Bài viết của Mai Liên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-05-2024] Tôi sinh sống ở nông thôn và không được học hành đến nơi đến chốn. Từ nhỏ đã ốm yếu, tính khí nóng nảy và thường oán trời trách đất, đổ lỗi cho mọi người xung quanh mỗi khi có chuyện không hay xảy ra.

Mùa xuân năm 1998, vợ chồng tôi may mắn gặp được Pháp Luân Đại Pháp. Khi đó tôi chưa đọc sách “Chuyển Pháp Luân” được mấy, nhưng vẫn biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Trong cuộc sống hàng ngày, tôi hành xử chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp. Theo đó, mọi bệnh tật của tôi đều không thuốc thang gì mà khỏi, tâm tính cũng trở nên thiện lương và rộng rãi hơn. Thông qua sự thay đổi của tôi, bạn bè và họ hàng của tôi đều thấy được Pháp Luân Đại Pháp tuyệt vời như thế nào. Đến cuối năm 1998, cha mẹ và anh trai của chồng tôi cũng lần lượt bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Khi bắt đầu tu luyện, tôi học Pháp, luyện công, luôn luôn tinh tấn. Một hôm, vợ chồng tôi ra đồng làm việc. Trong khi chờ anh ấy cày ruộng, tôi ngồi đả tọa trong xe tải. Vừa ngồi thì thấy trước mắt xuất hiện ba chữ cỡ lớn “sinh mệnh kiếp” (kiếp nạn của sinh mệnh). Tôi không biết chữ “kiếp” nên sau khi chúng tôi trở về nhà tôi đã hỏi chồng tôi. Anh ấy nói đó là chữ “kiếp” trong từ “kiếp nạn”. Tôi nói: “Hôm nay khi đang ngồi đả tọa trong xe tải, bỗng ba chữ “sinh mệnh kiếp” lấp lánh ánh vàng kim xuất hiện trước mắt em”. Lúc này tôi hiểu ra, ba chữ này chính là Sư phụ điểm hóa rằng tôi sẽ gặp một đại kiếp nạn liên quan tới sinh mạng.

Khởi đầu của kiếp nạn

Sau đó không lâu là ngày 20 tháng 7 năm 1999. Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã phát động cuộc bức hại tàn khốc đối với Pháp Luân Đại Pháp và tuyên truyền dối trá rợp trời dậy đất để lừa dối và đầu độc người dân. Đúng là kiếp nạn đã đến thật rồi. Chồng tôi bị trình báo với cảnh sát trong khi đang giảng chân tướng cho thế nhân và buộc phải rời khỏi nhà sống trôi giạt nay đây mai đó để tránh bị bức hại. Sau này, anh ấy đã bị bắt và giam giữ phi pháp ở trong trại cưỡng bức lao động. Các anh chị em trong nhà đều không hiểu chúng tôi, nói rằng chúng tôi ở nhà luyện là được rồi, hà cớ gì phải đi ra ngoài để nói về Pháp Luân Đại Pháp kia chứ?

Tôi phải chịu áp lực to lớn cả từ phía gia đình và từ những người dân khác ở trong thôn. Tuy nhiên, tôi tin Pháp Luân Đại Pháp là tốt và tu luyện Đại Pháp không hề sai. Tôi cảm thấy phải dùng hành động thực tế của bản thân để chứng thực rằng Pháp Luân Đại Pháp là chân chính nhất và rằng những người bức hại người tốt kia là đang làm việc sai trái. Tôi muốn nói với thế nhân chân tướng Pháp Luân Đại Pháp, tôi muốn cứu thế nhân đang trong kiếp nạn.

Chồng tôi có một anh trai và hai em trai. Cả bốn anh em đều cùng nhau phụng dưỡng cha mẹ. Ngoài chu chấp gạo, bột mì, mỗi năm đều cần phải cho cha mẹ 100 bó củi và một xe kéo củi nữa. Sau khi chồng tôi bị giam giữ, tôi phải một tay nuôi dạy hai đứa con ăn học, vừa làm việc đồng áng ròng rã quanh năm suốt tháng. Các anh em trai của chồng tôi đều nghĩ rằng tôi sẽ không cho được cha mẹ họ thứ gì nữa. Thế nhưng năm nào tôi cũng là người đầu tiên mang gạo, bột mì và củi đốt đến cho họ.

