Bài viết được biên tập theo lời kể của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-03-2024]

Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào năm 1995. Con đường tu luyện 20 năm có lẻ của tôi đầy gập ghềnh và gian khổ. Tôi đã tranh đấu với những khổ não gia đình, đặc biệt là những điều nhắm vào tâm oán hận của tôi. May mắn thay, Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, đã luôn gia trì cho tôi trên cả chặng đường, giúp tôi có thể không chùn bước trên con đường tu luyện.

Oán hận chồng

Chồng tôi ngay từ đầu đã kịch liệt phản đối tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Lúc đó, cuộc bức hại còn chưa bắt đầu, phản ứng của anh chỉ là một kiểu kích động. Anh ấy thường đánh tôi đến mức trên người tôi xuất hiện những vết bầm tím. Những miếng thảm mà tôi mang về từ nhóm học Pháp để ngồi thiền đều bị anh ấy chặt nát. Anh ấy lén lút bán đi những tài sản của chúng tôi, đánh đập con, tìm cách ly dị tôi, và xé các cuốn sách Đại Pháp của tôi. Bất kỳ việc xấu nào có thể, anh ấy đều làm.

Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, tôi ôm sách Đại Pháp lặng lẽ khóc và thầm nghĩ: “Thưa Sư phụ, điều gì sẽ xảy ra đây, từ giờ chẳng phải sẽ khó khăn hơn sao?” Tôi mở sách ra thì vừa lúc nhìn thấy đoạn Pháp này của Sư phụ:

“Có người hỏi tôi: ‘Bạch Sư phụ, tại sao thầy không thanh lý những điều này?’ Mọi người thử nghĩ xem, nếu như chúng tôi thanh lý toàn bộ những chướng ngại trên con đường tu luyện cho chư vị, thì chư vị tu làm sao? Chính là tại tình huống có ma can nhiễu này mới có thể thể hiện được chư vị có thể tu được hay không, chư vị có thể thật sự ngộ Đạo được hay không, chư vị có thể bị can nhiễu không, có thể kiên định vào pháp môn này không. Sóng lớn cuốn cát đi—tu luyện chính là điều như vậy.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Tôi chợt hiểu ra rằng: Đây có lẽ là một hoàn cảnh tu luyện thực sự. Tôi liền lau nước mắt và tâm trí tôi trở nên kiên định. Cho dù người khác có đối xử thế nào, tôi sẽ vẫn tu luyện Pháp này đến cùng.

Trong suốt 28 năm, tôi tu luyện bản thân trong sự nguyền rủa của chồng. Khi nồi niêu chưa được rửa sạch, anh ấy mắng chửi tôi. Có sợi tóc nào vương trên sàn nhà, anh ấy mắng chửi tôi. Thấy tôi hoặc nghĩ rằng tôi về nhà mẹ đẻ, anh ấy mắng chửi tôi. Khi tôi đi đâu một lát mà không nói lý do, anh ấy mắng chửi tôi. Tôi trả lời trễ cuộc gọi của anh, anh ấy cũng mắng chửi tôi. Bất kể là sự tình thế nào, anh ấy đều lôi cả ba đời nhà tôi lên chửi.

Có lần, chồng tôi bị thương trong một vụ tai nạn ở công trường xây dựng nơi anh làm việc, phải nằm viện hơn 20 ngày. Tôi đã chăm sóc anh ở Bệnh viện suốt cả ngày lẫn đêm, không ai phụ cho tôi cả. Tôi còn không có thời gian để tắm trong hàng chục ngày liền. Ban đêm, tôi chợp mắt ở hành lang Bệnh viện và không có đến một giấc ngủ ngon. Một lần, chỉ vì tôi quay lại chăm anh hơi trễ một chút mà anh ấy la hét chửi bới tôi ầm ĩ cả lên, đến mức một y tá không chịu nổi, quở trách anh ấy: “Làm gì có người nào như chị ấy, phục vụ anh suốt bao nhiêu ngày rồi. Anh quá đáng vừa thôi!”

Sống trong sự mắng chửi của chồng, lúc đầu tôi cố nuốt giận, rồi sau thì tôi để ngoài tai. Trên bề mặt, tôi có vẻ như đang kìm nén và không tranh cãi với anh, nhưng thực ra trong sâu thẳm, tôi đã tích tụ quá nhiều oán hận. Khi tôi làm việc Đại Pháp, tôi phải giấu anh, thậm chí tôi còn nói dối. Sau đó tôi nỗi sợ hãi trong tôi ngày một gia tăng. Tôi sợ biểu hiện cáu bẳn và những lời lẽ hằn học của anh ấy. Dần dần, tôi đã hình thành một thói quen: Anh ấy đi làm xa về (phần lớn thời gian anh ấy đi làm ở ngoại tỉnh), tôi sẽ không ra ngoài để giảng chân tướng, chờ đến khi anh ấy đi rồi, tôi mới lại ra ngoài.

