường hợp cụ thể. Chính xác chuyện gì đã xảy ra với cô ấy (vì lúc đó không có bằng chứng nào cho thấy C bị thương)? Anh bắt giữ một người mà không có bất kỳ thủ tục chính thức nào. Giống như cô ấy biến mất khỏi trái đất vậy. Đây có phải là cách thực thi pháp luật không?” Một người đàn ông lực lưỡng ngay lập tức tỏ thái độ thù địch và hét lên: “Biến mất cái gì? Tôi nói cho cô biết, tôi có thể đưa bất kỳ ai đến trại lao động bất cứ lúc nào tôi muốn, bao nhiêu năm tùy ý tôi nói!”

Sau cuộc đối đầu này với cảnh sát, E, người không tập Pháp Luân Công, cũng nhận ra rằng cảnh sát có thể nói mạnh nhưng thực ra ở bên trong họ rất sợ hãi. Họ sợ các gia đình truy cứu vì hành động tàn bạo và bất hợp pháp của họ gây ra thương tích. Sau đó, D và E đã đến thăm một lần nữa, ngay sau đó, C đã được thả và trở về nhà. Nhờ học Pháp và luyện công, sức khỏe của cô đã nhanh chóng hồi phục. Mối lo ngại của E về việc C không thể tự chăm sóc bản thân đã không còn là vấn đề nữa.

Bốn người thân cùng bị bắt

Vào mùa Thu năm 2012, bốn người thân của tôi đã bị bắt và bị lục soát nhà. Họ bị giam giữ tại các địa điểm khác nhau ở ngoại ô thành phố. Mỗi gia đình trong gia tộc chúng tôi đều phải chịu sự ảnh hưởng. Người già không được chăm sóc, trẻ em có cha mẹ đều bị bỏ tù, cảnh sát cũng không ngừng tìm kiếm tôi. Những người thân không tu luyện trong gia đình chúng tôi đều lo lắng và đau khổ; một số người bị ốm, những người khác rất sợ hãi. Những người thân đang bị giam giữ phi pháp cần được cung cấp quần áo và tiền bạc. Có tin đồn rằng trong thời gian diễn ra Đại hội toàn quốc lần thứ 18 của ĐCSTQ, họ sẽ bị kết án.

Tôi là một trong những người cuối cùng trong gia đình bước vào tu luyện Pháp Luân Công, vì vậy tôi được coi là một học viên mới. Tôi thường chia sẻ những hiểu biết của mình về các nguyên lý của Pháp, nhưng lần này, vì họ đang bị giam cầm, tôi không thể thảo luận hoặc học Pháp cùng họ. Tuy nhiên, tôi có Sư phụ và Pháp ở bên cạnh. Một học viên đã cùng tôi liên lạc với các học viên có kinh nghiệm để bắt đầu một chiến dịch giải cứu. Chúng tôi đã ngăn cản gia đình không hối lộ cảnh sát. Chúng tôi không ngừng giảng chân tướng cho họ, khuyến khích họ tới các đồn cảnh sát, sở cảnh sát, ủy ban chính trị và pháp luật, ủy ban kiểm tra kỷ luật, đội quản lý trại giam, chính quyền thành phố và quận, Phòng 610, viện kiểm sát và tòa án để yêu cầu thả người.

Trong quá trình giải cứu các đồng tu, tôi thực sự đã hiểu được thế nào là tu luyện. Trong quá trình loại bỏ các chấp trước, tôi đã dựa vào niềm tin kiên định vào Sư phụ và Đại Pháp. Trên con đường tu luyện, tôi cần phải nhảy ra khỏi tình và nhân tâm của người thường. Đôi khi, tôi nhận được các cuộc gọi từ trại tạm giam yêu cầu thẻ bảo hiểm y tế của đồng tu D để điều trị y tế; những lần khác, những người thân lớn tuổi trong gia đình phải nhập viện và cần được chăm sóc. Đôi khi tôi nghe nói đồng tu A đã bị đưa ra khỏi trại tạm giam để điều trị y tế. Thỉnh thoảng, những người thân trong gia đình chịu áp lực đã mắng và chửi bới tôi. Mỗi khi cảm thấy chán nản hoặc mất phương hướng, tôi liền học Pháp, điều này khuyến khích tôi lấy lại can đảm và tiếp tục tiến về phía trước.

Trong quá trình giải cứu các học viên, tôi nhận ra sâu sắc rằng Sư phụ từ bi với tất cả chúng sinh, Sư phụ đang cứu tất cả mọi người. Một thẩm phán thụ lý các vụ án oan đã nói với những người khác rằng các học viên Pháp Luân Công đã bị oan và họ là những người tốt. Tôi nhớ các viên chức từ văn phòng thỉnh nguyện thành phố đã tích cực giúp chúng tôi liên hệ với các cơ quan chức năng xử lý các vụ án của chúng tôi và các công tố viên chủ động đến thăm các thành viên gia đình chúng tôi tại các trại giam. Trưởng phòng quản lý nhà tù đã lắng nghe một cách nghiêm túc khi tôi kể cho ông ấy nghe về những bất công mà các học viên Pháp Luân Công phải đối mặt. Giám đốc và chính ủy trại giam đã quay video các thành viên gia đình chúng tôi và đến thăm những thành viên cao tuổi.