Nhà của cha mẹ chồng tôi không có nhiều chỗ để chứa củi, gần như sau khi họ nhận số củi mà tôi đóng góp thì đều không còn chỗ trống. Vì thế, các anh em trai của chồng sẽ góp củi vào năm sau hoặc góp củi ba năm một lần. Tôi không so đo thiệt hơn với họ mà chỉ làm những gì cần làm, giống hệt như cách mà chồng tôi sẽ làm nếu anh ấy còn ở nhà, thậm chí là tôi còn làm tốt hơn thế nữa.

Em trai của chồng tôi sống cùng với cha mẹ chồng tôi. Nhà của họ đã xuống cấp quá và cần phải được phá dỡ để xây lại. Trong khoảng thời gian đó, cha mẹ chồng tôi không có chỗ ở nên muốn luôn phiên đến ở cùng với hai người anh em trai còn lại của chồng tôi, nhưng vợ của họ lại không đồng ý. Họ không muốn nhờ tôi đón cha mẹ chồng về sống cùng bởi chồng tôi đang bị bức hại không có ở nhà. Tôi nhìn ra sự khó xử của họ nên đã chủ động bảo họ rằng sẽ đón cha mẹ chồng về nhà mình. Tôi còn xát sẵn hai bao gạo cho thợ xây. Hàng ngày, tôi đều lo cơm nước trong khi họ xây dựng lại căn nhà.

Hai tháng sau, căn nhà đã hoàn thiện. Em trai và vợ cậu ấy đã thấy người chị dâu tu Đại Pháp thật tốt bụng. Mẹ chồng tôi rất cảm động và nói rằng tôi làm việc vất vả như vậy thì hẳn là rất mệt mỏi. Tôi nói với bà rằng: “Sư phụ Lý (Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) dạy chúng con phải nghĩ cho người khác trước, chúng ta nên cùng nhau cảm ơn Sư phụ”.

Ngày em trai chồng tôi chuyển vào sống trong căn nhà mới thì cũng là ngày tôi đón chồng tôi trở về nhà sau hai năm anh ấy thụ án phi pháp ở trong trại cưỡng bức lao động. Trong hai năm đó, tôi đã dùng hành động của mình để chứng thực Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Qua đó, người thân trong nhà để hiểu được những khó khăn mà các học viên Pháp Luân Đại Pháp đang trải qua và hiểu Pháp Luân Đại Pháp tốt như thế nào. Chúng tôi biết rằng mình phải kiên định đức tin và duy hộ Đại Pháp.

Đêm giao thừa, toàn thể gia đình đã tới nhà cha mẹ chồng tôi để ăn bữa cơm đoàn viên thịnh soạn. Khi nâng ly chúc mừng, mười mấy người của ba thế hệ cùng hô lớn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”, ai nấy đều được tắm mình trong Phật quang của Đại Pháp.

Cả nhà chồng tôi đều nói Pháp Luân Đại Pháp là tốt

Khi chồng tôi và anh trai của anh ấy bị giam trong trại lao động cưỡng bức, con gái tôi và hai con gái của anh trai chồng chỉ mới 14, 15 và 16 tuổi. Các cháu đều tin tưởng Pháp Luân Đại Pháp và biết rằng cha mình đều là người tốt. Các cháu đã đến trung tâm thôn và đề nghị thả tự do cho họ, nói với các cảnh sát rằng cha của các cháu không hề làm sai điều gì và các cháu tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Cảnh sát đã đe dọa các cháu, nói: “Tụi mày còn tiếp tục làm thế này thì sau này sẽ không được học đại học”. Con gái tôi nói: “Chú không có quyền định đoạt việc chúng cháu có được vào đại học hay không. Sư phụ của chúng cháu nói mới tính“.

Sau này bọn trẻ đều thi đỗ đại học. Những đứa trẻ khác trước khi nhập học đều bị trường đại học hỏi có tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hay không, còn bọn trẻ nhà chúng tôi thì đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và nổi tiếng khắp thôn làng vì điều này, nhưng lúc nhập học lại không ai hỏi các cháu câu hỏi trên.

Trong thời gian chồng tôi và anh trai chồng bị giam giữ, vợ của anh trai chồng (không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp) đã lo lắng đến mức cả ngày nằm trên giường than khóc. Tôi vừa phải chăm sóc cho hai con của mình, vừa làm việc đồng áng, chăm sóc vườn tược. Đồng thời tôi cũng phải nấu ăn, giặt giũ, chăm sóc cha mẹ chồng và nấu ăn cho họ. Chị dâu tôi không làm gì cả nhưng lại nhờ các em trai và con gái tôi làm các việc giúp chị ấy.