Dần dần, tôi nhận ra rằng, tôi đã mất đi hoàn cảnh tu luyện vì những hành xử không chính đó, là một đệ tử Đại Pháp, những gì tôi làm là chính nhất trong vũ trụ này cơ mà. Qua học Pháp, cuối cùng tôi quyết tâm chính lại trạng thái bất chính này để môi trường tu luyện của tôi cũng được quy chính lại. Lần này, trước khi đi ra ngoài để nói với mọi người về Đại Pháp, tôi nhẹ nhàng nói với chồng, “Em đi ra ngoài làm mấy việc, trước giờ đó, giờ đó em sẽ về”. (trước kia, tôi thường nói dối là tôi đi mua tạp phẩm, hay đến chỗ này chỗ kia sửa cái quần v.v…) Anh ấy chỉ hắng giọng mà không to tiếng nữa. Dần dần, quan này dường như đã chấm dứt. Từ đó trở đi, anh ấy không nói gì nữa. Giờ đây, khi tôi học Pháp hay giảng chân tướng cứu người, anh ấy không can nhiễu tôi nữa. Quả thực, người tu luyện khi xuất chính niệm, hoàn cảnh sẽ thay đổi trở nên tốt hơn.

Oán hận con dâu

Con dâu tôi làm việc trong một cơ quan công quyền và bị tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc đầu độc rất sâu. Cô ấy và bố mẹ cô đều phản đối Đại Pháp và việc tu luyện của tôi. Khi con trai tôi và cô ấy mới kết hôn, gia đình cô ấy vẫn còn giữ thái độ xã giao bề ngoài. Nhưng về sau, họ ngày càng trở nên mất lý trí.

Có lần, cháu trai tôi đọc thuộc một bài thơ trong Hồng Ngâm. Lúc đầu, con dâu tôi chưa phát hiện ra, còn khen thằng nhỏ thông minh, nhưng khi cháu đọc mấy câu tiếp theo, cô ấy bắt đầu thấy có gì đó không ổn, vẻ mặt trở nên khó chịu. Sau đó cháu trai tôi chạy về phía mẹ và trịnh trọng nói, “Mẹ ơi, mẹ hãy nhớ: ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo!’ Mẹ sẽ có một tương lai tốt đẹp”. Nghe thấy thế, con dâu tôi nổi cơn thịnh nộ, chỉ vào tôi mà hét, “Tôi không cho phép bà dạy con tôi cái thứ rác rưởi này. Tôi là một Đảng viên ĐCSTQ. Tôi có thể ra phố mà hét to lên như vậy, còn bà có dám ra đường hô Pháp Luân Công không? Hoặc là bà viết một cam kết hứa rằng không bao giờ dạy những điều này nữa, hoặc là bà đi khỏi đây, không cần phải trông con tôi nữa”. Rồi cô ấy đưa con trai về nhà bố mẹ đẻ.

Sau đó, tôi thuyết phục được con trai đón con dâu về, rồi bão tố cũng qua đi.

Con trai tôi đã thường tu luyện cùng tôi hồi cháu còn nhỏ. Sau khi ngừng tu, cháu đã đã may mắn có cơ duyên quay lại tu luyện vào năm 2020. Trong lúc tôi đang cảm thấy mừng cho cháu, thì khổ nạn lại ập đến. Khi con dâu tôi phát hiện ra chồng mình tu luyện Đại Pháp, cô ấy gần như mất hết lý trí. Sau một trận cãi vã kịch liệt, cô ấy dọa báo cảnh sát, nhưng con trai tôi không động tâm. Cuối cùng cô ấy gọi cảnh sát thật. Con trai tôi nhanh chóng gọi điện cho tôi và bảo tôi chuyển các tài liệu Đại Pháp đi chỗ khác, và nhóm học Pháp ở nhà tôi tạm đình chỉ một thời gian.

Sau đó, cảnh sát hỏi con dâu tôi: Chị nói rằng chồng chị tu luyện Đại Pháp. Anh ấy có cuốn sách nào không? Cô ấy nói: “Anh ấy không có sách giấy, mà chỉ có sách điện tử”. Viên cảnh sát liền nói, “Nếu thế, chúng tôi không thể xử lý vụ này”. Vậy là một tình huống nguy hiểm đã được Sư phụ hóa giải. Cảm tạ Sư tôn vì sự bảo hộ từ bi của Ngài!

