Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-05-2024] Tôi hiện nay 66 tuổi và đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997. Tôi là một đứa trẻ lớn lên trong thời kỳ Đại Cách mạng Văn hóa. Tôi từng là loại người như thế nào? Tôi không chịu thua ai cả. Nếu người khác bắt nạt tôi, tôi sẽ đánh họ đến mức họ phải nhập viện. Tôi hút thuốc, uống rượu và đánh nhau. Tôi còn lợi dụng người khác và lấy trộm đồ ở nơi làm việc.

Sau khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi cảm thấy mình đã được tái sinh. Tôi làm việc tốt, không còn lấy trộm đồ ở nơi làm việc hoặc tranh đấu để đứng đầu nữa. Trước đây tôi từng bắt nạt một đồng nghiệp, vì thế cậu ấy đã quyết định trả đũa tôi bằng cách hạ bệ tôi trước mặt những người khác. Khi tôi cảm thấy muốn công kích lại, thì đột nhiên nhớ đến Pháp của Sư phụ:

“Nhẫn là chìa khoá của đề cao tâm tính. Nhẫn mà uất hận, uỷ khuất, hay đẫm lệ là cái nhẫn của người thường với chấp trước vào tâm lo nghĩ, hoàn toàn không hề nảy sinh uất hận, không cảm thấy uỷ khuất thì mới là cái Nhẫn của người tu luyện.” (Thế nào là Nhẫn, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Tôi đã khống chế bản thân và không nổi giận, tuy nhiên cậu ấy giẫm lên chân tôi và buông lời ác ý: “Anh không chịu nổi à?” Tôi ngộ ra chỉ nhẫn chịu là không đủ, mà tôi còn phải xin lỗi cậu ấy. Vì thế, tôi đã chân thành nói: “Tôi sai rồi. Tôi xin lỗi vì đã đối xử với anh như thế.” Cậu ấy mỉm cười, vỗ nhẹ lên vai tôi và nói: “Pháp Luân Đại Pháp quả là siêu thường, môn tu luyện này đã thay đổi anh rồi. Tôi sẽ không tin nếu như tôi không tự mình chứng kiến.”

Giảng chân tướng ở mọi nơi

Sau bão tuyết, các con đường đều đóng băng và có ít xe cộ qua lại. Tôi cùng với hai đồng tu nữa cách xa nhà đến hàng trăm cây số và đang chạy xe trên những cung đường đóng băng. Khi còn nửa chặng đường nữa là đến nhà, thì động cơ xe máy bỗng ngừng hoạt động. Tôi thực hiện một số sửa chữa cơ bản cho xe rồi chúng tôi lại tiếp tục đi. Chúng tôi đã về đến nhà an toàn. Tôi mang xe ra tiệm để sửa chữa. Người thợ sửa xe nói: “Động cơ bị cháy rồi. May là anh không đi quá xa, nếu không sẽ rất nguy hiểm.” Tôi nói: “Tôi đã chạy nó hàng trăm cây số đấy.” Anh ấy nói: “Ồ, thật là phi thường.”

Nhiều đồng tu đã tìm đến tôi nhờ giúp đỡ. Một đồng tu ở vùng quê bị giam giữ phi pháp trong 15 ngày. Chồng của cô ấy tức giận và không đến đón cô ấy, vì thế tôi cùng với hai đồng tu nữa đã đi đến vùng quê cách xa hàng chục cây số dưới trời tuyết giá lạnh, chỉ để nói chuyện với anh chồng kia. Vì cuộc bức hại, anh ấy phải chịu rất nhiều áp lực. Anh ấy tức giận đến nỗi từ chối nhận quà của chúng tôi. Chúng tôi không nản chí trước thái độ của anh ấy và kiên trì thuyết phục anh ấy: “Vợ anh là một người tốt và đang bị bức hại. Nếu anh không đón cô ấy về, cảnh sát sẽ tiếp tục bức hại cô ấy. Chúng tôi sẽ trả chi phí đi lại, miễn là anh chịu đi. Chúng tôi sẽ giúp anh.” Lòng tốt của chúng tôi khiến anh ấy cảm động và anh ấy đã đồng ý đi đón vợ mình về nhà.

