Bài viết của một học viên Phương Tây

[MINH HUỆ 14-05-2024] Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi là một thanh niên tính tình nóng nảy, oán hận mọi người và mọi thứ xung quanh. Tâm oán hận đè nặng lên tâm tôi, khiến tôi rất khổ sở, còn dẫn đến việc người khác xa lánh tôi. Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã học cách hướng nội tìm thay vì nhìn người khác và đặt bản thân mình ở tiêu chuẩn cao hơn.

Một cuộc đời đầy oán hận

Mỗi khi đối mặt với tình huống khó khăn, tôi đều phàn nàn và tùy tiện chửi rủa, luôn đổ lỗi cho người khác hoặc hoàn cảnh dù chỉ là những chuyện nhỏ nhặt nhất. Đôi khi cảm thấy bất lực, tôi sẽ trút giận lên đồ vật, đập bàn, đá cửa, đập màn hình máy tính, v.v. Tôi thậm chí còn lầm tưởng rằng khi nổi giận, bản thân sẽ mạnh mẽ, mọi người sẽ nhượng bộ và tôn trọng tôi; nhưng tôi hầu như không hề tự chủ chút nào. Điều duy nhất khiến tôi không thể thường xuyên trút giận là sợ bị cha phạt và mất mặt trước bạn bè.

Lớn lên đắm chìm trong mạng Internet và trò chơi điện tử không giúp ích gì mà còn khiến tâm oán hận ngày càng sâu sắc thêm. Ngày nay nhiều nhân vật chính trong phim ảnh và trò chơi điện tử được mô tả là những người đáng kính, có tinh thần tự do – luôn làm những gì họ muốn, nói những gì họ nghĩ, và giải quyết vấn đề bằng nắm đấm. Nhiều lúc tôi ước mình có thể giống như họ, giải quyết vấn đề bằng vũ lực. Mặt khác, đối với mạng xã hội, do tính ẩn danh, nhiều người đã đưa ra những bình luận khó nghe, vô trách nhiệm tạo ra mâu thuẫn và làm tổn thương người khác. Tôi thường dễ nổi giận khi nhìn thấy những bình luận tôi không đồng tình. Cảm xúc của tôi như tàu lượn siêu tốc và một ngày của tôi có thể bị hủy hoại bởi những gì tôi nhìn thấy trên mạng. Lời nói và hành động của người khác chi phối cảm xúc và suy nghĩ của tôi.

Bởi tâm oán hận sâu sắc như vậy, kèm theo những ngộ nhận mạnh mẽ, tôi đã khiến một số giáo viên khóc không biết bao nhiêu lần vì thái độ ngang ngược của tôi. Một đồng nghiệp của mẹ tôi nói với bà rằng tôi không bình thường. Câu nói này khiến mẹ tôi cứ trăn trở trong một thời gian dài và làm bà lo lắng vì lúc đó bà không biết phải dạy dỗ tôi bằng cách nào. Cha tôi thỉnh thoảng dùng gậy đánh tôi. Em trai tôi hầu như không tôn trọng tôi và không lắng nghe tôi nhiều. Một số người bạn thường do dự khi chơi cờ với tôi vì họ sợ tôi sẽ lại mất bình tĩnh khi mọi việc không diễn ra như tôi muốn. Kỳ lạ là họ thường nhờ tôi kiểm tra lỗi bài tập vì tôi luôn có thể tìm ra những sai sót nhỏ nhất và thường xuyên chỉ trích. Tôi thường oán hận tất cả họ, đồng nghiệp của mẹ, người nhà, và bạn bè. Tôi không muốn hướng nội và thấy rằng họ đã đúng.

Dĩ nhiên, sức khỏe của tôi cũng không hề tốt; tôi thường bị khó ngủ. Mỗi lần đi ngủ mà ôm giữ tức giận trong lòng, tôi sẽ ngủ nhiều hơn và thức dậy vô cùng mệt mỏi vào ngày hôm sau – tôi không muốn làm gì trong những ngày đó. Nhìn lại những tấm ảnh cũ trước đây, một người bạn đã nói rằng tôi từng trông có vẻ “khổ và già“ nhưng bây giờ mọi người đều đồng ý rằng tôi trông tốt hơn nhiều.

