Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 30-05-2024] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998, năm nay 73 tuổi. Tôi sinh ra vào những năm 1950, là con lớn nhất trong gia đình. Cha mẹ tôi “trọng nam khinh nữ” và nuông chiều em trai tôi. Mỗi khi cha mẹ gặp chuyện không vui, họ đều trút giận lên tôi, và thường đánh tôi bằng nắm đấm, chân hoặc bằng gậy. Tôi ăn không no và không được đi học.
Năm 12 tuổi, tôi bắt đầu đi làm ở đơn vị sản xuất. Mặc dù thể chất nhỏ bé và yếu ớt, tôi buộc bản thân phải lao động chăm chỉ, làm nhiều việc nhà và công việc ở đơn vị để được cha mẹ khen. Nhưng họ vẫn không hề cảm động và tiếp tục ngược đãi tôi. Tôi đã nghiêm túc nghĩ đến việc tự tử.
Lớn lên trong môi trường độc hại như vậy, tôi đã hình thành nhiều tật xấu. Tôi coi trọng của cải vật chất hơn bất cứ thứ gì và đấu tranh vì lợi ích. Tôi không chịu nhường nhịn hay chịu một chút tổn thất nào. Tôi biết cách nói dối để lấy lòng mẹ cha. Nhưng bất kể tôi có nỗ lực bao nhiêu, họ vẫn ưu ái em trai và các em gái hơn tôi. Vì tâm oán hận của tôi đối với cha mẹ ngày càng mạnh mẽ, tôi càng mong muốn kết hôn sớm để có thể cắt đứt quan hệ với họ. Tôi còn nghĩ rằng thậm chí kết hôn với một người xin ăn còn tốt hơn ở nhà.
Sau khi tôi kết hôn với người chồng đầu tiên, tôi mới nhận ra anh ta rất lười biếng. Anh ta không chịu đi làm, dành hầu hết thời gian để ngủ và không chịu làm gì để phụ giúp hai mẹ con tôi. Sau khi sinh con gái, tôi tiếp tục làm hết việc nhà và việc đồng áng, trong khi phải chăm sóc con nhỏ. Tôi rất bận rộn, hiếm khi có thời gian để nghỉ ngơi. Chúng tôi liên tục cãi vã, đánh nhau vì cách cư xử của anh ấy. Tôi trở nên trầm cảm và cảm thấy cuộc sống không còn ý nghĩa. Tôi đã tự tử hai lần bằng cách nhảy xuống sông, nhưng lần nào cũng được người qua đường cứu. Dân làng an ủi tôi và nói: “Nếu cô chết, con gái của cô sẽ sống sao đây?”
Lúc con gái lên 10 tuổi, con nói tôi nên ly hôn với cha của con và để cha tự sống một mình. Mặc dù con gái mang họ cha, nhưng chỉ một mình tôi nuôi nấng con từ nhỏ. Theo nguyện vọng của con, tôi đã ly hôn chồng. Để nuôi sống hai mẹ con, tôi đã làm hai công việc, làm nông và làm công nhân trong một nhà máy hóa chất gần đó. Có lần tôi vô tình mắc kẹt một phần ngón trỏ tay phải trong khi xoắn lụa, khiến nó bị cắt cụt. Mặc dù tôi đã tiết kiệm đủ tiền để xây được hai ngôi nhà lớn, vụ tai nạn khiến tôi bị tật nguyền ở tuổi 35.