Vì tuyết rơi dày đặc, nên có nhiều xe hơi phải đỗ bên lề đường. Một đồng tu nói: “Các xe bốn bánh đều đỗ bên lề đường, anh có thể lái xe ba bánh được không?” Tôi nói một cách chắc nịch: “Chắc chắn là làm được!” Tuyết trên mặt đường có lúc cao đến một mét, vậy mà tôi cảm thấy bánh xe nâng lên khỏi mặt đất và chiếc xe ba bánh lướt đi như một con thuyền vậy. Chúng tôi về đến nhà an toàn và cảm nhận sâu sắc ân điển của Sư tôn. Ngày hôm sau, chúng tôi đưa đồng tu kia về nhà với chồng cô ấy. Chồng cô ấy cũng thay đổi quan điểm đối với vợ của mình.

Với sự tiến tới của tiến trình Chính Pháp, hầu hết các đồng tu trong khu vực tôi đang tăng cường ra ngoài giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Xe ba bánh của tôi không thể chở quá nhiều người, vì vậy tôi đã mua một chiếc xe tải bốn bánh và đi khắp các thành phố và thị trấn để phát tặng các tài liệu Đại Pháp. Chúng tôi không có tâm sợ hãi hay ngần ngại, dù tiết trời lạnh hay nóng, dù chúng tôi bị thóa mạ và vu khống oan sai, hay là dù cho đối mặt với việc bị cảnh sát bắt giữ. Chúng tôi phát tài liệu chân tướng không chỉ là vào ban đêm, mà đôi khi là vào ban ngày, đôi khi là đưa tài liệu trực tiếp, không chỉ phân phát trong khu vực địa phương mà còn là các thành phố và tỉnh thành khác nữa.

Giúp đỡ người khác là một cơ hội để tu luyện

Các đồng tu trong khu vực chúng tôi đã hình thành một chỉnh thể để phối hợp và đều nguyện ý giúp đỡ lẫn nhau. Một số người học Pháp chung và phát chính niệm giúp các đồng tu đang trong ma nạn. Một lần nọ, đồng tu Jing bị chảy máu mũi ồ ạt, tôi đã cùng với nhiều đồng tu khác đến nhà cô ấy để phát chính niệm. Chồng cô ấy đã chặn cửa và không cho chúng tôi vào nhà. Chúng tôi nói với anh ấy rằng đồng tu Jing sẽ an toàn dưới sự bảo hộ của Sư phụ. Vì đồng tu Jing không chịu đến bệnh viện, nên chồng cô ấy đã để chúng tôi vào nhà. Chúng tôi đã cùng nhau học Pháp và phát chính niệm. Sau ba ngày, mũi của đồng tu Jing đã ngừng chảy máu. Chồng cô ấy chân thành nói: Pháp Luân Đại Pháp thật sự rất tốt.

Một đồng tu khác tên là Ying xuất hiện triệu chứng của bệnh tiểu đường. Chồng và con gái cô ấy không cho cô ấy ăn trái cây, thịt và những thực phẩm khác. Cô ấy chỉ được phép ăn hai lát ngô nhỏ vào mỗi bữa ăn và phải đi bộ 10.000 bước mỗi ngày. Ying không chịu nổi và phải bỏ nhà ra đi. Gia đình cô ấy đã tìm cô ấy khắp nơi.

Con gái cô ấy đã gọi cho tôi và hỏi: “Mẹ cháu có ở chỗ chú không? Nếu có chuyện gì xảy ra với mẹ, cháu sẽ gọi cảnh sát đến xử lý chú.” Tôi nói: “Đừng lo, mẹ cháu sẽ ổn thôi.” Tuy nhiên tôi vẫn hơi lo sợ rằng cô bé sẽ gọi cảnh sát, vì tôi từng bị bức hại rất nhiều lần. Nhưng rồi tôi nhận ra tâm sợ hãi của tôi là một quan niệm người thường. Chỉ có quy chính bản thân mình thì chúng ta mới có thể giúp người khác.

Chúng tôi học Pháp cùng với Ying và phủ định giả tướng nghiệp bệnh này. Ba ngày sau, chúng tôi đưa cô ấy về nhà và nói với con gái cô ấy: “Mẹ của cháu vẫn khỏe mạnh.”

