Bài viết của Đường Ni, học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-06-2024] Tôi vô cùng xúc động bởi hai bài kinh văn mới nhất của Sư phụ, khiến tôi phát hiện một số thiếu sót của bản thân đối với việc giảng chân tướng Pháp Luân Công.

Khoảng sáu tháng trước, tôi thuyết phục một cặp vợ chồng chủ nhà hàng thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Ngay lúc đó, có một nữ nhân viên phục vụ của nhà hàng nhìn tôi với ánh mắt ngơ ngác, nhưng tôi đã không nói chuyện với cô ấy vì vợ của chủ nhà hàng đưa ra những lời nhận xét tiêu cực về cô.

Một tháng sau, tôi lại ghé qua nhà hàng và không nhìn thấy người nữ phục vụ kia. Tôi hỏi thăm và được biết cô ấy đã bị sa thải. Tôi nhận ra sai sót của mình—tôi đã để nhân niệm làm dao động; Tôi không còn tâm từ bi và thiện lương như tôi đã từng có trước đây nữa.

Sư phụ giảng:

“Từ khi bắt đầu truyền Đại Pháp, đã cân nhắc [việc] con người thế gian và cả Thần, qua năm tháng dài đằng đẵng của vũ trụ trải bao nhiêu đời tạo ra vô số tội nghiệp, đặc biệt là con người thế gian. Đối với sinh mệnh như vậy mà muốn cứu độ, [thì] chỉ có thể là không nhớ những [tội] ác đã qua, đó là ân cứu độ nhường nào của Đại Pháp! Từ bi to lớn nhường nào! Ân điển thần thánh nhường nào! Có bao nhiêu người đã nghĩ tới những điều ấy? Những [ai] dùng nhân tâm nhân niệm để đối đãi Đại Pháp và Sư phụ, cái tâm ấy có xứng đáng với sứ mệnh và thánh ân to lớn đó chăng? (Đối đãi chính xác với người nhà Sư phụ)

Chẳng phải Sư phụ đang điểm hóa cho tôi hay sao? Tôi nhận ra có một sự khác biệt giữa những gì tôi học Pháp và việc tu luyện thực sự của mình: Tôi đã chiểu theo nhân niệm thay vì chiểu theo Pháp khi làm các việc. Tôi lựa chọn và không hoàn thành đầy đủ trách nhiệm của mình.

Kinh văn “Kinh Tỉnh” của Sư phụ đã thức tỉnh tôi:

“Kỳ thực với những người không tốt (trừ tên đại ma đầu Giang đã chết của Trung cộng) đều không nên lấy làm đối tượng công kích cá nhân, đặc biệt là chính khách lưỡng đảng của Hoa Kỳ. Con người đều là vì Pháp này mà đến, con người đều đang chờ đợi được cứu độ.”

“Chúng ta không thể đem yêu thích cá nhân làm tiêu chuẩn cơ bản để bình luận sự việc. Các vị là đến để cứu người, cần lấy Chân Thiện Nhẫn làm tiêu chuẩn đo lường. Những thứ mà các vị viết ra, nói ra, ít nhất cũng cần phải khởi tác dụng đối với việc thế nhân được cứu.” (Kinh Tỉnh)

Mặc dù tôi không công kích cá nhân, nhưng tôi đã nuôi dưỡng cái nhìn tiêu cực về người đó. Sau khi nhận ra điều này, tôi vô cùng hối hận. Tôi muốn cứu người nữ phục vụ đó nhưng biết tìm cô ấy ở đâu đây?

Có lẽ Sư phụ nhìn thấy cái tâm của tôi nên đã ban cho tôi một cơ hội khác để chuộc lỗi. Tối hôm đó khi tôi đang giảng chân tướng Pháp Luân Công ở một khu chợ đêm, có người đã vỗ vào vai tôi từ phía sau và gọi tôi là “Dì“. Tôi quay người lại và nhìn thấy người nữ phục vụ và ba người bạn của cô ấy.

Nếu là trước đây, có lẽ tôi sẽ thờ ơ với cô ấy. Nhưng Đại Pháp đã thay đổi tôi. Tôi lắng nghe khi cô ấy giới thiệu bạn trai và hai người bạn của cô. Sau đó tôi thuyết phục họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ và nói với họ về Đại Pháp. Trước khi rời đi, tôi mua cho mỗi người họ một que kem.

Về đến nhà, tôi tự nhủ nếu không phải là lòng từ bi của Sư phụ, bốn người đó có thể đã bỏ lỡ cơ hội được đắc cứu rồi. Sự việc này cũng khiến tôi hiểu rõ hơn lòng từ bi của Sư phụ và việc cứu người không dễ dàng gì.

Đại Pháp đã tịnh hóa tôi. Vào lúc này đây, cảm xúc của tôi không thể diễn tả thành lời. Tôi sẽ cố gắng hết sức để bắt kịp quá trình tu luyện trong thời kỳ Chính Pháp.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/6/20/478865.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/6/29/218811.html

Đăng ngày 14-07-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share