Các em trai của chồng lo ngại về chị dâu tôi và nói: “Sao họ lại khác nhau đến vậy nhỉ?! Chị dâu thứ hai không rơi một giọt nước mắt và tự mình làm hết mọi việc. Chị dâu cả thì lại khóc lóc cả ngày”. Cha mẹ chồng tôi tin rằng tôi làm được tốt đến vậy là bởi vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Trước khi tu luyện, tôi đã oán hận cha mẹ chồng vì họ không vui khi tôi hạ sinh hai con gái. Cha chồng tôi uống rượu say xỉn và quăng ném đồ đạc khi tôi sinh con gái. Ông chỉ muốn có cháu trai để nối dõi tông đường. Vì không chịu nổi cách đối xử của gia đình chồng đối với mình, sức khỏe tôi sa sút. Bệnh tật khiến tôi không thể làm nổi bất kỳ việc gì, nên mẹ chồng lại càng đối xử tệ bạc với tôi hơn.

Sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi và tôi nhanh chóng khỏi mọi bệnh tật. Tôi lại có sức để có thể làm những công việc chân tay và buông bỏ tâm oán hận đối với cha mẹ chồng. Tôi có đủ tinh thần, sức lực và sự nhẫn nại để chăm sóc cho họ và đối xử tốt với mọi thành viên trong gia đình. Tôi có thể đứng từ góc độ của họ để lý giải họ. Hôm nào nấu món gì ngon, tôi thường mời họ đến nhà dùng bữa. Họ đã trực tiếp thấy được vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi thường nói với cha mẹ chồng rằng họ sẽ được ban phúc báo vô hạn nếu như tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Họ rất vui về điều đó và đã bắt đầu tu luyện. Cha chồng tôi đã bỏ hút thuốc sau khi bắt đầu tu luyện. Ông đã hút thuốc lá từ lúc lên bảy tuổi và bị nghiện thuốc lá. Ông cũng bỏ được tâm chấp trước vào việc con dâu phải sinh được cháu trai.

Tin Pháp Luân Đại Pháp đắc phúc báo

Tôi luôn cố gắng giúp đỡ mọi người trong gia đình đến mức có thể. Do đó, họ đều biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt và muốn đến nhà tôi để trò chuyện với tôi. Họ còn đến giúp đỡ tôi mỗi khi có thể, dù tôi không hề nhờ.

Tất cả anh em trai của chồng tôi đều có con gái, chỉ có vợ chồng chú út thì sinh được một bé trai. Mọi người trong đại gia đình ai cũng chiều chuộng cậu bé. Cháu cũng thích đến nhà tôi chơi. Sau khi tốt nghiệp đại học, cháu ở lại thành phố thành gia lập nghiệp. Mỗi lần cháu về quê thăm cha mẹ, thì đều đến nhà tôi trước. Cậu bé biết rõ các học viên Pháp Luân Đại Pháp tốt như thế nào và thường nói rằng tôi rất thiện lương.

Ngoài cháu trai thì những người khác trong gia đình cả người lớn và trẻ nhỏ cũng đều thích đến nhà tôi chơi. Sau khi đi đâu đó về, họ lại đến và trò chuyện với tôi. Ngay cả bạn bè và họ hàng đến chơi với các anh em trai chồng cũng thích đến nhà tôi chơi. Mỗi khi gặp vấn đề, họ đều nói chuyện với tôi. Tôi bảo họ hãy chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp để hành xử và làm người. Họ đều làm theo tôi khuyên và khi có kết quả tốt, họ sẽ liền chia sẻ những tin tốt đó với tôi ngay khi họ vừa gặp lại tôi. Mọi người trong gia đình chúng tôi cũng luôn vui vẻ sẽ lòng giúp đỡ họ.

Dần dần, mọi người trong gia đình bắt đều tự nguyện đến giúp gia đình nhỏ của tôi. Một hôm, vợ chồng tôi phá dỡ một bức tường để xây lại tường mới. Em trai út của chồng đang ở xa cũng trở về và đến giúp chúng tôi. Cháu trai tôi giúp trát tường. Em trai tôi xong việc ở thành phố khác sớm một tuần và trở về nhà. Ngày hôm ấy họ chưa xây xong bức tường, sáng sớm hôm sau, khi chúng tôi còn đang ăn sáng, họ đã quay lại. Chồng tôi nói: “Anh có thể tự xây nốt”. Tuy nhiên, họ đều ở lại giúp chúng tôi xây xong tường.

