Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-04-2024] Từ nhỏ tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng mẹ, tính đến nay đã 25 năm. Khi lớn lên, tôi đã dần dần mê lạc trong những ham muốn và tình cảm của người thường, đi chệch khỏi lời dạy của Sư tôn. Tôi mải mê theo đuổi những lợi ích thế gian và bị cái tình làm cho khổ sở. Trong một thời gian dài, tôi đã không thể thoát khỏi những suy nghĩ tiêu cực, chỉ muốn kết thúc cuộc đời mình. Đúng lúc đó, một niệm Chân-Thiện-Nhẫn lóe lên trong tâm trí tôi, Sư phụ đã giúp tôi quay trở lại chính lộ. Tôi không biết phải dùng từ ngữ nào để cảm tạ Sư tôn, Ngài đã không bỏ rơi tôi và đã cứu tôi một lần nữa. Tại đây tôi xin kể lại những trải nghiệm của mình.

Đắc Pháp Luân Đại Pháp

Khi còn nhỏ, tôi không hề biết cảm giác khỏe mạnh là như thế nào. Mỗi tháng, tôi đều phải đến bệnh viện để tiêm và uống nhiều loại thuốc khác nhau. Nhưng sau khi bắt đầu cùng mẹ đến điểm luyện công của Pháp Luân Đại Pháp, học các bài công pháp và đọc các bài giảng, thần tích đã xảy ra. Ngày đầu tiên luyện công xong, khi về nhà tôi cảm thấy khỏe hơn và nói với mẹ rằng tôi không cần uống thuốc. Một tháng sau, trên đường về nhà từ điểm luyện công, tôi cảm thấy buồn nôn và đã nôn ra. Trong miệng tôi có vị nồng của tất cả các loại thuốc mà tôi từng uống, tôi biết Sư phụ đang thanh lọc cơ thể cho tôi. Sau đó, mọi bệnh tật của tôi đều đã biến mất.

Khi tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân, mỗi hàng chữ đều có ánh vàng kim ở phía sau, còn các cuốn sách khác của người thường không có. Trong nhiều năm tôi đã nghĩ rằng cuốn sách được in với màu sắc như vậy. Tôi thức dậy trước bình minh và đi bộ đến điểm luyện công, khi đó khung cảnh rất yên tĩnh. Nếu ngủ quên và bỏ lỡ các bài công pháp, tôi sẽ có cảm giác buồn ngủ. Nghĩ lại khoảng thời gian luyện công và học Pháp cùng các đồng tu, tôi cảm thấy mình thật hạnh phúc và may mắn, mặc dù bây giờ điều đó có vẻ xa vời. Nếu tôi biết rằng những ngày hạnh phúc đó sẽ sớm kết thúc, tôi đã chăm chỉ hơn trong việc chép lại sách Chuyển Pháp Luân, cũng như không ngọ nguậy và nhìn xung quanh khi luyện các bài công pháp.

Khi cuộc đàn áp bắt đầu, tôi thấy mọi người trên TV cố tình hiểu sai lời Sư phụ giảng, phỉ báng Sư phụ và Pháp Luân Đại Pháp. Tôi biết họ tà ác như thế nào, nên tôi đã cùng gia đình đến chính quyền địa phương để lên tiếng cho Pháp Luân Đại Pháp. Có một hàng dài các học viên xếp hàng, chúng tôi ngồi im lặng dọc theo con phố. Cảnh sát đã đến để yêu cầu chúng tôi di chuyển, lúc đó trời bắt đầu mưa rất to. Tôi bị đẩy lên một chiếc xe buýt lớn và bị tách khỏi gia đình và bạn bè. Tôi không biết họ sẽ đưa chúng tôi đi đâu hoặc điều gì sẽ xảy ra, nhưng tôi không sợ. Tôi đã nhẩm lại đoạn Pháp của Sư phụ:

“Sinh vô sở cầu,
Tử bất tích lưu,
Đãng tận vọng niệm,
Phật bất nan tu.” (Vô tồn, Hồng Ngâm)

Cho dù đệ tử trẻ tuổi như thế nào, chỉ cần tín Sư tín Pháp, sẽ không sợ hãi điều gì.

