Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Hoa Kỳ

[MINH HUỆ 27-04-2024] Nhìn lại chặng đường tu luyện 20 năm của bản thân, tôi nhận ra rằng việc mình đắc được Đại Pháp quả là không dễ dàng. Thoạt nhìn dường như ngẫu nhiên, sau cuộc thi trình độ chuyên môn, tại sân bay, tôi tình cờ đọc được một cuốn sách về tâm linh và bị hấp dẫn ngay lập tức. Sau đó, tôi đọc tất cả các sách khác của tác giả này, rồi tiếp tục đọc sách về tiên tri của nhiều tác giả khác, trong đó có cuốn Edgar Cayce, “nhà tiên tri ngủ”. Sau này, tôi nhận ra rằng tất cả là để chuẩn bị cho tôi tu luyện, đưa ra nghi vấn về cái gọi là khoa học đã cùng tôi lớn lên, và loại bỏ thuyết vô thần và thuyết tiến hóa đã thấm nhuần trong tôi từ nhỏ.

Tôi muốn cảm ơn bà tôi, một phụ nữ được giáo dục tốt, viết chữ rất đẹp và đã dạy tôi biết đọc trước khi tôi đi học ở trường. Chúng tôi có một cái giỏ to đựng đầy sách, từ các tiểu thuyết kinh điển Trung Hoa đến các sách dịch từ nhiều quốc gia khác nhau như Pháp, Anh, Nga… Hồi đó tôi đọc rất nhiều sách, chỉ cần có cuốn sách trong tay là đủ để tôi hài lòng rồi. Tuy rằng khi đó tôi chưa có kinh nghiệm sống, nhưng thông qua đọc sách tôi đã gián tiếp học được rất nhiều điều.

Chúng tôi từng bị kỳ thị bởi vì cha tôi bị gán cho là “nhà hoạt động cánh hữu”, và không đứa trẻ hàng xóm nào chơi với anh em tôi. Và dù thế nào đi nữa, bà tôi cũng không cho phép chúng tôi đi ra ngoài bởi vì tôi bị thiếu máu và suy dinh dưỡng nặng; mỗi lần ngã là tôi lại bị gãy xương.

Trước đó tôi đã đọc báo Đại Kỷ Nguyên và những câu chuyện về Pháp Luân Đại Pháp trong đó đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi. Tôi tìm kiếm trên mạng và đặt mua một đĩa hướng dẫn luyện công rồi bắt đầu tự học. Sau vài tuần, tôi rất muốn đi tìm các đồng tu địa phương. Kết quả là tôi đã tìm thấy họ! Mọi người rất ngạc nhiên thấy rằng tôi đã biết luyện công.

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2004, và sau mấy tháng học Pháp, cuối cùng tôi đã minh bạch Đại Pháp là gì. Khi đó tôi nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ từ một băng cassette. Sau bài giảng của Sư tôn, có một nam học viên chia sẻ về thể hội tu luyện của anh ấy. Học viên này chia sẻ rằng anh ấy không còn tiếc là mình đã không được sinh ra 2000 năm trước. Từ đó trở đi, tôi bắt đầu đối đãi với việc tu luyện từ một góc độ hoàn toàn khác. Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không phải chỉ để chữa bệnh khỏe người. Thông qua học Pháp, tôi bắt đầu minh bạch nhiều hơn.

Trong những năm tu luyện, tôi cũng nhận ra rằng từ lâu Sư phụ đã luôn coi sóc tôi, trước khi tôi bắt đầu tu luyện. Điều này giải thích tại sao khi tình huống dường như vô vọng, luôn có ai đó giúp đỡ tôi trong thời khắc then chốt. Mọi người cho đó là may mắn. Sau khi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi không còn nghĩ như thế nữa.

Tịnh hóa cơ thể một cách đáng kinh ngạc

Trước khi tu luyện, tôi bị mắc chứng dị ứng thời tiết theo mùa. Khi mới bắt đầu thiền định, nước mũi tôi không ngừng chảy, và tôi phải đặt một cái khăn tắm rộng trước mặt. Ai từng trải qua chứng dị ứng thời tiết mới biết nó khổ sở thế nào. Đối với tôi, các triệu chứng bao gồm mất ngủ, khó thở, choáng váng, và mệt mỏi. Lúc đầu nó chỉ xuất hiện vào tháng Chín. Vài năm sau, nó còn xuất hiện trong tháng Tư. Đáng sợ là không thuốc nào có tác dụng với tôi! Hàng ngày tôi phải châm cứu thì mới ngủ được. Vậy mà thật thần kỳ, chứng dị ứng theo mùa từng giày vò tôi trong hơn 7 năm đã biến mất khi tôi bắt đầu tu luyện!