Sau này tôi kết hôn với một người đàn ông thật thà và siêng năng. Người chồng mới của tôi nuôi heo, làm ruộng, và tự làm việc nhà mà không hề phàn nàn. Ngay khi cuộc sống có vẻ tốt hơn, bất hạnh lại ập đến. Do tôi bị tật nguyền, chính quyền đã sắp xếp cho tôi làm việc ở một nhà máy sản xuất hóa chất formaldehyde, ở đây tôi đã phát bệnh dị ứng với formaldehyde mãn tính. Vì khả năng miễn dịch của tôi suy yếu, nhiều bệnh tật trong cơ thể bắt đầu bùng phát. Mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, tôi bị mất rất nhiều máu khi sinh con gái thứ hai do tuổi đã cao. Bất cứ cải thiện nào trong cuộc sống đều không còn ý nghĩa chỉ vì sức khỏe của tôi kém. Mặc dù đã chi sạch tiền tiết kiệm vào điều trị y tế, bệnh của tôi vẫn không thuyên giảm.
Nhìn thấy tôi ốm yếu như vậy, hàng xóm đã khuyên tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Ông ấy giải thích rằng trước đây ông cũng từng có sức khỏe kém nhưng đã hồi phục sau khi luyện công. Tôi lập tức quyết định rằng tôi muốn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Tái sinh sau khi đắc Pháp
Tháng 9 năm 1998 tôi tìm được một điểm luyện công lớn và bắt đầu học các bài công pháp. Tôi cũng tham gia nhóm học Pháp vào ban đêm. Vì không có sách, tôi chỉ có thể nghe các đồng tu đọc sách Chuyển Pháp Luân. Mặc dù không hiểu rõ nội dung, nhưng tôi tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Cuối cùng tôi cũng có được một cuốn Chuyển Pháp Luân. Ngày thứ ba đọc Pháp, tôi cảm thấy có thứ gì đó đang xoay chuyển trong lỗ tai. Khi tôi kể với các bạn đồng tu, họ nói: “Điều chị cảm nhận là Pháp Luân đang xoay chuyển. Sư phụ đang bảo hộ chị rồi đó“. Vào ngày thứ năm, tôi bắt đầu ho ra một thứ có màu đen. Tôi không sợ vì biết rằng Sư phụ đang thanh lý cơ thể cho mình.
Vì không biết nhiều chữ, tôi đọc chậm đến mức không thể đọc xong một bài giảng trong một ngày. Nhưng Sư phụ không ngừng khích lệ tôi. Một hôm trong lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi trải nghiệm cảm giác nổi bồng bềnh trong không trung, nhưng khi tôi chạm tay vào người, tôi vẫn đang nằm trên giường. Sau đó, cảm giác này xảy ra nhiều lần. Sức khỏe của tôi dần thay đổi theo chiều hướng tốt hơn. Nước da của tôi hồng hào, và tôi tăng cân. Sau ba tháng, tất cả bệnh tật của tôi đều khỏi và cơ thể của tôi nhẹ nhàng và vô bệnh.
Với quyết tâm quảng bá môn tu luyện tuyệt vời này, tôi đã tham gia các hoạt động hồng Pháp vào mỗi Chủ nhật, bao gồm 10.000 người luyện công tại Quảng Trường Nhân Dân, hy vọng nhiều người hơn nữa sẽ được truyền cảm hứng để biết đến môn tu luyện và cải thiện cuộc sống của họ nhờ Pháp Luân Đại Pháp.
Quan điểm của tôi về cuộc sống đã thay đổi theo chiều hướng tốt hơn. Tôi dần dần loại bỏ tâm oán hận đối với cha mẹ, và bắt đầu đối xử tốt hơn với em trai và các em gái. Việc này giúp tôi hàn gắn mối quan hệ gia đình. Tôi tiếp tục làm việc tại nhà máy sản xuất và phụ giúp việc đồng áng sau khi đi làm về. Sự hồi phục sức khỏe của tôi cho phép chồng tôi đi làm bên ngoài. Cả gia đình ủng hộ quyết định tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Đây cũng là lần đầu tiên trong đời tôi tận hưởng được sự bình yên và hạnh phúc như vậy.