Hoàn cảnh đã thay đổi sau cuộc thỉnh nguyện của chúng tôi. Các học viên đã làm nhiều biểu ngữ, trông vàng óng và rực rỡ. Tôi vẫn còn nhớ khuôn mặt của họ rất trông kiên định và không sợ hãi, suy nghĩ duy nhất của họ là muốn khôi phục danh tiếng của Pháp Luân Đại Pháp. Nhiều học viên sau đó đã bị bắt và sách của họ đã bị tịch thu. Đó là một thời kỳ đen tối.

Lạc lối và tìm lại đường trở về nhà

Sau khi cuộc đàn áp xảy ra, trong vài năm, tôi liên tục phải đến chỗ họ hàng để ở, thay đổi từ người này đến người khác. Tôi đã mất đi môi trường tu luyện cũng như sách Đại Pháp của mình. Dần dần tôi tò mò với những xu hướng suy đồi trong xã hội hiện đại. Nội dung trong sách vở, phim ảnh và chương trình truyền hình hàng ngày đã kéo tôi xa rời Đại Pháp. Việc học Pháp trở nên ít thường xuyên hơn khi bài tập ở trường chất đống. Tôi thậm chí còn cố gắng tránh học Pháp, nghĩ rằng nếu tôi học Pháp, tôi sẽ bị khảo nghiệm tu luyện và gặp nạn. Tôi nói với Sư phụ rằng mình quá bận rộn, không thể vượt qua các khảo nghiệm, mong rằng các khảo nghiệm hãy đợi đến khi tôi trưởng thành hơn.

Khi vào đại học, tôi đã gặp một chàng trai trẻ. Tôi cảm thấy mình đã quen anh ấy từ trước, không hiểu sao điều đó khiến tôi muốn khóc. Tôi để những quan niệm và cảm xúc của người thường xâm chiếm và kiểm soát mình. Tôi đã làm những điều không nên làm và cảm thấy rất xấu hổ, nhưng tôi vẫn tiếp tục làm với cái cớ là mọi người khác đều làm như vậy.

Chúng tôi đã kết hôn, nhưng tôi đã không giảng chân tướng cho chồng hoặc bố mẹ chồng tôi, họ vẫn tiếp tục tin vào tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bôi nhọ Pháp Luân Đại Pháp. Mẹ chồng tôi đối xử với tôi rất tệ, ngay cả khi tôi đang mang thai. Tôi bị xuất huyết nghiêm trọng khi sinh con. Bà ấy tiếp tục công kích tôi và mọi người trong gia đình chồng tôi đều đứng về phía bà ấy. Tôi cảm thấy vô cùng bất công, sự oán hận trở nên quá lớn đến mức ngột ngạt.

Khi tôi ngất đi vì xuất huyết nghiêm trọng, ở một không gian khác, những cảnh tượng thời thơ ấu hiện lên trong tâm trí tôi—khi tôi còn là một tiểu đệ tử. Đó là khoảng thời gian hạnh phúc, trong sáng và vui vẻ, không có cảm xúc ngột ngạt của con người. Sau khi tỉnh dậy, tôi nhận ra rằng nỗi đau của tôi đến từ những cảm xúc mà tôi không thể buông bỏ. Cả sức khỏe tinh thần và thể chất của tôi đều ở trong tình trạng rất tệ. Cuộc sống dường như rất cay đắng và mệt mỏi, và tôi không thể tìm ra cách nào để vượt qua tất cả. Những suy nghĩ tiêu cực đã chế ngự tôi. Nếu tôi không nhớ ra rằng Sư phụ đã giảng một học viên không nên tự tử, tôi đã tự tử rồi.

Chồng tôi đề nghị chúng tôi ly hôn và tôi đã đồng ý, cảm thấy đó là cách duy nhất để ngăn mình khỏi chìm đắm trong cảm xúc. Ngày chúng tôi ký giấy ly hôn, tôi nhận ra rằng anh ấy không quan tâm đến tôi. Anh ấy tính toán về việc cấp dưỡng nuôi con và không trung thực về số tài sản anh ấy sở hữu. Điều đó khiến tôi tức giận. Tôi muốn trả thù và bắt anh ấy phải trả giá đắt.