Sau đó, con dâu gọi điện, gửi tin nhắn cho chồng tôi, đề nghị ông ấy trông chừng tôi, còn cô ấy sẽ làm thế với con trai tôi. Cô ấy còn dọa sẽ bế cháu trai nhảy xuống sông tự vẫn. Trong mâu thuẫn gia đình căng thẳng này, lần đầu tiên chồng tôi tỏ ra lý trí. Ông ấy nói với tôi, “Không sao đâu, đưa thằng nhỏ về đây là được, còn thì mặc kệ nó (chỉ con dâu).”

Có lần con dâu đuổi tôi về và không cho quay lại. Cô ấy đón mẹ đẻ đến ở một tháng. Cả nhà tôi không ai trách cứ gì họ. Rồi hai vợ chồng chúng cũng ít cãi cọ hơn. Con dâu bắt đầu cảm nhận được sự thay đổi tích cực ở chồng mình, trước kia con trai tôi thường uống rượu, chơi game, và hay nổi nóng, con dâu tôi không thích điều đó.

Mỗi lần chúng tôi rơi vào mâu thuẫn, tôi vẫn đối xử với con dâu như trước. Tôi thông cảm với việc con dâu đi làm vất vả, lại phải chăm con. Mỗi khi con trai tôi đi công tác, tôi đến giúp con dâu dọn nhà, giặt quần áo, nấu những món ăn ngon, trông chừng cháu trai, như thế con dâu có thể nghỉ ngơi nhiều hơn. Tôi hiểu rằng cô ấy không muốn nghe chân tướng Đại Pháp, nên tôi chủ định để cô ấy thấy qua hành động của mình.

Vì con trai tôi hay đi công tác xa, tôi thường ở cùng con dâu để giúp đưa đón cháu nhỏ. Mỗi lần đến nhà con trai, tôi đều mang theo gạo, mỳ, và rau. Một lần nọ, tôi mua một nắm hành lá mang đến đó và mang về nắm hành để trong tủ lạnh một thời gian đã bị úa vàng. Đến tầm khoảng 8 giờ tối, con dâu gọi điện hỏi tôi có lấy hành lá của cô ấy không. Tôi nói, “Mẹ có lấy, con không có nhà nên mẹ đã nói với chồng con rồi”. Con dâu tôi nói, “Anh ấy không biết gì cả”. Tôi nói, “Mẹ có để hành tươi mới mua cho con và mang chỗ hành úa về để nấu, sợ không dùng lại bỏ đi”. Cô ấy nói, “Con để đó để nấu mà. Mẹ đừng nghĩ mẹ có chìa khóa vào nhà thì muốn lấy gì cũng được.” Tôi nói, “Mẹ hiểu rồi. Để mẹ mang đến ngay đây”. Thế là sau 8 giờ tối, tôi bắt xe buýt mang hành trả cho con dâu. Sau đó tôi thấy, chỗ hành đó để mãi trong tủ lạnh đến khi thối rữa.

Tôi không khó chịu, nhưng hướng nội tìm ở bản thân, tôi nhận ra tâm tự cho mình là đúng, và có quan niệm coi nhà của con trai như nhà của mình. Tôi tự nhủ bản thân phải đề cao trong tu luyện và chú ý hơn đến các tiểu tiết.

Oán hận bà thông gia

Thực ra, tôi biết rõ nguyên nhân chính khiến con dâu hành xử như vậy là do bị mẹ đẻ xúi giục. Mỗi lần con dâu và con trai tôi lục đục với nhau, nếu sau đó con dâu kể với mẹ đẻ thì vấn đề sẽ leo thang ngay lập tức. Có lần, bà thông gia còn đánh con trai tôi, trong con mắt của người thông thường, đó là việc hết sức lố bịch và vô lý.

Khi tôi nhắc đến việc con dâu báo con trai tôi với công an, bà thông gia lập tức tỏ thái độ ủng hộ con gái, thậm chí bà ấy còn đến công ty con trai tôi, tìm gặp sếp của cháu và làm ầm ĩ lên ở đó. Cũng may bình thường cháu được lãnh đạo ghi nhận nên cháu chỉ bị giáng chức mà không bị sa thải. Tất cả những việc này đã gây ra khổ não trong tu luyện của con trai tôi, và Sư phụ đã bảo hộ cho cháu.

Sau khi cháu trai tôi chào đời, lúc đầu chúng tôi thống nhất rằng tôi và bà thông gia sẽ thay nhau trông thằng bé. Tuy nhiên, được vài hôm bà ấy đã viện ngay nhiều lý do để không đến nữa. Bà ấy nói với con gái mình rằng lý do thực sự bà không đến là muốn tôi bị trói buộc vào việc trông trẻ mà không còn thời gian để ra ngoài nói với mọi người về Đại Pháp.