Khi chúng tôi chuẩn bị lắp cổng sau, em trai tôi hỏi khi nào chúng tôi dự tính làm. Chồng tôi nói rằng anh ấy sẽ tự làm. Em trai tôi kiên quyết sẽ phụ giúp. Đôi khi, chúng tôi không muốn làm phiền họ và muốn tự mình làm, nhưng họ luôn đến giúp chúng tôi.

Người dân trong thôn làng đều hâm hộ tôi, nói rằng nhà chúng tôi sao mà sướng đến vậy. Gia đình đông người mà hễ nhà tôi có việc là mọi người kéo đến giúp. Tôi nói với họ rằng gia đình chúng tôi đều tin Pháp Luân Đại Pháp và được Đại Pháp ban phúc lành.

Gia đình của hai con gái của tôi tin Pháp Luân Đại Pháp

Khi con gái lớn của tôi bắt đầu hẹn hò, tôi nói với cháu rằng: “Chúng ta là người tu luyện. Chàng trai nào tin rằng Đại Pháp là tốt thì có thể trở thành người một nhà với chúng ta, còn ai không tin Đại Pháp là tốt thì thôi con ạ.” Tôi cũng nói với bạn trai của cháu rằng: “Mọi người trong gia đình bác đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, không ai hút thuốc hay uống rượu hết”. Cậu ấy liền bỏ hút thuốc và uống rượu. Khi cậu ấy đến nhà chơi, chúng tôi luôn nói về Pháp Luân Đại Pháp. Cậu ấy đã minh bạch chân tướng và hiểu Pháp Luân Đại Pháp thực sự rất tốt và bước vào tu luyện cùng với chúng tôi. Khi cha mẹ cậu ấy đến chơi, chúng tôi liền giảng chân tướng cho họ. Họ cũng đã bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Khi con gái út của tôi bắt đầu hẹn hò, tôi dặn cháu hãy lấy chị gái của mình làm gương. Cháu đã nói với bạn trai của mình rằng gia đình chúng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và cả gia đình họ đã chấp nhận điều đó.

Tuy nhiên, cậu thanh niên đó vẫn còn hoài nghi Pháp Luân Đại Pháp. Thế nhưng sau khi cậu ấy thường xuyên đến nhà tôi, chúng tôi đã chứng thực Pháp thông qua hành động thực tế của mình, dần dần cậu ấy và người nhà cậu ấy đã tận mắt thấy và cảm thụ được vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp, cũng như các học viên Pháp Luân Đại Pháp thiện lương và biết nghĩ cho người khác như thế nào. Chúng tôi đã giảng chân tướng cho cậu ấy và dạy con gái chúng tôi hành xử chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn. Cậu ấy đã cảm động trước sự thiện lương của chúng tôi và nói rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Cậu ấy nói với chồng tôi rằng cha mẹ cậu ấy chưa bao giờ nói chuyện với cậu ấy theo cách mà chúng tôi làm. Cậu ấy nói với cha mẹ của mình rằng: “Họ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và rất thiện lương, luôn suy nghĩ cho người khác trước. Họ thiện đãi mọi người mà không cầu báo đáp. Người nhà họ ai cũng tốt cả”.

Cậu ấy kết hôn với con gái út của tôi và ủng hộ chúng tôi tu luyện. Mẹ cậu ấy bị đột quỵ, liệt nửa người và không thể nói chuyện được. Cậu ấy đã nói với mẹ: “Mẹ ơi, con dâu của mẹ dặn mẹ hãy thành tâm thành ý niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo’ nhiều lần. Chỉ có Sư phụ Pháp Luân Đại Pháp mới có thể cứu mẹ”. Bà ấy đã nghe lời con trai và liên tục thầm niệm trong tâm chín chữ chân ngôn. Bà ấy nằm viện chín ngày, thuốc men không có tác dụng và bà ấy còn bị nhiễm COVID, vì vậy bác sỹ đã cho bà ấy xuất viện. Ngay khi về nhà, bà ấy đã có thể nói được và nửa người bị liệt đã trở lại bình thường. Bà ấy cũng không có bất kỳ triệu chứng COVID nào nữa.

Con gái út của tôi sinh được một bé trai. Có lần, cháu bé nói với bà nội của mình hãy đến nhà tôi để được tôi hướng dẫn luyện công và học Pháp. Cháu còn xem đồng hồ và dặn mẹ mình phát chính niệm đúng giờ và nhắc nhở ông ngoại không được quên mất trách nhiệm của mình (ý là Pháp Luân Đại Pháp) khi ông nói chuyện phiếm với người khác quá nhiều.