Tôi cảm thấy hoàn toàn kiệt sức vì sự oán hận đối với anh ấy. Tôi tuyệt vọng, cố gắng nghĩ xem mình nên làm gì. Đột nhiên tôi nhớ ra “Chân-Thiện-Nhẫn là những gì mình cần làm”. Ý nghĩ đó làm tôi chấn động, như thể một tia sáng đột nhiên chiếu vào tôi, khiến tôi cảm thấy hạnh phúc! Cảm giác đó không thể diễn tả thành lời. Tôi thậm chí không biết tại sao mình lại cảm thấy hạnh phúc đến vậy, như thể tôi không phải là người duy nhất cảm thấy hạnh phúc, mà nhiều người khác cũng cảm thấy hạnh phúc thay cho tôi. Tôi đã tìm thấy phần còn thiếu của mình và kết nối lại với bản ngã chân chính của mình. Sư phụ đã không từ bỏ tôi, Ngài đã kiên nhẫn chờ đợi quay về.

Lấy khổ làm vui

Suy ngẫm về cuộc ly hôn của chúng tôi, tôi đã hướng nội và nhận ra rằng cuộc tranh giành quyền nuôi con của tôi xuất phát từ sự gắn bó với con mình và cảm giác bất an về tương lai. Là một học viên, tương lai của tôi đã được Sư phụ an bài. Tôi biết rằng cần phải buông bỏ nỗi sợ rằng con tôi sẽ phải chịu khổ. Khi tôi còn nhỏ, gia đình tôi rất nghèo. Mẹ tôi phải vật lộn mỗi khi phải đóng học phí. Có lần tôi thấy mẹ nhặt những chiếc lá do người bán rau vứt đi và mang về để nấu. Mẹ không hề phiền lòng vì điều đó, và tôi cũng vậy, vì chúng tôi biết rằng Sư phụ đang chăm sóc chúng tôi.

Tôi quyết định tin tưởng chồng mình khi anh ấy nói rằng mình không có tiền và đang mắc nợ. Tôi không thể ép anh ấy đưa cho tôi thứ không phải của tôi, nếu anh ấy nói dối tôi, thì anh ấy sẽ cấp cho tôi đức. Tôi nói với anh ấy rằng tôi không muốn một xu nào từ anh ấy, anh ấy có thể đưa bao nhiêu tùy thích. Anh ấy có vẻ nhẹ nhõm và nói rằng tôi là người tốt. Anh ấy đã tăng số tiền cấp dưỡng nuôi con và cuộc ly hôn diễn ra suôn sẻ.

Tôi đã làm những điều đáng xấu hổ và đã đi chệch khỏi Pháp sau khi gặp chồng mình. Hành vi suy đồi của tôi xuất phát từ những cảm xúc của con người, vốn dựa trên sự ích kỷ: Tôi yêu anh ấy nếu anh ấy tốt với tôi, và ghét anh ấy khi anh ấy không tốt. Mọi người nói rằng tình yêu là lãng mạn, nhưng tôi cảm thấy nó giống như một chất nhờn, hôi thối ngăn cản chúng ta có được sự thanh thản. Chúng ta thường thấy những câu chuyện trong sách, phim hoặc trên truyền hình về một giám đốc điều hành hống hách phải lòng một cô gái ngoan, hoặc một cô gái ngoan làm điều gì đó đặc biệt để lay động và thay đổi một chàng trai hư. Những câu chuyện này không phải là điều gì tốt đẹp, mà chỉ để thỏa mãn chấp trước của con người.

Khi còn nhỏ, tôi từng nghĩ rằng tu luyện dễ dàng. Tôi không gặp vấn đề gì khi đả tọa cả tiếng đồng hồ trong tư thế song bàn. Tôi luôn vui vẻ học Pháp và luyện công.

Bây giờ quyết định quay trở lại tu luyện, tôi đã không thể tĩnh tâm khi đả tọa. Có quá nhiều tiếng ồn và quá nhiều suy nghĩ lộn xộn trong đầu tôi. Tôi liền đặt giấy bút ở bên cạnh trong khi đả tọa. Khi một ý nghĩ hay cảnh tượng nào đó xuất hiện, tôi sẽ viết ra, tìm ra chấp trước nào ở đằng sau và cố gắng loại bỏ nó. Những ý nghĩ đó cứ quay trở lại, tôi phải giữ lý trí và tiếp tục áp chế chúng. Sau một thời gian, tôi đã có thể tĩnh lại trong khi đả tọa.

