Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 09-02-2024] Một ngày tháng 10 năm ngoái, tôi làm bánh bao cho bữa tối. Sau khi ăn xong, còn thừa mấy chiếc nên tôi gọi cho con gái lớn đang dưỡng bệnh ở nhà và bảo cháu tới ăn. Một lúc sau, con gái vừa tới nơi thì chồng cháu gọi điện, hỏi cháu đang ở đâu và khi nào sẽ về. Cháu nói đùa với chồng mình rằng cháu sẽ ngủ qua đêm ở nhà tôi. Chồng cháu bảo cháu nên về và sẽ qua đón. Vậy là con gái tôi chỉ ăn một cái bánh bao và mang phần còn lại về nhà.

Con gái tôi vừa đi khỏi thì chồng tôi gọi cho tôi từ cơ quan và nói rằng bà thông gia đã gọi điện phàn nàn về tôi, bảo rằng tôi chỉ mời con gái đến ăn bánh bao mà không mời con rể và các cháu, nếu tối nay con gái tôi không về, thì bà sẽ đưa hai cháu trai sang trả lại nhà tôi v.v… Tôi nhờ anh ấy giải thích với bà thông gia rằng tôi chỉ muốn con gái mình qua nhà nghỉ ngơi một lát. Tôi lo lắng cho sức khỏe của cháu và không ai nên suy nghĩ quá nhiều về việc này.

Về tới nhà chồng tôi tỏ ra không vui. Anh ấy nói nếu tôi mời con rể và các cháu thì bà thông gia đã không giận. Sau khi nghe những lời nhận xét khó chịu của chồng, tôi cảm thấy mình bị đối xử bất công và bực bội. Tôi nghĩ chỉ còn mấy cái bánh bao, làm sao có thể mời cả nhà cháu sang ăn được? Tâm tranh đấu của tôi nổi lên. Tôi hỏi lại chồng: “Tại sao anh lại sợ bà ấy? Tại sao anh không giải thích tình hình?“ Tâm oán hận của tôi cũng dâng cao nên tôi phàn nàn rằng con rể thật vô dụng, không có chủ kiến, việc gì cũng kể với mẹ khiến vấn đề đơn giản trở nên phức tạp. Mâu thuẫn xảy ra bất ngờ làm tâm tôi rất khó chịu, tôi đã tức giận trong hai ngày và hoàn toàn quên mất mình là một người tu luyện.

Cuối cùng tôi mới nhớ đến điều Sư phụ giảng:

“…Do đó sau này khi gặp mâu thuẫn, chư vị không được coi đó là ngẫu nhiên. Bởi vì khi xảy ra mâu thuẫn, [nó] đột nhiên xuất hiện; tuy vậy [nó] không hề tồn tại [một cách] ngẫu nhiên; đó là để đề cao tâm tính chư vị. Chỉ cần chư vị coi mình là người luyện công, chư vị sẽ có thể xử lý chúng được tốt.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Pháp của Sư phụ đã khiến tôi bừng tỉnh, tôi bình tĩnh lại và hướng nội tìm. Tôi chỉ mời con gái tới ăn bánh bao mà không nghĩ đến con rể và các cháu. Chẳng phải tôi ích kỷ sao? Tôi chỉ nghĩ tới con gái mình mà không nghĩ đến cảm xúc của con rể và bà thông gia.

Thực ra, con rể tôi làm việc rất chăm chỉ và là báu vật trong mắt mẹ cháu. Tôi đã không nghĩ từ quan điểm của người khác, hay để tâm tới cảm xúc của họ. Cách hành xử của tôi ngụ ý rằng tôi đang phân biệt đối xử, kỳ thị và vị tư. Chính là những chấp trước mà người tu luyện cần trừ bỏ. Sư phụ dạy chúng ta phải tu thành bậc chính giác vô tư vô ngã, tiên tha vị ngã. Tôi nhận ra rằng mình tu quá kém, còn xa mới đạt được tiêu chuẩn của Pháp.

Tiếp tục hướng nội, tôi nhận ra rằng những lời nhận xét khó chịu của chồng tôi đã trực tiếp phơi bày tâm muốn được ca ngợi, muốn giữ thể diện và không muốn bị người khác động tới mình. Lời phàn nàn của tôi về con rể và mẹ cháu đã biểu lộ ra tâm tranh đấu và oán hận. Lúc đầu, tôi cảm thấy mình bị hiểu lầm và bị đối xử bất công. Tuy nhiên, đó chính là để giúp tôi đề cao tâm tính. Đó không phải là một điều tốt sao? Tôi nên biết ơn bà thông gia! Họ đã giúp tôi nhận ra những thiếu sót trong tu luyện và nhắc tôi luôn cư xử như một người tu luyện. Khi gặp mâu thuẫn, tôi nên hướng nội trước, không nên đổ lỗi cho người khác như những người thường.

Tôi phát hiện ra mình đã không buông bỏ được tình với con gái. Sau khi cháu bị bệnh, tôi luôn cho rằng cháu bị nhà chồng đối xử tệ bạc nên đã trách móc con rể. Tuy nhiên, con gái tôi có số mệnh của nó và người khác không được phép can thiệp. Cháu phải trả những gì mình đã nợ và sẽ nhận được những gì đáng có. Tôi nên buông bỏ tình với con gái, thay thế nhân niệm bằng thần niệm, bước ra khỏi những quan niệm của người thường. Chỉ khi đó tôi mới có thể siêu phàm thoát tục, mới có thể bước trên con đường phản bổn quy chân.

Sau khi chính lại bản thân từ trong Pháp, mâu thuẫn trong gia đình tôi đã được hóa giải, những khó chịu trong tâm tôi đều biến mất. Không lời nào có thể diễn tả được lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ, khi tôi tu luyện chưa tốt, Ngài đã không bỏ rơi tôi.

Qua sự việc này, tôi thực sự nhận ra rằng hết thảy mọi việc chúng ta gặp phải trong tu luyện không phải là chuyện nhỏ. Mọi việc đều được Sư phụ an bài rất cẩn thận để chúng ta đề cao. Chúng ta nhất định không được làm Sư phụ thất vọng. Tôi phải tu luyện tinh tấn, hướng nội khi gặp mâu thuẫn, trở thành một đệ tử chân tu và trở về gia viên cùng với Sư phụ.

Đệ tử cảm ân lòng từ bi vô lượng của Sư tôn, đồng thời, tôi cũng cảm ơn gia đình bà thông gia đã cho tôi một cơ hội tốt để đề cao, cảm ơn các đồng tu và tất cả những người đã giúp đỡ tôi.

Trên đây là một chút thể hội của tôi. Có điều gì chưa phù hợp với Pháp, mong các đồng tu từ bi chỉ chính.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/2/9/470593.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/4/9/216510.html

Đăng ngày 05-06-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share