Con gái lớn của tôi cũng có một cậu con trai. Vào dịp Tết Cổ truyền, các con đã đến chơi với chúng tôi. Khi cả gia đình bước ra khỏi xe, con rể tôi vô tình đóng cửa kẹp trúng bàn tay của cháu bé, khiến móng tay của cháu bị sứt ra và làm cháu khóc thét lên. Tôi nói cháu bé cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Cháu nói: “Sư phụ ơi, xin hãy giúp con!” Sau đó, cháu ngừng khóc.

Em trai tôi lúc đó đang ở nhà tôi và bảo chúng tôi hãy mau đưa cháu bé đến bệnh viện. Tôi nói cháu đã ngừng khóc và sẽ ổn, nhưng em trai tôi nhất quyết muốn đưa cháu bé đến bệnh viện. Trên đường đi, em tôi hỏi cháu có đau không, cháu nói không đau. Bác sỹ đặt móng tay của cháu lại chỗ cũ, bôi một ít thuốc lên đó rồi băng bó ngón tay lại. Sau đó, cháu bé lại chơi đùa cùng với những cậu bé khác như không có chuyện gì xảy ra.

Khi họ trở về nhà, em trai tôi lại hỏi cháu bé một lần nữa rằng ngón tay có đau không. Cháu bé lại nói là không. Khi cháu chơi cùng với cậu em họ của mình, cậu em họ đã tháo lớp gạc băng bó của cháu nên móng tay lại bong ra một lần nữa. Tuy nhiên, một tháng sau thì móng tay mới đã mọc lên!

Khi con rể lớn của tôi đến thăm, cậu ấy học Pháp và luyện công cùng với chúng tôi. Cậu ấy không tin vào tuyên truyền của ĐCSTQ về Pháp Luân Đại Pháp. Cánh tay của cậu ấy bị rạn xương trong lúc thực thi công việc nhưng lại không hề cảm thấy đau. Tôi gặp cậu ấy và nói: “Tay của con bị rạn xương nhưng lại không thấy đau. Sư phụ đã bảo hộ con đó. Con nên nói với người dân rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt”. Con rể tôi đồng ý và kể cho họ hàng của mình nghe câu chuyện này, nói rằng Sư phụ đã bảo hộ mình.

Cứu nhiều người hơn

Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ vì những gì mà Ngài đã làm cho tôi và gia đình tôi. Lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ dù có dùng ngàn vạn lời nói cũng không sao biểu đạt hết được.

Chúng tôi đã mua một chiếc máy tuốt lúa. Vào mùa đông, chúng tôi giúp người khác tuốt ngô. Đi đến đâu tôi giảng chân tướng đến đó. Một đêm nọ trên đường trở về nhà, tôi nhìn thấy một người đàn ông lái một chiếc xe tải chở đầy bắp ngô. Ông ấy nhờ chúng tôi tuốt bắp ngô giúp ông ấy vào ngày hôm sau. Tôi nghĩ tôi phải giảng chân tướng cho ông ấy. Mặc dù ông ấy nói sẽ quay lại vào ngày hôm sau, nhưng lỡ như ông ấy không quay lại thì chẳng phải là ông ấy mất cơ hội sao? Tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và giải thích lý do vì sao mọi người nên thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Ông ấy đã vui vẻ thoái xuất ĐCSTQ.

Các con đường ở vùng nông thôn chúng tôi không có đèn đường. Trời tối đen như mực nhưng tôi nhìn thấy một Pháp Luân liên tục đổi màu và dẫn lối tôi về nhà. Tôi biết đó là Sư phụ đang khích lệ tôi cứu nhiều người hơn nữa.

Trong mùa thu hoạch, người dân trong thôn thuê người làm công thời vụ để phụ giúp thu hoạch mùa màng. Tôi được thuê làm công thời vụ và tiếp xúc với những người làm thuê khác cùng các ông bà chủ. Tuy nhiên trước, khi giảng chân tướng cho họ, tôi hoàn thành tốt công việc của mình, suy nghĩ cho người khác trước, làm nhiều hơn, không so đo thiệt hơn, xem mọi thứ thật nhẹ. Mọi người đều vui vẻ tam thoái khi tôi giảng chân tướng cho họ.

Một hôm, có một người đàn ông nọ trả tiền công nhật 130 nhân dân tệ một ngày và thuê vài người chúng tôi đến làm. Tuy nhiên, một người đàn ông khác lại đề nghị trả cho chúng tôi 150 nhân dân tệ một ngày. Những người làm thuê khác đều đến làm cho người đưa ra mức tiền công cao hơn, nhưng tôi không đi cùng họ.