Trong cuộc đàn áp, một số người trong hệ thống tư pháp không biết chân tướng. Những người khác, dưới áp lực của chính quyền, đã được sắp xếp vào các vị trí để đàn áp Pháp Luân Công. Kết quả là họ đã có cơ hội biết đến các học viên.

Trong quá trình giải cứu các học viên, tôi thực sự trải nghiệm được niềm vui khi chúng sinh được cứu. Các thành viên gia đình tôi không tập Pháp Luân Công đã hiểu sâu sắc hơn về chân tướng của Pháp Luân Công khi chúng tôi nỗ lực giải cứu người thân. Lòng tốt của các học viên trái ngược với bản chất độc tài và côn đồ của ĐCSTQ. Từ hiểu lầm đến ủng hộ, họ thậm chí bắt đầu nói về chân tướng của Pháp Luân Công ở nơi công cộng, không chỉ giải thoát bản thân khỏi xiềng xích tinh thần của ĐCSTQ mà còn trở thành phương tiện truyền bá sự thật.

Trong suốt quá trình giải cứu, tôi cảm nhận được lòng từ bi vô bờ bến và sức mạnh vô biên của Sư phụ, cảm nhận được sự bảo vệ liên tục của Ngài. Bất cứ khi nào tôi muốn tìm các đồng tu, tôi đều tình cờ gặp họ mặc dù tôi không có thông tin liên lạc của họ. Khi tôi cần biết số điện thoại của một trại giam nơi một học viên bị giam giữ, tôi vô tình nghe được qua bộ đàm của một lính canh. Khi cảm thấy cô đơn và bất lực, tôi sẽ thấy những tấm thiệp chúc mừng do các học viên từ các khu vực khác gửi đến những người trong tù, nằm trên mặt đất phủ đầy tuyết, hoặc nhìn thấy những bông hoa Ưu Đàm nở rộ ở nhiều nơi. Vô số thần tích đã xảy ra.

Mỗi lần hành trình trở nên gian nan và tôi cảm thấy kiệt sức về thể chất và tinh thần, như thể đang đối mặt với những trở ngại không thể vượt qua, chỉ cần tôi kiên trì tuân theo các yêu cầu của Pháp, tình hình sẽ thay đổi hoàn toàn. Đúng như Sư phụ đã giảng:

“Còn nội hàm bác đại tinh thâm của Ông là chỉ những người tu luyện tại các tầng thứ chân tu khác nhau mới có thể thể ngộ và triển hiện ra được, mới có thể thật sự thấy Pháp là gì.” (Rộng lớnTinh Tấn Yếu Chỉ)

Phối hợp chỉnh thể, khích lệ người nhà giải cứu học viên

Sau khi đối mặt với nhân viên của cơ quan công an, viện kiểm sát và tư pháp, tôi đã hiểu rõ hơn ý nghĩa đằng sau yêu cầu của Sư phụ về việc phản bức hại. Tôi cũng nhận ra sâu sắc hơn về cách thái độ của người nhà đối với các học viên có thể ảnh hưởng đến mức độ bức hại của tà ác. Tôi đã tích cực giúp giải cứu các học viên khác, chủ yếu bằng cách khuyến khích người nhà của họ bước ra giải cứu những người thân của họ.

Tôi nghe nói rằng có một học viên nữ và mẹ cô bị bắt, trong nhà chỉ còn lại em trai không tu luyện. Khi cảnh sát phá cửa sổ vào nhà để bắt học viên, họ cũng đã làm bị thương chân của người em trai. Người em trai rất tức giận, ai đến nhà gặp để bàn bạc cũng đều không tiếp. Tôi đã tới đó cùng hai học viên. Ban đầu, cậu ấy thậm chí không cho chúng tôi vào, yêu cầu chúng tôi nói chuyện từ bên ngoài cửa. Chúng tôi kiên nhẫn giải thích chân tướng cho cậu ấy và khuyến khích cậu ấy sử dụng các biện pháp pháp lý để giải cứu các thành viên trong gia đình. Sau nhiều lần chúng tôi đến thăm, cậu ấy bắt đầu cảm nhận được thiện chí của chúng tôi, cho chúng tôi vào nhà và ngồi xuống. Tuy nhiên, cậu ấy vẫn hoài nghi về việc thuê luật sư, tin rằng việc đó sẽ vô ích. Cậu ấy cũng không muốn chi tiền.