Chúng tôi tưởng rằng gia đình cô ấy sẽ vui mừng, nhưng con gái cô ấy không những không cảm ơn chúng tôi mà còn không thèm nhìn mặt chúng tôi. Tôi cảm thấy hơi tức giận. Tôi bèn hướng nội. Chẳng phải phản ứng của tôi chính là tâm chấp trước vào việc được khen ngợi và cảm tạ hay sao? Ying hồi phục chẳng phải là nhờ Sư phụ hay sao? Tôi đã làm gì chứ? Làm sao tôi có thể truy cầu sự công nhận đây? Tôi đã học thuộc bài thơ “Hãy tĩnh tâm nhìn thử xem” trong “Hồng Ngâm III”:

“Đây không phải để được báo đáp cũng không cầu gì” (“Hãy tĩnh tâm nhìn thử xem”, Hồng Ngâm III)

Tại sao tôi không thể nhớ đến Pháp kia chứ? Hành xử theo Pháp mới là tu luyện chân chính.

Khi chồng của một đồng tu phải nhập viện ở khu vực thành phố trực thuộc tỉnh, tôi cùng với một đồng tu khác đã đến thăm anh ấy. Anh ấy rất cảm động và nói rằng thậm chí cả họ hàng bạn bè của anh ấy còn không đến thăm. Anh ấy đã thay đổi quan điểm về chúng tôi.

Chúng tôi nghe tin đồng tu Vương ở vùng huyện lân cận bị nghiệp bệnh. Khi đến đó, chúng tôi nhìn thấy sắc mặt cậu ấy xám xịt như thể mắc bệnh viêm gan B. Chúng tôi đã nói chuyện với gia đình cậu ấy và rủ cậu ấy đến sống cùng với chúng tôi để thay đổi môi trường.

Gia đình cậu ấy đã đồng ý. Chúng tôi đưa Vương về nhà tôi. Cậu ấy mang theo dụng cụ ăn uống riêng và ăn một mình. Khi chúng tôi hỏi lý do, cậu ấy trả lời: “Tôi sợ làm ảnh hưởng đến mọi người.” Tôi mỉm cười nói: “Tôi là người tu luyện mà. Tôi miễn nhiễm với virus, cho nên trạng thái của cậu không ảnh hưởng đến tôi được đâu.”

Tôi ăn chung với cậu ấy. Chúng tôi học thuộc Pháp, luyện công và đến học Pháp nhóm. Chúng tôi không đối đãi với cậu ấy như bệnh nhân. Khi ở trong môi trường tu luyện, tư tưởng của cậu ấy đã cải biến và sắc mặt chuyển từ tối tăm sang trắng hồng. Mắt cậu ấy cũng chuyển từ vàng vọt sang màu trắng. Trước khi đến đây, cậu ấy nhọc sức lắm mới bước đi được vài bước, vậy mà giờ đây cậu ấy có thể dễ dàng leo lên đến tầng bốn. Mười ngày sau, Vương đã tự mình lái xe về nhà. Gia đình cậu ấy vui mừng và kinh ngạc khi thấy cậu ấy đã thay đổi nhiều như thế.

Đồng tu Jia ở ngoại ô xuất hiện tình trạng đột quỵ do bị bức hại và cần được giúp đỡ. Các đồng tu địa phương đã nói với chúng tôi tình hình của cậu ấy. Tôi cùng với các đồng tu khác mang theo thức ăn đến nhà của cậu ấy. Cậu ấy đã bị tra tấn trong thời gian bị giam giữ phi pháp và không thể tự chăm sóc cho bản thân. Anh trai cậu ấy không sinh sống ở vùng đó. Cả gia đình cậu ấy đều phụ thuộc vào số tiền lương ít ỏi của cha cậu ấy. Hai ông bà cụ phải làm việc cật lực và dần trở nên oán hận Đại Pháp. Họ không cho phép cậu ấy học Pháp hay luyện công và các đồng tu địa phương cũng không được phép đến thăm cậu ấy. Cha mẹ cậu ấy thậm chí còn đe dọa gọi cảnh sát khi các đồng tu đến nhà của họ.

Phải làm thế nào trong tình huống này đây? Chúng tôi quyết định đưa Jia ra khỏi nhà của cha mẹ cậu ấy, để cậu ấy có thể học Pháp, luyện công và tăng cường chính niệm của mình. Đây cũng là một khảo nghiệm đối với tôi: tôi nên làm gì nếu như gia đình của Jia từ chối và gọi cảnh sát? Cậu ấy không thể sống cùng các nữ đồng tu được. Tôi là đàn ông, vì thế cậu ấy phải đến ở nhà của tôi.

