Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại vùng Đông Nam Trung Quốc

[MINH HUỆ 31-05-2024] Vị học viên này đã chăm sóc người chồng bị liệt suốt 30 năm. Bố mẹ chồng và chị chồng đều sống ở nhà cô. Cô còn có hai con gái. Gia đình bảy người sống chỉ dựa vào cửa hàng nhỏ do cô quản lý. Cuộc sống tuy khó khăn trăm bề, nhưng cô đã trải qua những thay đổi lớn từ khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cô đối đãi với các vấn đề theo nguyên tắc Chân-Thiện-Nhẫn, tôn trọng bố mẹ chồng, chăm sóc chồng và yêu thương con cái từ tận đáy lòng. Cô là tấm gương cho người thân, bạn bè, hàng xóm noi theo. Họ cũng tin vào Pháp Luân Đại Pháp. Sau đây là lời tự sự của cô.

Tháng 8 năm 1990, sau bốn năm kết hôn, chồng tôi bị tai nạn ô tô và bị liệt hai chân. Tôi có hai con gái, đứa nhỏ hồi đó mới được 8 tháng tuổi. Chồng tôi có hai anh trai và ba chị gái, anh là út. Cả hai vợ chồng anh trai đều sống với chúng tôi. Khi chồng bị thương, tôi cảm thấy bầu trời như sụp đổ!

Năm 1994, tôi mở và quản lý một cửa hàng nhỏ, tuy nhỏ nhưng rất đông khách. Tôi có hai con gái nhỏ, và còn phải chăm sóc chồng nằm liệt giường, một chị chồng về ở sau khi ly hôn rồi những người khác. Mọi thứ đổ dồn lên vai khiến tôi kiệt sức đến nỗi không muốn tiếp tục nữa. Nhưng nhìn hai con thơ, tôi không nỡ để chúng lớn lên thiếu vắng mẹ.

Chồng tôi mất hết cảm giác ở thân dưới. Vì thời đó chưa có bỉm cho người lớn, nên tôi phải liên tục kiểm tra xem anh có bĩnh ra không, có bị nhiễm trùng không, nếu anh bị nhiễm trùng hay lở loét thì càng khổ hơn. Ban đêm khi anh tiểu tiện, tôi phải dậy ngay để thay đồ cho anh và cả ga trải giường.

Khi tôi đang ngủ, chồng tôi có lúc không nỡ đánh thức tôi nên cố gắng tự rửa ráy nhưng cuối cùng phân và nước tiểu bắn ra khắp nơi. Gió mùa đông vùng Đông Bắc lạnh thấu xương, buổi đêm trong nhà gỗ còn lạnh hơn. Để tiết kiệm tiền, tôi giặt giũ, tẩy rửa mọi thứ bằng nước lạnh, khiến tay đỏ bừng, các ngón tay không sao duỗi thẳng được, đau đớn tột cùng!

Nghĩ đến bố mẹ chồng già, nghĩ đến chồng nằm liệt giường và hai con thơ, nhiều đêm tôi không ngủ được. Tôi liên tục gặp ác mộng, trong đó tôi rơi thẳng xuống từ một nơi cao vào bóng tối.

Khi tôi không gắng gượng nổi nữa, Sư phụ từ bi đã dẫn dắt để tôi đắc Đại Pháp. Tôi đắc Pháp vào ngày 7 tháng 5 năm 1996, đó là ngày hạnh phúc và quý giá nhất trong cuộc đời tôi. Kể từ đó, nhân sinh quan và thế giới quan của tôi đã hoàn toàn thay đổi. Tôi tuân theo nguyên tắc Chân-Thiện-Nhẫn, luôn chân thành kính trọng bố mẹ chồng, chăm sóc chồng và yêu thương con hết lòng.

Tôi chăm sóc bố mẹ chồng chu đáo đến mức nhiều người nghĩ tôi là con gái ruột chứ không phải con dâu. Nhờ thế mà cuộc sống tuy thiếu thốn nhưng bố mẹ chồng tôi đều sống vui vẻ và ra đi thanh thản ở tuổi 80. Chồng tôi luôn ủng hộ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và cho đến cuối đời, anh đã có thể ngồi dậy và di chuyển bằng xe lăn. Anh đã cố gắng hết sức để giúp tôi làm việc Đại Pháp cho đến khi qua đời thanh thản trong bệnh viện. Hai con gái của tôi giờ đã tốt nghiệp đại học, đều rất kính trọng và đối xử tốt với tôi.

Tất cả người thân, bạn bè và hàng xóm đều ủng hộ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi có một người anh họ, hễ tôi và các đồng tu cần đi ô tô, anh liền lái xe tới giúp. Có lần tôi hỏi anh ấy có sợ bị liên lụy không, thì anh trả lời: “Không; sao anh phải sợ? Thấy mọi người dũng cảm thế, anh rất tự hào! Học viên Đại Pháp ai cũng đáng tin cậy, đều tốt bụng như em vậy. Trước những khó khăn đó, em đã chăm sóc chu đáo cho chồng nằm liệt giường 30 năm ròng. Em là tấm gương tốt nhất cho cả nhà mình. Chúng ta đều nên tôn trọng người lớn tuổi, yêu thương con cái và quan tâm đến mọi người.”

Một người hàng xóm đến cửa hàng của tôi mua đồ, đã chia sẻ những lời thật cảm động: “Chúng tôi đều biết Đại Pháp là tốt. Những gì chị làm bao năm qua khiến chúng tôi thấy Luân Đại Pháp là tốt. Hãy kiên định và tu luyện thật tốt nhé!”

Các con của chị chồng tôi (đã sống với chúng tôi mấy năm sau khi ly hôn), đều tôn kính, quý trọng Đại Pháp. Khi làm việc nhà, nếu thấy tờ rơi Đại Pháp rơi trên mặt đất, chị sẽ nhặt chúng lên, phủi sạch rồi để gần cửa sổ cho mọi người lấy. Khi nói với người khác chân tướng về Đại Pháp, chị thường lấy chuyện của tôi làm dẫn chứng:

“Em dâu tôi cũng tu luyện Đại Pháp. Cô ấy đã chăm sóc chu đáo cho bố mẹ và anh trai nằm liệt giường của tôi trong 30 năm! Cô ấy là ân nhân lớn cho gia đình chúng tôi. Cả gia đình chúng tôi đều niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’, và đều được phúc báo. Nhà chúng tôi có những đứa trẻ ngoan ngoãn, đức hạnh, khỏe mạnh và hạnh phúc.”

(Bài viết được chọn đăng nhân kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới trên Minh Huệ Net)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/5/31/477611.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/6/9/218547.html

Đăng ngày 06-07-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share