Khoảng thời gian đó hết sức khó khăn đối với tôi. Việc chăm một đứa bé mới lọt lòng rất mệt mỏi. Nhưng điều thực sự khiến tôi cảm thấy thống khổ hơn là tôi không thể làm được ba việc như trước đây. Tôi tụt lại phía sau trong việc học Pháp, không có thời gian để luyện công, chứ nói gì đến cứu chúng sinh. Tôi mắc các triệu chứng nghiệp bệnh như nhiệt miệng, thắt lưng và chân bị đau. Tôi gặp vấn đề trong việc ngồi song bàn suốt bốn tháng liền. Trạng thái tu luyện của tôi rất kém.

Tôi đã tĩnh lại để hướng nội: Làm sao mà nhiều mâu thuẫn nổi lên đến thế? Tôi quyết định tu chính mình và loại bỏ sự phụ thuộc của tôi vào người khác. Sao tôi có thể dựa vào sự giúp đỡ của người thường trong tu luyện của mình chứ? Đây là hoàn cảnh tu luyện mới của tôi, tôi cần phải tu bản thân trong môi trường này.

Khi cháu nội còn nhỏ, tôi thường đặt cháu vào xe tập đi và đẩy cháu đi quanh xóm. Mỗi khi gặp người hữu duyên, tôi sẽ trò chuyện với họ và giảng chân tướng cho họ. Tới khi cháu lớn hơn một chút, tôi dắt cháu theo đi phát tài liệu chân tướng trong khu chung cư. Khu chung cư mà tôi sống rất rộng, có đến mấy chục tòa nhà. Tôi đã có được thẻ ra vào đa năng một cách kỳ diệu, giúp tôi dễ dàng ra vào mỗi tòa nhà. Cháu trai đạp xe phía trước, còn tôi bước theo sau. Chúng tôi đã phối hợp với nhau rất tốt. Đôi khi cháu trai còn giúp tôi giảng chân tướng, bằng việc nói với mọi người: “Ông ơi bà ơi, xin hãy nhớ: Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo! ạ.”

Lời kết

Sau khi trải qua các oan nợ gia đình, cuối cùng tôi đã thoát ra khỏi sự oán hận đã hình thành từ đời đời kiếp kiếp. Tôi đã thanh trừ được nó và tu xuất từ bi. Nhờ đó, tôi trở nên ngày càng an hòa.

Tiện đây còn có một chuyện rất kỳ diệu nữa tôi muốn chia sẻ. Tôi sống ở tầng thượng của tòa nhà, chục năm tôi ở đó thì cũng là chục năm nhà tôi bị dột, chục năm tu luyện thì cũng là chục năm tâm tôi cảm thấy khó chịu về việc này. Trong lần mưa như trút mới đây, cuối cùng đã không còn dột nữa. Trước đó, tôi cứ tìm nguyên nhân gây ra chỗ dột mà không tìm trong tâm tính của bản thân xem có gì hữu lậu. Hôm nay, cuối cùng tôi đã ngộ ra: trong sự oán hận rối ren này, căn hộ của tôi cũng trở thành một sinh mệnh mà tôi oán hận. Tôi cứ mãi ghét cái tầng trên cùng và cho rằng vì nó mà bị dột nước xuống; tôi cũng bực bội con trai vì mua nhà mà không nghe lời khuyên của tôi. Hậu quả là, tôi đã đẩy căn hộ của tôi vào cái mạng lưới oán hận và bị chúng dày vò suốt hàng chục năm. Khi tìm ra hữu lậu trong tâm tính của mình, tôi đã tách ra khỏi sự oán hận, và căn hộ của tôi cũng được tái sinh.

Cách đây mấy hôm, con dâu tôi mua qua mạng một túi đào mật cho tôi, quả nào quả nấy vừa to lại vừa ngọt. Tôi đã rất vui, vì đây là việc chưa bao giờ xảy ra trước đây. Tôi rửa sạch những quả đào và cung kính dâng chúng trước pháp tượng của Sư phụ. Tôi thầm nghĩ: Mình không màng con dâu hiếu thuận với mình, mà chỉ mong cô ấy sớm hiểu chân tướng và có một tương lai tốt đẹp! Tôi cũng hy vọng tất cả mọi người sẽ có một tương lai tốt đẹp, bình an!

Con xin cảm tạ Sư tôn vì sự từ bi cứu độ của Ngài!

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/3/3/470780.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/6/10/218556.html

Đăng ngày 12-07-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share