Nhưng cuộc đời bình yên đó không kéo dài lâu. Chưa đến một năm sau khi tôi bước vào tu luyện, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) Giang Trạch Dân bắt đầu bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Một hôm sau ngày thỉnh nguyện 25 tháng 4 năm 1999 ở Bắc Kinh, chúng tôi đang luyện công tập thể ngoài trời thì có người đã bí mật chụp hình chúng tôi. Vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, họ cảnh báo chúng tôi không được luyện công ngoài trời nếu không sẽ bị bắt. Tôi không nghe theo mà còn giảng chân tướng cho dân làng. “Đừng tin vào những tuyên truyền trên TV. Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Mọi bệnh tật của tôi biến mất sau khi tôi tu luyện Đại Pháp”. Sau này khi có các tài liệu giảng chân tướng, tôi thường đi phân phát cùng các đồng tu.
Năm 2004, tôi khuyên nhủ chồng: “Nếu anh không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ngay bây giờ thì sau này sẽ hối hận đó“. Lúc đó chúng tôi dư dả tiền bạc, chồng tôi thậm chí còn có thời gian để chơi mạt chược. Anh ấy nói với mấy người bạn ở đó rằng: “Từ ngày vợ tôi tu luyện, tôi có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn”. Những người bạn chơi mạt chược đã nói cho tôi biết rằng chồng tôi đã thua bao nhiêu tiền chơi mạt chược trong một tuần và còn nói anh ấy chỉ đến chơi khi có dư dả tiền. Sau đó tôi phát chính niệm hy vọng anh ấy sẽ mất một số tiền vừa phải để không bao giờ chơi mạt chược nữa. Sau đó, chồng tôi ngừng chơi mạt chược và bắt đầu tu luyện Đại Pháp cùng tôi.
Sau khi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi minh bạch ý nghĩa nhiều điều đã xảy ra với tôi trước đây. Sư phụ luôn đi theo bảo hộ tôi nên kế hoạch tự tử của tôi lúc nào cũng bị ngăn cản dẫu tôi đã hạ quyết tâm thế nào đi nữa. Việc chịu thống khổ lúc còn bé là vì tôi đã mắc nợ người nhà những món nợ lớn từ đời trước. Hoàn trả nợ vẫn phải chiểu theo Pháp lý. Sau khi tôi minh bạch các Pháp lý này, tôi bắt đầu loại bỏ những bất bình đối với người nhà, bao gồm cha mẹ, em trai và các em gái, mẹ, em trai và vợ của chồng cũ.
Tôi cũng loại bỏ tâm chấp trước vào lợi ích tiền tài. Chồng cũ có hai em trai. Người em đầu đi làm ở Giang Tây, lập gia đình và định cư ở đó. Người em út thì vẫn ở nhà. Khi cha chồng qua đời, tôi là người trả tiền lo hậu sự cho ông. Khi nhà của họ bị ảnh hưởng do thu hồi và phá dỡ đất trên quy mô lớn, cán bộ thôn đã gửi thư cho tôi, thông báo rằng tôi sẽ có một phần tiền đền bù. Đến ủy ban thôn, tôi tình cờ gặp em dâu út bảo tôi: “Chị không có phần đâu“. Tôi nói: “Không có à? Vậy thì chị đi về”. Sau đó, con rể lớn và chồng tôi trở về nhà cầm theo một túi tiền. Họ bảo tôi rằng họ đòi gia đình chồng cũ chia phần cho tôi. Con rể lớn nói: “Mẹ đã đóng góp cho gia đình này nhiều hơn họ mà“. Khi tôi bảo rằng tôi không cần tiền, chồng tôi đã cất tiền đi.
Một thời gian sau, em dâu lớn của gia đình chồng cũ, từ Giang Tây xuống thăm con trai và cháu trai. Một người bác của gia đình chồng cũ qua đời, nên họ phải về thăm nhà. Tôi mời họ vào nhà và đãi họ ăn hoành thánh mà tôi tình cờ làm vào ngày hôm đó.
