Bài viết của Tân Vũ, học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-05-2024] Tôi sinh ra trong một gia đình nông dân. Cha tôi qua đời khi tôi ba tuổi. Mẹ tôi một mình nuôi nấng năm anh chị em chúng tôi. Sức khỏe của tôi kém và tôi đã trải qua nhiều khổ nạn. Tôi thường tự hỏi: “Tại sao cuộc đời lại bất công như vậy? Tại sao tôi sống khổ sở như vậy?”

Tôi mất hết hy vọng và sống vật vờ cho đến một ngày vào tháng 3 năm 1997, tôi đến nhà một người bạn. Khi tôi nghe bạn bè đọc các bài giảng của Pháp Luân Đại Pháp, tôi cảm thấy rất tuyệt vời, không sao diễn tả được. Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, đã nói miễn là bạn chân chính tu luyện, Ngài sẽ coi bạn là đệ tử, tịnh hóa cơ thể bạn và thay đổi đường đời của bạn. Tôi dần dần minh bạch nhiều điều thông qua việc đọc các bài giảng Pháp và bước vào tu luyện.

Khi dân làng nhìn thấy sự thay đổi lớn về mặt sức khỏe của tôi, họ tin tưởng khi tôi nói với họ về sự mỹ hảo của Đại Pháp. Tôi tình nguyện mở điểm luyện công tại nhà. Ban ngày mọi người làm việc ở ngoài đồng, sau bữa tối tôi mở nhạc luyện công, mọi người sẽ đến và luyện công. Không lâu sau, hai bà cụ ở độ tuổi ngoài 70 đã cảm thấy cơ thể đỡ đau. Nhiều người ca ngợi Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời. Khi các học viên đến nhà tôi học Pháp mà tôi không có ở nhà, con trai tôi sẽ đọc Pháp cho họ.

Sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999, một số người vì quá sợ hãi nên không dám tiếp tục tu luyện nữa. Chỉ có 12 học viên kiên định đến nhà tôi học Pháp. Sư phụ nói chúng ta nên học Pháp tốt, nói cho mọi người về Đại Pháp và cứu chúng sinh. Tôi tận dụng từng cơ hội để nói với mọi người rằng Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) lan truyền tin đồn để phỉ báng Đại Pháp. Tôi cũng đề nghị họ ghi nhớ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo“.

Mỗi khi có thời gian, tôi sẽ đem theo một túi tài liệu và đi phân phát. Một hôm, sau 9 giờ tối, bốn người chúng tôi, tính luôn cả tôi và chồng tôi, đi đến khu vực núi non xa xôi để phát tài liệu Đại Pháp. Chúng tôi chia khu vực làm bốn phần và mỗi người phụ trách một phần. Sau khi tôi phát tài liệu xong, trong lúc tôi đứng đợi chồng, một điều kỳ diệu đã xảy ra. Một ánh sáng trắng xuất hiện trong bầu trời đêm. Pháp thân của Sư phụ xuất hiện trước mặt tôi, cao lớn và vĩ đại. Sư phụ mỉm cười và vẫy tay chào tôi. Chồng tôi rất vui khi tôi kể cho anh ấy nghe chuyện này.

Chúng tôi trở về nhà sau 3 giờ sáng. Trên đường về, chúng tôi mới nhận ra con đường đầy ổ gà lớn nhỏ. Chúng tôi kinh ngạc khi có thể chạy xe máy lên đỉnh núi an toàn vào ban đêm.

Bị bức hại

Gia đình tôi sống hoà thuận và người nhà ủng hộ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Không có ngày nào mà tôi không học Pháp và luyện công. Tôi nói với mọi người chân tướng cuộc bức hại mỗi khi có thể và mọi người đều lắng nghe. Tôi không sợ bị bắt mà chỉ muốn cứu người. Mỗi lần tôi ra ngoài phát tài liệu hoặc nói với mọi người về Đại Pháp, tôi chưa từng gặp rắc rối. Tuy nhiên, một ngày vào năm 2012, khi tôi đi cùng bốn học viên phát tài liệu Đại Pháp. Chúng tôi đã bị tố cáo và bị bắt.

Trong trại tạm giam, tôi bị thẩm vấn nhưng từ chối hợp tác vì tôi biết mình không làm điều gì sai. Tôi tuyệt thực trong bảy ngày. Một buổi tối, tôi bị trói vào ghế cọp và bị thẩm vấn. Tôi nhớ lại những lời giảng của Sư phụ:

“có Sư phụ ở đây, có Pháp ở đây, sợ cái gì? Kệ nó!” (Giảng Pháp tại Pháp hội Sydney 1996)

Tôi nhìn thấy một sợi dây thép dày khoảng 5cm ở phía bên trái. Tôn Ngộ Không trong trang phục màu vàng leo lên dây thép và mỉm cười với tôi. Điều này giúp tôi tăng thêm tín tâm vào Sư phụ và Đại Pháp. Kể từ hôm đó, mỗi khi bị thẩm vấn, tôi chỉ muốn nói với các lính canh về sự mỹ hảo của Đại Pháp. Một nữ lính canh đã quyết định thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Cô gái trẻ nói trong nước mắt: “Tôi đồng ý thoái đảng sau khi nhìn thấy chị thành tâm thành ý như vậy”.

Các lính canh giám sát đã hỏi tôi rằng không ăn không uống thì muốn làm gì. Tôi nói rằng tôi muốn hát cho họ nghe. Họ đồng ý. Vậy là tôi đã hát bài: “Pháp Luân Đại Pháp hảo“. Họ vỗ tay khi tôi hát xong. Sau đó tôi còn hát những bài khác. Các lính canh đã vỗ tay như thể họ quên rằng họ ở đây là để tôi từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Rồi tôi bị kết án ba năm tù. Sau này bản án được giảm còn hai năm rưỡi. Tôi bị đưa vào nhà tù nữ và bị tra tấn tàn bạo. Các lính canh thậm chí còn nhét cây chà toilet vào miệng của tôi. Do bị tra tấn, tôi yếu đến mức khi người thân đến thăm, tôi chỉ có thể bò ra cửa để gặp họ. Lúc tôi được thả, cơ thể tôi bị biến dạng đến mức tôi không thể đứng thẳng lưng được. Nhưng không gì có thể ngăn cản tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Sau khi trở về nhà, tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân và các bài kinh văn khác của Sư phụ mỗi ngày. Tôi không ngừng hướng nội tìm xem mình đã sai sót ở đâu. Tôi phát hiện ra mình có tâm chấp trước vào làm các việc và oán hận những người đã tra tấn tôi. Tâm oán hận khiến tôi bị bức hại nặng nề. Tôi cũng nhận ra rằng chỉ khi nào tôi có tâm từ bi thì tôi mới có thể thực sự cứu người.

Trên đây là thể ngộ cá nhân ở tầng thứ sở tại. Vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp với Pháp.

(Bài viết được chọn lọc để kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới trên Minghui.org)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/5/26/477896.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/5/27/218325.html

Đăng ngày 14-06-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share