Học cách nghĩ cho người khác trước

Mẹ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và thường kể cho tôi nghe những câu chuyện về các học viên có xuất thân khác nhau đã bước vào tu luyện và cải biến thành những người tốt hơn. Tôi trở nên tò mò sau khi biết rằng thậm chí những người có sự nghiệp trong lĩnh vực khoa học cũng tu luyện Đại Pháp và nhiều nguyên lý khoa học chưa từng nghe nói đến được đề cập trong sách Chuyển Pháp Luân. Tôi mượn cuốn Chuyển Pháp Luân từ mẹ và bắt đầu đọc. Lần đầu tiên đọc sách, tôi mất một năm. Tuy nhiên, tôi chấn động bởi tất cả Pháp lý được tiết lộ trong cuốn sách nên quyết định trở thành người tu luyện.

Dần dần, tôi học được cách kiểm soát cơn tức giận và nghĩ cho người khác trước khi làm bất cứ điều gì. Trước đây, tôi khiến nhiều người phải khóc khi nói những điều rất thẳng thắn và khủng khiếp, đôi khi sử dụng những từ ngữ cay nghiệt nhất và nghĩ rằng tôi chỉ đang nói ra sự thật.

Nhưng Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, đã dạy tôi rằng:

“Đạo gia tu luyện Chân Thiện Nhẫn, trọng điểm tu Chân; vậy nên Đạo gia giảng tu chân dưỡng tính, nói lời chân, làm điều chân, làm chân nhân, phản bổn quy chân, cuối cùng tu thành Chân Nhân. Nhưng cũng có Nhẫn, cũng có Thiện; [còn] trọng điểm rơi vào tu Chân.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Đạo gia nhấn mạnh tu luyện Chân nhưng Chân ắt cũng phải bao gồm Thiện và Nhẫn. Người tu Đạo sao có thể nói những lời ác ý khiến người khác bật khóc? Tôi nhận ra mình cũng đã không chân thật với chính mình. Nếu tôi suy xét về nhu cầu của người khác trước khi nói thì tôi đã để ý đến tác động lời nói của mình. Tôi sẽ nghĩ đến việc người khác có chấp nhận những gì tôi nói hay không. Nhưng tôi chỉ muốn trả đũa người khác và làm tổn thương họ để thoả mãn cơn tức giận đang bùng phát của mình. Ý định của tôi là xấu. Do vậy sau này, tôi trở nên thận trọng hơn và cẩn thận hơn về những gì mình nói.

Các Pháp lý dành riêng cho tôi

Một ngày vào năm 2022, tôi đang chơi cờ cùng bạn cùng phòng. Trong ván cờ, khi tôi đặt cậu bạn vào tình huống khó khăn, cậu ấy nói đó là vì tôi đã thay đổi nước cờ trước đó, điều mà tôi thực sự không nhớ cho đến tận bây giờ. Khi tôi hỏi cậu ấy tôi đã thay nước cờ nào, cậu bạn nói không nhớ nhưng chắc chắn tôi đã làm vậy và chỉ tay vòng vòng trên nửa bàn cờ, nói rằng “ở đâu đó trong khu vực này”. Tôi vặn hỏi thêm nữa thì cậu ấy nổi cáu, nói rằng không muốn chơi với tôi, tôi thắng rồi, và cậu ấy lập tức bỏ về phòng, khiến tôi hơi khó chịu. Nhưng tôi không cảm thấy tệ về điều đó.