Khi vợ chồng con gái lớn đến thăm tôi, chúng khuyên tôi nên mặc kệ họ, để gia đình em trai út chiêu đãi họ. Vợ chồng con gái lớn nói: “Họ lấy hết tiền mà không để lại chút nào cho mẹ”. Tôi nói: “Là người luyện công, mẹ phải nghe lời Sư phụ và trở thành một người tốt“. Lúc đó em dâu út cũng vừa đến, và tôi cũng mời cô ấy ăn hoành thánh cùng chúng tôi.
Sau khi ăn xong, chúng tôi đến ủy ban thôn. Nhìn thấy tôi, các cán bộ thôn nói: “Việc này đâu có liên quan đến chị. Chị về đi”. Nhưng tôi tiếp tục đứng ở đó. Sau khi tài sản của người quá cố được chia xong, tôi lấy ra 54.700 tệ đã nhận từ gia đình chồng cũ lần trước, thêm vào 300 tệ, và đưa tổng cộng 60.000 tệ cho em dâu lớn. Việc này đã gây chấn động trong làng, nhiều người đã khen ngợi hành xử thiện lương của tôi. Tôi bảo họ: “Tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp và phải nghĩ cho người khác trước dựa theo Chân-Thiện-Nhẫn. Bác của họ qua đời, thu nhập của gia đình họ sẽ bị ảnh hưởng lớn. Em trai út sẽ phải vất vả để phụ giúp gia đình“.
Em dâu lớn, con trai và cháu trai của em dâu ở lại nhà tôi trong ba ngày. Tôi nói với họ chân tướng cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp và giúp cháu trai của em dâu thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Cháu trai này là sinh viên đại học, lúc mới đến đã tranh cãi với gia đình chồng cũ rồi vì cháu nghĩ họ cư xử không hợp lý chút nào. Tôi khuyên cháu không nên tranh cãi, và trước khi họ rời đi, tôi đưa họ 4.000 tệ. Cháu trai của em dâu lớn cảm động nói: “Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời. Các học viên Đại Pháp thật sự tốt. Con thật tâm tin rằng ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’”. Tôi tặng họ bùa hộ mệnh Pháp Luân Đại Pháp và một số tài liệu chân tướng, họ đều vui vẻ nhận.
Khi có thông báo nhà cha mẹ ruột cũng sắp bị phá dỡ, hai người em gái của tôi cho biết ý định sẽ chia đều tiền đền bù nhà cha mẹ cho bốn anh chị em. Nhưng em gái đã được sở hữu một căn nhà riêng của cha, nên vợ chồng em trai không hài lòng về đề xuất này.
Hai em gái đến thăm tôi hy vọng tôi sẽ nói chuyện này với cha mẹ. Chồng của em gái út nói: “Nếu không nhân cơ hội này thì thật là uổng. Chúng ta có thể cắt đứt quan hệ sau khi xong việc và có cuộc sống riêng”. Tôi nói, tôi không muốn gì cả từ việc đền bù, vì sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã hiểu ra Pháp lý không mất thì không được. Sau khi nghe những lời này, hai em gái đã từ bỏ ý định yêu cầu chia phần.
Cha mẹ tôi lần lượt qua đời. Mặc dù họ đã tích lũy được nhiều tiền trong tài khoản ngân hàng, trang sức, và những thứ có giá trị khác, tôi đều đưa hết cho các em: “Chị không cần gì hết. Các em có thể tự chia phần“. Vợ chồng em trai rất hài lòng sau khi nhận được ngôi nhà của cha mẹ. Còn hai em gái thì vui vẻ chia đều tiền tiết kiệm và của cải của cha mẹ cho mình.