Đôi khi tôi cảm thấy hoang mang về việc tại sao mình phải thực hành các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, thay vì nguyên lý “có thù báo thù”? Sau khi học Pháp, tôi biết rằng mình được tạo ra từ Chân-Thiện-Nhẫn, để phản bổn quy chân, tôi phải thực hành các nguyên lý này—không còn cách nào khác. Tôi là một lạp tử của Pháp và mục đích tồn tại của tôi là để đồng hóa với Pháp.

Vì tôi đã không tu luyện trong nhiều năm, tôi không biết rằng Sư phụ đã có nhiều bài kinh văn, tôi không biết những học viên khác đang làm gì, hoặc liệu mọi người có còn tu luyện hay không. Tôi nhớ rằng nhiều năm trước, một học viên đã dạy tôi cách vào trang web Minh Huệ và tôi nghĩ mình sẽ thử lại. Sau một vài lần thử, cuối cùng tôi cũng vào được Minh Huệ. Tôi thấy ảnh của Sư phụ và đọc thấy có rất nhiều học viên đang nỗ lực tu luyện tinh tấn và chấm dứt cuộc bức hại. Nước mắt lăn dài trên má tôi, “Cuối cùng tôi cũng đã có thể về nhà, và thật tuyệt vời khi nhà tôi vẫn đang ở đây.”

Tôi háo hức bắt đầu đọc các bài kinh văn mới của Sư phụ. Ngay khi tôi bắt đầu, một giọng nói vang lên trong đầu tôi, nhục mạ Sư phụ và Pháp. Tôi hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn tiếp tục đọc vì tôi nhớ Sư phụ và Pháp. Giọng nói đó biến mất sau khi tôi đọc một vài bài kinh văn. Bây giờ tôi biết rằng giọng nói đó là nghiệp tư tưởng.

Sư phụ đã bảo vệ tôi trong từng bước để tôi có thể quay về với Pháp. Khi tôi làm tốt, tôi có thể nhìn thấy một thiên mục lớn, với ánh sáng chói lòa, còn có Pháp Luân và các tiên nữ. Họ nhắc tôi nhớ đến vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp mà tôi từng biết. Khi tôi làm không tốt, Sư phụ sẽ nhắc nhở tôi về những lỗi lầm của mình. Đôi khi tôi có thể thấy sự phát sinh của một ý nghĩ đang chuyển động chậm lại, nhờ đó tôi có thể điều chỉnh nó dựa trên Pháp.

Sau đó, tôi có một khảo nghiệm ở công ty khi người quản lý của tôi bắt đầu chỉ trích tôi trước mặt lãnh đạo. Tôi nhận ra rằng tôi muốn giữ thể diện, trở thành người giỏi nhất và muốn chỉ cho người khác biết phải làm gì. Tôi không có sự đồng cảm và không muốn bị chỉ trích. Tôi có tâm tranh đấu. Mặc dù tôi không chắc mình phải làm gì, nhưng tôi quyết tâm cải thiện và không né tránh xung đột. Tôi thậm chí còn cảm thấy phấn khích khi cảm thấy người quản lý của mình sắp làm khó mình. Trước khi vào phòng làm việc của anh ấy, tôi tự nhắc nhở mình rằng đây sẽ là một khảo nghiệm, vì vậy tôi phải giữ bình tĩnh và loại bỏ chấp trước của mình. Điều này đã xảy ra nhiều lần và mỗi lần tôi lại có được thể ngộ mới về Pháp.

Sau đó, tôi được chuyển đến một bộ phận khác. Có lẽ tôi đã vượt qua khảo nghiệm, vì vậy đã đến lúc chuyển đến một nơi mới với những khảo nghiệm mới đang chờ tôi.

Con xin cảm tạ Sư phụ đã cho phép con quay trở lại với Pháp. Cảm ơn các đồng tu đã giúp đỡ tôi trong quá trình này. Tôi sẽ cố gắng tiến về phía trước và làm tốt ba việc.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/4/5/474674.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/5/7/216929.html

Đăng ngày 29-07-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share