Có lần, tôi cùng với đồng tu đi xem triển lãm tra tấn ở Manhattan, trong cả cuộc hành trình kéo dài hai giờ đồng hồ đó, tôi đã nôn thốc nôn tháo. Khi ra khỏi máy bay, hai chân tôi như nhũn ra, yếu ớt, nhưng cơ thể tôi cảm thấy nhẹ nhàng. Đêm hôm đó, tôi đã bị sốt và đau đầu dữ dội. Chúng tôi ở trong một căn hộ với sáu học viên đến từ các vùng khác nhau. Sáng hôm sau, tôi đã bình phục hoàn toàn, tôi ra khỏi gường, phát chính niệm, luyện công cùng mọi người, và đi đến Manhattan. Từ hôm đó trở đi, chứng say xe và bệnh đau đầu từng hành hạ tôi trước đây đều biến mất.

Tôi cũng có vài lần thanh lọc cơ thể mạnh mẽ ngay sau khi tôi hoàn thành một hạng mục lớn: Thường bắt đầu với sốt cao, người đau ê ẩm, và ho có đờm, triệu chứng giống như những người đã hút thuốc trong hàng thập kỷ. Tuy nhiên, triệu chứng chỉ phát sinh sau giờ làm việc hoặc vào cuối tuần, diễn ra trong thời gian ngắn, và chưa bao giờ ảnh hưởng đến công tác của tôi. Quả là một phương thức thanh trừ nghiệp bệnh thần kỳ!

Những kỳ tích trên con đường tu luyện

Quá trình tu luyện cá nhân và tu luyện chính Pháp của tôi song hành cùng nhau. Tôi tham gia các hạng mục liên quan đến Đại Pháp ngay sau khi tôi bắt đầu tu luyện. Tôi tin rằng thông qua mỗi ngày luyện công và học Pháp, tôi dung luyện bản thân trong Pháp, đồng thời toàn tâm toàn ý tham gia nhiều hạng mục Đại Pháp. Mỗi bước trên con đường tôi đi đều có sự khích lệ, hướng dẫn, bảo hộ và điểm ngộ của Sư tôn. Dưới đây, tôi xin chia sẻ một vài câu chuyện.

Kích cỡ hoàn hảo!

Các học viên địa phương muốn dựng một mô hình sách Đại Pháp dùng cho các cuộc diễu hành. Sau khi các đồng tu hoàn thành, họ đề nghị tôi in tiêu đề song ngữ tiếng Trung và tiếng Anh. Tôi đã thử với máy in của mình và sau đó thử với máy in lớn hơn ở nơi làm việc; dù đã cố gắng in cỡ chữ to nhất nhưng chữ in ra vẫn còn quá nhỏ. Tôi bèn đến cửa hàng văn phòng phẩm để in, thử vài lần, rồi tôi chọn lấy một cỡ chữ. Cuối cùng khi tôi dán chữ lên mô hình, phát hiện ra hoàn toàn vừa vặn, hết thảy đều hoàn hảo! Hẳn là Sư phụ đã giúp tôi. Bởi vì mô hình không có bên cạnh tôi, căn bản tôi không có cách nào ước lượng được đúng cỡ chữ.

“Tôi biết ai đã bảo hộ chúng ta về nhà!”

Trong những ngày đầu quảng bá Shen Yun, tôi cùng một đồng tu đến một bang lân cận trợ giúp phân phát thông tin. Ngày đó, dự báo khí tượng đưa ra cảnh báo về một cơn bão tuyết nghiêm trọng. Chúng tôi ra khỏi nhà từ sáng sớm, đi hết ba giờ đồng hồ. Khi chúng tôi phân phát hết tài liệu là khoảng 4 giờ chiều. Thời tiết có vẻ đẹp nên chúng tôi trở về nhà. Tuy nhiên, dòng xe cộ di chuyển chậm chạp, và chúng tôi quyết định ra khỏi đường cao tốc để đổ xăng. Lúc này chúng tôi còn phải lái xe hai tiếng rưỡi nữa mới về đến nhà.

Vừa mở cửa xe, tôi xuýt ngã vì mặt đất đã đóng băng. Nhiệt độ giảm sâu. Sau khi nạp đầy bình xăng, đồng tu thay tôi lái xe. Anh ấy là tài xế lái xe tải và có rất nhiều kinh nghiệm. Lúc này tôi mới nhận ra tại sao giao thông lại chậm vậy; mọi người đều lái cẩn thận hơn. Cứ vài ba cây số, chúng tôi lại nhìn thấy xe bị lật; ngay cả xe cảnh sát cũng chạy rất chậm và cố gắng cứu viện. Tối hôm đó, mất bốn tiếng đồng hồ chúng tôi mới về đến nhà.