Trước khi cha tôi qua đời, ông đã hỏi tôi: “Con thật sự không muốn gì sao?” Tôi nói: “Con thực sự không muốn gì hết. Con đã đắc Pháp và có sức khỏe tốt. Bây giờ hai đứa con gái của con khá giả và có cuộc sống riêng, con không thiếu thốn thứ gì. Con có đủ tiền để sống qua ngày. Con sẽ vui mừng khi nhìn thấy các em của con hạnh phúc”. Dân làng cũng nói: “Bởi vì con gái lớn đã làm gương tốt, việc phân chia tài sản thừa kế đã được giải quyết êm đẹp”. Nếu không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ không bao giờ làm được như vậy.
Giảng chân tướng cứu người bất chấp cuộc bức hại
Sau khi ĐCSTQ bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp, tôi phối hợp cùng các đồng tu đi phân phát tài liệu chân tướng. Thỉnh thoảng, vợ chồng con gái út đi cùng chúng tôi và giúp phát tờ rơi. Chúng tôi ra ngoài mỗi ngày để giảng chân tướng, lái xe hơi đến các thôn làng lân cận và trong quá trình này đã gặp đủ loại người. Một số mời chúng tôi đến nhà sau khi nghe chân tướng, trong khi những người khác liên tục bày tỏ lòng biết ơn đối với chúng tôi. Có người từ chối lắng nghe. Có người chửa rủa hoặc dọa sẽ đánh tôi. Cũng có những người đã trình báo những hoạt động của chúng tôi cho cảnh sát.
Có lần tôi đi cùng một học viên đến một ngôi chợ nông sản để giảng chân tướng. Tôi nói chuyện với người qua đường, trong khi người học viên kia phát chính niệm. Sau khi đi được 200m, chúng tôi đã khuyên thành công tám người thoái các tổ chức của ĐCSTQ.
Ngay lúc này, cựu thế lực đã lợi dụng nhân tâm hoan hỷ của chúng tôi, khiến chúng tôi gặp khổ nạn. Hai thanh niên bán chăn bông ở bên đường đã báo chúng tôi cho cảnh sát sau khi chúng tôi đến và giảng chân tướng cho họ. Họ đã âm thầm gọi cho cảnh sát sau khi chúng tôi rời đi, vậy nên chúng tôi vẫn không hay biết gì về việc làm của họ. Một lúc sau, người học viên kia quyết định về nhà. Sau khi thuyết phục thêm tám người thoái đảng, tôi cũng quyết định về nhà.
Một cậu thanh niên tiến đến chỗ tôi và nói: “Chào dì, con muốn phỏng vấn dì“. Khi tôi nói: “Con đi phỏng vấn những người có học thức nhé”, cậu ấy khăng khăng nói: “Con chỉ muốn phỏng vấn dì thôi“. Trong lúc chặn đường tôi, cậu ấy lấy điện thoại ra và gọi cho cảnh sát. Xe cảnh sát và nhiều cảnh sát hỗ trợ đã nhanh chóng có mặt. Tôi biết có điều gì đó không ổn rồi và lặng lẽ cầu xin Sư phụ cứu tôi.
Khi 12 cảnh sát lôi tôi vào xe, niệm đầu của tôi là không được phản bội đồng tu. Ở phòng thẩm vấn, họ bảo tôi ngồi vào ghế thẩm vấn dành cho tội phạm. Tôi bảo họ: “Tôi không phải tội phạm, tôi sẽ không ngồi ở đó”. Một lúc sau, nhân viên Phòng 610 đến và hỏi tôi: “Bà tên gì?” Tôi im lặng. Sau đó họ hỏi: “Người đi cùng bà tên gì?” Khi tôi không chịu nói ra, họ nói: “Ngay cả khi bà không nói thì chúng tôi cũng có cách tìm ra người đó“. Hai người bán chăn bông đã lén chụp hình chúng tôi nên cuối cùng họ đã truy ra được người học viên còn lại.