Trong phòng, những lời nói tức giận tràn ngập tâm trí tôi và tôi nhắc nhở bản thân rằng mình là một học viên và không nên mất tự chủ. Tôi cố gắng nghĩ đến những phẩm chất tốt của bạn cùng phòng nhưng đầu não trống rỗng, không suy nghĩ được gì. Đột nhiên, tôi nghe cậu ấy gọi điện thoại cho mẹ để than phiền về tôi, buộc tội tôi là kẻ gian lận, hèn nhát không dám thừa nhận mình gian lận. Tôi lập tức nổi giận, hét lớn trong phòng hỏi cậu ấy tại sao buộc tôi về điều mà cậu không nhớ gì. Dĩ nhiên, cậu ấy đáp trả lại và từ chối bước ra khỏi phòng đối mặt với tôi. Giống như những gì Sư phụ giảng:

“Ví dụ, như có người kia, vừa đến cơ quan liền nghe thấy hai người khác nói lời xấu về mình, nói rất khó nghe, liền cảm thấy rất bực mình. Tuy nhiên chúng tôi đã giảng rằng, là một người luyện công, thì cần làm được ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu’, dùng tiêu chuẩn cao mà yêu cầu bản thân. Người ấy liền nghĩ: ‘Sư phụ đã dặn rồi, người luyện công chúng mình chẳng giống như người ta, cần có phong thái cao [mới được]’. Người ấy bèn không tranh cãi với hai vị kia. Tuy nhiên thường khi mâu thuẫn đến, [nếu] chẳng làm kích động đến tâm linh người ta, [thì] không đáng kể, không tác dụng, không đề cao được. Do đó tâm chẳng dứt được, tâm bứt rứt; có thể tâm [người ấy] vẫn đeo đuổi, vẫn muốn quay đầu lại coi mặt hai vị kia đang nói lời xấu về mình. Quay đầu lại ngó một cái, thấy nét mặt hai vị kia thể hiện thật quá ác, đang nói đúng lúc bốc lửa nhất; người này lập tức chẳng chịu được nữa, hoả khí liền bốc lên, có thể lập tức gây sự với người ta.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tối hôm đó, tôi không ngủ được. Mọi suy nghĩ bất hảo đều nổi lên trong đầu, tại sao một người có thể quá vô lý và ích kỷ như vậy. Khi tôi quyết định đọc sách Chuyển Pháp Luân, Sư phụ đã điểm ngộ cho tôi:

“Tôi không quan tâm đến vấn đề cụ thể ấy; tôi giảng Pháp cho người luyện công, chứ không phải giảng một cách tuỳ tiện cho người thường cần sống như thế nào.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Ngay lúc đó tôi ngộ ra rằng mình là học viên và các Pháp lý để chỉ dạy cho tôi chứ không phải cho người bạn mà tôi oán hận. Nếu tôi không phải là học viên Pháp Luân Đại Pháp, dựa trên hành xử của tôi trong quá khứ, tôi sẽ hành xử còn tệ hơn cậu ấy. Ngoài ra, việc người khác hành xử như thế nào là việc của họ, họ có nguyên tắc riêng của mình. Việc tôi có tuân theo các Pháp lý hay không và việc tôi có thực sự tin tưởng hay không là lựa chọn của cá nhân tôi. Cái sau không phụ thuộc vào cái trước.

Ngay lúc đó, tôi cảm nhận một cảm giác vô cùng thoải mái trong tâm, như thể tâm tôi trở nên nhẹ hơn. Tôi cũng có niềm vui và lòng biết ơn được làm người tu luyện, có thể giải thoát bản thân khỏi hận thù và tư tưởng đóng khung của con người khiến họ khổ sở, chỉ quan tâm đến đúng sai đối với những vấn đề cụ thể. Nếu tôi không được Sư phụ chỉ dạy các Pháp lý, tôi sẽ tranh cãi với bạn cùng phòng một hồi và ôm giữ tâm oán hận sâu dày, có thể là mãi mãi.

Thật ngạc nhiên, sáng hôm sau, cậu ấy đã chào tôi như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra giữa hai chúng tôi. Sau đó cậu ấy nói đã nhận ra một điều: lẽ ra ngay từ đầu cậu ấy không nên chơi cờ với tôi. Tôi mỉm cười và không nói gì, vì tôi cảm thấy vui sướng khi làm một người tu luyện.

Trên đây là hiểu biết của tôi ở tầng thứ hiện tại. Vui lòng chỉ ra bất kỳ điểm nào không phù hợp với Pháp.

(Bài được chọn lọc để kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới trên Minghui.org)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/5/14/476941.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/5/27/218321.html

Đăng ngày 12-06-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share