Sư phụ giảng:

“Từ bi năng dung thiên địa xuân Chính niệm khả cứu thế trung nhân.” (“Pháp Chính Càn Khôn”, Hồng Ngâm II)

Sư phụ dạy chúng ta phải có tâm từ bi. Vì vậy, chúng tôi đã đến nhà cậu ấy. Tôi thấy Jia rất gầy, hai mắt đờ đẫn và cậu ấy không thể nói thành tiếng. Cậu ấy bị liệt nửa người và phải được mẹ mình đút cho ăn. Trước đây, chúng tôi từng bị giam giữ phi pháp chung buồng giam ở trong trại lao động. Khi cậu ấy nhận ra tôi, cậu ấy rất phấn khởi. Đôi mắt cậu ấy cầu xin sự giúp đỡ nhưng lại không thể nói thành tiếng. Cậu ấy ra hiệu cho mẹ mình rằng chúng tôi quen biết nhau và có mối quan hệ tốt đẹp. Mẹ cậu ấy liền thôi cảnh giác.

Tôi nói với bà ấy: “Bác không thể giúp cậu ấy đâu. Cháu sẽ đưa cậu ấy về nhà cháu một vài ngày để bác có thể nghỉ ngơi.” Ban đầu, mẹ cậu ấy từ chối, nói rằng như vậy quá phiền phức, nhưng rốt cuộc đã đồng ý. Mẹ cậu ấy nói với chúng tôi rằng cậu ấy không thể ăn cá, thịt hay rau củ, và bà ấy phải đút cho cậu ấy ăn bánh mì được nhúng trong nước.

Sau khi đến nhà tôi, các đồng tu nấu cho cậu ấy những bữa ăn ngon, nghiền cá và thịt cho cậu ấy ăn. Cậu ấy chỉ ăn một chén cơm khi ở nhà, nhưng lại ăn được hai chén khi ở nhà tôi. Chúng tôi cùng nhau học Pháp, luyện công và phát chính niệm. Sau ba ngày, cậu ấy có thể tự mình ăn uống, luyện công và ngồi đả tọa.

Anh trai cả của cậu ấy gọi điện cho tôi và hét lên: “Cậu mang em trai tôi đi đâu rồi? Cậu đang làm cái gì vậy?” Tôi không tức giận mà nói một cách ôn hòa: “Tình trạng của em trai anh đã cải thiện và tâm trạng cậu ấy khá tốt. Cha mẹ anh đã lao lực vất vả để chăm sóc cho cậu ấy. Tôi muốn để họ nghỉ ngơi.”

Sau đó, anh trai cậu ấy yêu cầu gọi video để có thể nhìn thấy tình trạng của em trai mình. Tôi mở video lên và cho anh ấy thấy em trai của mình đang tự ăn. Cậu ấy vui mừng vẫy tay chào anh trai. Nhìn thấy em trai mình có thể tự ăn, người anh kinh ngạc và ngay lập tức thay đổi thái độ.

Vào ngày thứ bảy, cha của Jia gọi điện và nói rằng mẹ cậu ấy nhớ con trai, yêu cầu chúng tôi đưa cậu ấy về nhà. Sáng hôm sau, tôi đưa cậu ấy về nhà. Các đồng tu đã gói ghém thức ăn và mua cho cậu ấy quần áo mới. Khi cha mẹ của Jia chứng kiến cậu ấy tự mình bước lên tầng ba và còn tăng cân, họ vui mừng thốt lên: “Cảm ơn các cậu nhiều lắm! Anh trai của nó còn không chăm sóc cho nó nữa. Các cậu thật là tốt!” Các đồng tu đã nhân cơ hội này để nói với họ chân tướng về Đại Pháp. Họ đã tiếp nhận và đồng ý để cho con trai mình học Pháp và luyện công.

Con xin cảm ơn Sư phụ từ bi đã ban tặng cho con một cuộc đời mới! Con sẽ chú tâm loại bỏ các chấp trước và duy trì chính niệm của mình!

(Bài chia sẻ được chọn lọc để kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới trên Minh Huệ Net)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/5/17/476270.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/5/26/218301.html

Đăng ngày 16-06-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share