Ngay lúc này, tôi nói với họ: “Pháp Luân Đại Pháp chỉ dạy con người hướng Thiện. Không có gì sai khi chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn. Trước đây sức khỏe của tôi rất yếu nhưng đã hồi phục sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp”. Cảnh sát không chịu lắng nghe và muốn lục soát nhà tôi phi pháp. Trước tiên họ đến ủy ban thôn, các cán bộ thôn nói tôi là người ngay chính nhất làng. Sau đó họ gọi điện cho con gái lớn và yêu cầu con giao nộp chìa khoá nhà tôi để họ có thể vào trong nhà lục soát. Nhưng con gái lớn từ chối hợp tác với họ và nói: “Tôi không có chìa khóa nhà của mẹ tôi“. Cuối cùng, cảnh sát đã vào nhà tôi bằng cách leo thang lên tầng hai. Sau khi mở cửa, họ xông vào và lục soát nhà tôi phi pháp.
Một nhân viên từ Phòng 610 nói: “Này, bà đã xây dựng được mối quan hệ rất tốt với những người xung quanh. Ai cũng khen ngợi nhân phẩm của bà và bảo chúng tôi thả bà ra”. Tôi nói: “Tôi muốn cảm ơn họ! Trước đây tôi từng là người có cá tính rất mạnh, tôi sẽ mắng chửi người khác vì những điều nhỏ nhặt. Kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi nghe theo lời Sư phụ và trở thành một người tốt. Bây giờ tôi nghĩ cho người khác trước và cố gắng trở thành một người tốt theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn“. Nhân viên Phòng 610 im lặng sau khi nghe tôi nói.
Cảnh sát cố gắng chụp hình và lấy dấu vân tay của tôi vào đêm hôm đó. Tôi từ chối hợp tác nên vài cảnh sát đã ghì tôi xuống. Một cảnh sát đá vào lưng, thân trái và thân phải của tôi. Vì đau quá nên tôi đã hô lớn: “Cảnh sát đang đánh người!” Một cảnh sát nói: “Chúng tôi không đánh bà, chúng tôi chỉ đá vào người bà thôi mà”. Tôi hỏi lại: “Có gì khác nhau đâu?” Lúc này, tôi thấy cảnh sát lôi đồng tu đi cùng tôi vào đồn. Sau đó họ dồn chúng tôi đến trại tạm giam vào nửa đêm.
Chúng tôi được yêu cầu ra bước khỏi xe sau khi đến trại tạm giam. Chúng tôi hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!“ Các cảnh sát trong trại tạm giam lập tức hét lên đáp lại: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Ngạc nhiên, tôi hỏi một người trong số họ: “Cậu biết ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’, vậy mà vẫn còn bắt chúng tôi sao?” Cậu ấy nói: “Chúng tôi không phải là người bắt bà. Các cảnh sát kia mới là người bắt và đưa bà đến đây”.
Trong trại tạm giam, tôi bị tách ra khỏi đồng tu và bị đưa đến phòng giam có nhiều tù nhân. Một tù nhân hỏi: “Bà bị giam vì tội gì vậy?” Tôi nói: “Tôi bị bức hại vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp“.
Ngày hôm sau, lính canh trại tạm giam gọi tôi ra ngoài và hỏi: “Tại sao bà luyện Pháp Luân Đại Pháp?” Tôi kể cô ấy nghe câu chuyện của tôi và nói: “Tôi từng sống rất khổ từ lúc nhỏ. Nhiều căn bệnh của tôi đã được chữa khỏi sau khi tôi bắt đầu tu luyện. Pháp Luân Đại Pháp còn dạy tôi tầm quan trọng của việc trở thành người tốt”. Khi lính canh bảo tôi: “Huyết áp của bà rất cao. Bà cần uống thuốc“. Tôi nói: “Trải qua 20 năm tu luyện Đại Pháp, tôi rất khỏe mạnh mà không cần uống một viên thuốc nào. Tình trạng này là do nhân viên Phòng 610 và cảnh sát gây ra”. Khi lính canh khăng khăng đòi tôi uống thuốc, tôi nói: “Tôi sẽ luyện công“. Sau đó cô ấy hỏi: “Khi nào bà luyện công?” Khi tôi nói: “Tôi sẽ luyện công vào buổi sáng”, cô ấy tỏ vẻ hiểu chuyện. Khi tôi khuyên cô ấy thoái xuất khỏi ĐCSTQ để có được tương lai tươi sáng, cô ấy đã đồng ý.