Người đàn ông đầu tiên giận dữ nói: “Thấy tiền hơn là họ đều bỏ đi ngay. Chị có thể đi theo họ luôn cũng được!” Tôi nói: “Tôi sẽ không đi. Tôi đã đồng ý làm việc cho ông với mức giá đó. Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, nói lời phải giữ lời. Tôi không những không đi mà còn vẫn làm xong việc cho ông ngon nghẻ. Tôi không đến đây vì để kiếm tiền, mà là đến để cứu ông“.

Ông ấy hài lòng nói: “Tôi sẽ trả thêm tiền cho chị”. Tôi nói: “Không cần đâu. Chỉ cần ông tin Pháp Luân Đại Pháp là tốt, ông sẽ được an toàn khi kiếp nạn ập đến. Cái này còn tốt hơn là ông cho tôi tiền”. Ông ấy nói các học viên trước đó đã cố gắng giảng chân tướng cho ông ấy nhưng ông ấy không tin, còn lần này thì tôi đã khiến ông ấy cảm động. Ông ấy đồng ý thoái khỏi ĐCSTQ và còn khuyên người nhà của mình cùng thoái.

Giảng chân tướng và chứng thực Pháp là con đường nhân sinh của tôi. Tôi giảng chân tướng cho mỗi người tôi gặp. Sư phụ dạy tôi nhẫn nại và khoan dung. Trong mắt tôi không có ai là người ác, ai là người xấu, chỉ có chúng sinh cần cứu độ mà thôi.

Trong thời gian chồng tôi bị giam giữ phi pháp, cảnh sát thôn, đồn công an địa phương và Phòng 610 không ngừng sách nhiễu tôi. Tôi đã bị bắt và giam giữ phi pháp trong chín ngày. Gần đây, tôi nghe tin rằng trưởng đồn công an địa phương phải phẫu thuật dạ dày để loại bỏ khối u. Tôi cảm thấy làm buồn cho ông ấy. Tôi nghĩ tôi sẽ giảng chân tướng cho ông ấy nếu như chúng tôi có gặp lại nhau một lần nữa, không thể ông ấy bị tà đảng hủy đi được.

Không lâu sau đó ông ấy đến nhà tôi và nói là đến gặp tôi một chút. Tôi mời ông ấy vào nhà rồi nói: “Tôi cảm thấy buồn cho ông khi hay tin ông phải phẫu thuật. Hôm nay, tôi muốn nói chuyện với ông cho thật thông tỏ. Pháp Luân Đại Pháp là Đại Pháp của vũ trụ, Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp là tiêu chuẩn để đo lường tốt – xấu. Các học viên Pháp Luân Đại Pháp nói lời chân, thiện đãi người khác, luôn suy nghĩ cho người khác trước. Sau này ông đừng tin theo ĐCSTQ làm những việc bức hại người tốt nữa. Thiện ác hữu báo. Việc mà mình làm thì mình phải tự gánh hậu quả”. Ông ấy gật đầu đồng ý và nói từ giờ không làm những việc bức hại học viên nữa. Sau này, nghe nói ông ấy đã được điều chuyển tới một vị trí khác.

Khi cuộc bức hại vừa mới bắt đầu, trưởng thôn chỗ tôi đã rất phối hợp và răm rắp phục tùng các chỉ đạo bức hại của ĐCSTQ và làm hại rất nhiều các học viên trong thôn. Nhiều người dân vì sợ mà ngừng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó, ông ấy và gia đình chuyển đến sống ở thành phố và họ đã bị thương nghiêm trọng khi một bình ga phát nổ.

Một hôm, chúng tôi gặp lại nhau và tôi đã giảng chân tướng cho họ. Họ đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Tôi dặn họ thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo” để được bình an. Họ vui vẻ đồng ý và không ngừng cảm ơn tôi. Tôi thấy mừng cho họ vì họ đã minh bạch chân tướng và được cứu độ.

Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi cứu độ, thay đổi con từ một người nóng nảy chỉ biết oán trời trách đất đổ lỗi cho người khác, trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp biết suy nghĩ cho người khác trước tiên. Con xin cảm tạ Sư phụ vì ân điển này!

(Bài viết được chọn lọc để kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới trên Minghui.org)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/5/8/475905.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/5/12/217197.html

Đăng ngày 21-06-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share