Một luật sư đã đến khu vực của chúng tôi để bào chữa cho những đồng tu khác. Khi biết tin này, tôi đã tìm đến người em trai và đưa anh ấy đến khách sạn nơi luật sư đang ở. Luật sư rất bận rộn, đồng thời trả lời các câu hỏi của một số gia đình và phân tích những gì cần làm cho từng trường hợp. Sau khi nghe luật sư phân tích, người em trai đã không còn nghi ngờ và sẵn sàng thuê luật sư cho chị gái và mẹ của mình.

Chúng tôi liên tục động viên người em trai, tặng quà cho cậu ấy trong những ngày lễ, điều này đã củng cố thêm ý thức của cậu ấy về chính nghĩa. Cậu ấy đã ủy thác cho một luật sư để bào chữa cho mẹ và chị gái mình với lời biện hộ vô tội. Đôi khi cậu ấy thậm chí còn giúp đỡ những gia đình bị ngược đãi khác bằng cách cung cấp phương tiện đi lại cho luật sư của họ.

Vụ án của họ trở thành một trong những trường hợp hiếm hoi trong khu vực của chúng tôi có phiên tòa công khai mà luật sư được phép bào chữa cho thân chủ của mình tại tòa. Người em trai đã chứng kiến luật sư biện hộ hợp tình hợp lý, công tố viên không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, khiến cậu hiểu sâu sắc hơn chân tướng về Pháp Luân Công. Sau đó, cậu ấy bày tỏ mong muốn được học luật và tự mình trở thành luật sư.

Một cặp vợ chồng lớn tuổi, cả hai đều là trí thức cấp cao được hưởng đặc quyền từ ĐCSTQ và bị văn hóa đảng nhồi nhét sâu sắc, có thái độ thù địch với Pháp Luân Công. Con trai và con dâu của họ, những người vốn kiên định với đức tin của mình, đã nhiều lần bị bức hại. Mỗi lần như vậy, cặp vợ chồng này đều cố gắng sử dụng mối quan hệ của mình để xử lý, thậm chí còn yêu cầu trưởng đồn cảnh sát thuyết phục con cái họ từ bỏ tu luyện. Khi một học viên mang quà đến thăm cặp vợ chồng lớn tuổi, họ đã ném quà ra khỏi cửa và từ chối thiện chí của học viên.

Chúng tôi không bị lay chuyển bởi hành vi của họ, mà tiếp cận họ bằng tâm từ bi. Chúng tôi đã nói với họ về chân tướng và giải thích rằng nếu họ thực sự muốn giúp đỡ con cái mình, họ nên sử dụng các biện pháp pháp lý để tìm kiếm sự bồi thường. Cuối cùng, cặp vợ chồng này đã mua những cuốn sách luật dày cộp và viết thư kháng cáo, đến các sở ban ngành chính quyền ở mọi cấp để giải quyết. Tôi cùng một số học viên liên tục đến thăm họ, mang theo những món quà được lựa chọn cẩn thận trong những ngày lễ, thể hiện sự quan tâm đến sức khỏe của họ, đưa ra lời khuyên và giúp sửa đổi các văn bản pháp lý. Trong các cuộc trò chuyện, chúng tôi đã vạch trần bản chất tà ác của ĐCSTQ và lòng tốt của các học viên Pháp Luân Công, hy vọng cặp vợ chồng này có thể cảm nhận được lòng tốt của các học viên Đại Pháp và được cứu độ

Họ đã bị tuyên truyền của ĐCSTQ lừa dối sâu sắc và không hoàn toàn ủng hộ Đại Pháp. Tuy nhiên, sự kiên trì của chúng tôi đã giúp họ cảm nhận được lòng vị tha và lòng tốt của các học viên và hiểu được sự bất công mà con cái họ phải đối mặt. Người chồng thậm chí còn sửa được một lỗi trong bản án của tòa án đối với con trai mình và cân nhắc đến việc thay mặt con dâu kiện những người được gọi là “nhân chứng” đã đưa ra lời khai gian dối.

Lời kết

Thời gian thấm thoắt trôi, đã hơn hai mươi năm kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Hành trình tu luyện của tôi gần như song song với cuộc đàn áp Pháp Luân Công ở Trung Quốc Đại Lục. Nhìn lại con đường tu luyện của mình, tôi vô cùng cảm tạ sự từ bi của Sư phụ, Ngài đã lựa chọn tôi, bảo vệ tôi, giúp tôi kiên trì đức tin của mình trong cơn khủng bố đỏ, dẫn dắt tôi bước tới ngày hôm nay. Chỉ bằng cách không ngừng cố gắng tiến về phía trước, tôi mới không cô phụ sự cứu độ từ bi của Sư phụ.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/3/19/468994.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/6/10/218560.html

Đăng ngày 12-08-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share