Cuối tuần đó chúng tôi không đi ra ngoài. Trên đường đi làm về vào ngày thứ Hai tiếp theo, tôi phát hiện bình xăng của tôi vẫn đầy! Lệ trào bờ mi, tôi liền gọi điện cho đồng tu và nói: “Tôi biết ai đã bảo hộ chúng ta về nhà!”

“Hãy cho chúng tôi vào danh sách của các bạn!”

Về việc quảng bá Shen Yun, Sư phụ giảng:

“Sư phụ bảo làm ở phần xã hội dòng chính, thì chư vị dùng chính niệm làm ở xã hội dòng chính, vậy nhất định sẽ thành công.” (Tinh tấn hơn nữa, Giảng Pháp ở các nơi X)

Khi Thành phố chúng tôi chuẩn bị đón Shen Yun, ngoài việc đi ra ngoài và dán áp phích quanh Thành phố, tôi và các đồng tu cũng nghĩ cách để tiếp cận xã hội chủ lưu. Những nỗ lực ban đầu của chúng tôi có phần vụng về, tôi thu thập thông tin về các công ty luật hàng đầu, lập thành một danh sách trong file Excel, rồi in ra ở dạng nhãn và dán chúng lên các tờ quảng cáo để phân phát. Về sau, chúng tôi đã mở rộng danh sách, bao gồm cả các trường đại học và bệnh viện. Mặc dù khối lượng công việc rất nhiều, nhưng tôi cảm thấy rất xứng đáng. Tôi cảm thấy mỗi một nhãn như là một viên gạch lát đường để chúng sinh được cứu.

Về sau, tôi trợ giúp một bang khác tổ chức cho buổi biểu diễn đầu tiên. Vào cuối tuần, tôi tìm được 25 công ty luật. Khi chúng tôi phân phát thông tin đến nhiều công ty, tôi nhận ra một số công ty chưa có trong danh sách của chúng tôi, nên tôi bèn ghi lại. Lúc này có nhân viên đến chỗ chúng tôi và nói: “Sang năm cho thêm chúng tôi vào danh sách của các bạn nhé!” Chúng tôi cảm thấy rất được khích lệ! Con xin cảm tạ Sư tôn!

“Tôi muốn giúp đỡ!”

Nhiều năm trước, khi Super Bowl (đội bóng tham gia tranh chức vô địch Mỹ) đến Thành phố chúng tôi, lễ tân của các khách sạn đã lên kế hoạch tổ chức mít-tinh ở khu trung tâm. Tôi cũng nhận được lời mời bởi vì tôi cũng mới liên lạc với Cục Du lịch của Thành phố để quảng bá Shen Yun. Thật đúng lúc và trùng hợp làm sao!

Mọi người trong cuộc mít-tinh đứng dậy giới thiệu bản thân và đưa ra các đề xuất. Tôi cũng đứng dậy và giới thiệu Shen Yun. Tôi nói rằng tôi vinh dự được trở thành một trong những tình nguyện viên địa phương trải đường cho Đoàn Shen Yun đến đây, và các cư dân địa phương thật xứng đáng được xem một buổi biểu diễn như vậy… Sau khi cuộc mít tinh kết thúc, rất nhiều nhân viên lễ tân đã đến lấy các tờ quảng bá Shen Yun để trưng bày tại khách sạn của họ.

Một quý ông đã đến gặp tôi, giới thiệu rằng ông ấy phụ trách việc chạy quảng cáo cho các khách sạn. Ông ấy nói: “Tôi muốn giúp đỡ”. Tôi chỉ cần gửi cho ông ấy các video quảng bá và ông ấy sẽ tích hợp chúng vào trong chương trình của mình. Vậy là trong thời gian 4-6 tuần, vào một thời điểm nhất định trong mỗi tiếng đồng hồ, quảng bá đó được chạy miễn phí trong mỗi phòng khách sạn và khắp thành phố! Ông ấy đã giúp chúng tôi như vậy trong hàng chục năm qua!

Trân quý cơ duyên tu luyện, nắm chắc thời gian để thực tu

Gần đây, tôi cảm thấy tiêu chuẩn tu luyện đang không ngừng nâng cao. Làm ba việc thôi chưa đủ. Quan trọng hơn là làm ba việc thế nào cho tốt, tu tâm tính của mình ra sao, từ trong Pháp mà nhận thức Pháp như thế nào – tất cả những điều này quyết định một người thực tu được đến đâu. Tôi không nên cảm thấy dương dương tự đắc rằng đã làm được bao nhiêu việc hay có được những thành tựu gì. Tôi là một lạp tử của Đại Pháp. Khi tôi đồng hóa với Pháp, và có tâm nguyện cứu người, Sư phụ sẽ không ngừng gia trì, hỗ trợ, và điểm ngộ cho tôi trên con đường này. Tín tâm tròn đầy và lòng kính ngưỡng của tôi đối với Sư phụ và Đại Pháp là điều kiện tiên quyết để tôi có thể hoàn thành sứ mệnh của mình. Tôi chỉ có một nguyện vọng là trợ Sư cứu người. Trên thực tế, hết thảy đều là Sư phụ thực hiện!