Tôi quay lại phòng giam và giảng chân tướng cho các tù nhân bên trong. Tất cả chín tù nhân đều đồng ý thoái ĐCSTQ ngay tại chỗ. Đêm đầu tiên, tôi được bảo ngủ trên sàn cạnh nhà vệ sinh. Ngày hôm sau, một tù nhân được chuyển ra ngoài và họ bảo tôi ngủ trên giường tầng. Ngày thứ ba, một người khác được đưa vào phòng giam, và tôi tình nguyện quay lại chỗ ban đầu gần toilet. Khi một tù nhân khuyên tôi nên để người mới ngủ gần toilet, tôi đã nói: “Không đâu, tôi không thể ích kỷ như vậy được, và tôi phải hành xử theo Chân-Thiện-Nhẫn“. Các tù nhân rất ấn tượng và nói: “Các học viên đúng là những người tốt”.
Tôi thức dậy sớm vào sáng hôm sau để luyện công. Các tù nhân cũng thức dậy để xem và sau đó bảo tôi rằng một số lính canh cũng đến để quan sát tôi. Họ đều ấn tượng trước sự tĩnh tại của tôi, một số còn nói thấy khói bốc ra từ đầu tôi. Với sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, tôi đã an toàn trở về nhà sau 10 ngày.
Vì lo lắng cho sự an toàn của tôi, ban đầu con gái lớn không ủng hộ tôi giảng chân tướng ở nơi công cộng và cứu người. Con gái vốn mắc nhiều bệnh và sức khỏe lúc nào cũng không tốt. Sau khi con từ chối yêu cầu của cảnh sát đòi chìa khóa nhà tôi, sức khỏe của con đã cải thiện kinh ngạc, và hơn một chục hoa ưu đàm đã nở trên xe hơi của con. Khi con đưa cho tôi xem, tôi nói với con: “Con đã làm đúng nên Sư phụ ban phúc cho con“.
Sau khi nhìn thấy nhân phẩm và sức khỏe của tôi cải thiện theo chiều hướng tốt hơn, con gái út trở nên kiên định tin tưởng vào sự mỹ hảo của Pháp Luân Đại Pháp. Nhiều lần, con ra ngoài với tôi để phát tài liệu chân tướng. Mỗi khi con về thăm nhà, con đều dâng hương và hoa cho Sư phụ. Có lần, con rể bị xe hơi tông nhưng chỉ bị trầy da. Người đi đường ai cũng bất ngờ. Tôi nói với con rể: “Sư phụ đang bảo hộ con. Bởi vì con minh bạch chân tướng và ủng hộ cha mẹ tu luyện, nên con cũng được Sư phụ bảo hộ”.
Gần 26 năm tu luyện, tôi đã trải qua nhiều khổ nạn oan tâm thấu cốt. Trong quá trình loại bỏ tâm chấp trước vào lợi ích cá nhân, tôi lúc đầu từ phẫn nộ, đến nhẫn nhịn trong nước mắt, và cuối cùng đạt đến trạng thái bình thản như hiện nay. Học Pháp và chia sẻ với các đồng tu giúp tôi tìm ra những hành xử không phù hợp với yêu cầu của Pháp. Pháp của Sư phụ đã khai mở trí huệ và cho tôi bước trên con đường trở thành Thần. Đệ tử cảm tạ Sư phụ đã từ bi cứu độ!
(Bài được chọn để kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới trên Minghui.org)
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/5/30/477784.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/6/7/218513.html
Đăng ngày 19-06-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.