Mặc dù tu luyện là không có khuôn mẫu, nhưng tôi biết rõ mục đích của tu luyện là gì, dùng tiêu chuẩn nào đề đo lường bản thân. Tôi rất ấn tượng với các nghệ sỹ Shen Yun. Tính kỷ luật, sự phó xuất và tận tâm của họ khó mà sánh được. Khi tôi mệt mỏi, chán nản, lúc gặp khó khăn, khi một mình vật lộn, tôi lại nghĩ đến các nghệ sỹ đó. Họ phải rèn luyện hàng ngày, vậy vì sao tôi lại không thể làm được?

Mới đây, tôi đặc biệt chú ý khi luyện công vào buổi sáng. Tôi lắng nghe theo chỉ lệnh của Sư phụ trong từng động tác. Sau khi làm như vậy, tôi phát hiện rằng tôi sẽ tập trung hơn. Mỗi khi có thời gian, tôi lại đứng bão luân một tiếng đồng hồ. Điều này đòi hỏi nhiều quyết tâm, ý chí, và tĩnh tâm mới hoàn thành được. Mỗi lần làm được như vậy, trạng thái tu luyện của tôi phát sinh biến hóa rất lớn. Tôi cũng phải chắc chắn không dựa vào bất kỳ đồ vật gì trong khi đả tọa – như thế, tôi sẽ không vì buông lỏng mà bị mê mờ hay ngủ mất. Tôi cũng tự nhắc mình phải ngồi cho thẳng. Tôi vẫn đang cố gắng tiếp tục duy trì như vậy.

Tôi và một đồng tu khác đã nhất trí nhắc nhở nhau mỗi khi chúng tôi mắc lỗi khi đọc Pháp. Điều này giúp chúng tôi càng thêm chú ý đến nội dung. Hơn nữa, mỗi ngày đều hình thành thói quen chia sẻ tâm đắc tu luyện. Chúng tôi cần phải chú ý nhất tư nhất niệm, không để xuất hiện trạng thái tiêu cực; mỗi khi nó xuất hiện, chúng tôi ngay lập tức chỉ rõ và không để nó trôi đi. Bây giờ tôi đã dưỡng thành một thói quen: vào cuối mỗi ngày, tôi cho mình năm phút để đánh giá thân, khẩu và ý của mình. Nếu có gì không đúng đắn, tôi sẽ ghi nhớ để sửa đổi.

Chúng ta đang tu luyện trong thế gian con người, nên làm thế nào để cân bằng cuộc sống, công việc, và tu luyện là vô cùng trọng yếu. Tôi phải quan tâm đến người nhà, đồng nghiệp và các đồng tu của mình. Việc chăm sóc gia đình là nghĩa vụ của tôi. Tôi chú ý để nấu ăn ngon, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, an bài tốt tất cả, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào. Quả thực, làm được như vậy cần có nguyên tắc nào đó, nhưng khi tôi coi đó như là một phần của tu luyện, thì điều này trở nên dễ hoàn thành.

Tu luyện là hướng nội tìm ở bản thân; dùng tiêu chuẩn tu luyện để đo lường chính mình. Mỗi khi trải qua bất kỳ khó khăn, vấn đề, hay trở ngại trong cuộc sống, công việc, hay các hạng mục Đại Pháp, tôi đều trước tiên nhìn vào bản thân mình. Mình có thể thay đổi hoàn cảnh không? Mình có nên dành thời gian để làm việc đó không? Qua nhiều năm, và sau nhiều thất bại, tôi đã học được cách tách biệt giữa việc tôi cảm thấy thế nào với việc tôi cần phải làm gì. Cảm xúc không chỉ lãng phí tinh lực của tôi, mà còn ảnh hưởng đến kết quả làm các việc. Tôi làm những gì mình cần làm, và tập trung hoàn thành cho tốt.

Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Không giống tu luyện trong quá khứ, chúng ta không có chùa miếu, không có phương trượng, không có tăng lữ, nhưng tôi vẫn đang trong phương thức tu luyện chân chính. Tôi không chờ đợi, không dựa dẫm, không cầu mong, mà dùng Pháp để cân nhắc việc nào cần làm, việc nào tôi có thể làm và làm sao có thể làm cho tốt. Tôi sẽ tiếp tục tu luyện kiên định trên chặng đường còn lại của thời kỳ Chính Pháp.

Con xin cảm tạ Sư phụ vì sự cứu độ từ bi của Ngài!

(Bài được chọn đăng để kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới trên Minghui.org)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/4/27/475647.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/4/29/216788.html

Đăng ngày 15-06-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share