Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 02-11-2023] Quê hương tôi là một thành phố nhỏ ở phía bắc Trung Quốc, một thị trấn nhỏ có lịch sử lâu đời và di sản văn hóa sâu sắc, xung quanh có rất nhiều danh lam thắng cảnh và di tích lịch sử, trong xã hội hiện đại duy vật này, nó vẫn thể hiện những phong tục cổ xưa của nền văn minh thần thánh.

Gia đình năm người có phúc

Tôi lớn lên trong một gia đình trí thức, bố mẹ tôi đều sinh vào những năm 1930 và 1940. Cha tôi là một cựu sinh viên đại học tốt nghiệp năm 1964 (điều này rất hiếm đối với thế hệ ông), còn mẹ tôi là giáo viên trung học trước khi nghỉ hưu. Gia đình có ba người con là anh trai, chị gái và tôi, anh trai tôi là con cả.

Vào thời của cha tôi, phải mất 5 năm để học đại học, lúc đó vẫn chưa có cuộc Đại Cách mạng Văn hóa, việc học tập ở trường rất nghiêm khắc và truyền thống, vì vậy, cha tôi được giáo dục để trở thành người có tài năng thực sự và kỹ năng thực tế, và ông cũng là người thiện lương và có tính cách nhẫn nại. Sau khi tốt nghiệp, ông làm việc tại viện nghiên cứu của Bộ Công nghiệp quân sự, trải qua “Đại Cách mạng văn hóa” và sau đó là “Cải cách mở cửa”, núi nam bể bắc đều đã đi qua nhiều nơi. Bố tôi là người ít nói và hiếm khi nhắc đến quá khứ của mình. Tôi chỉ được biết từ vài lời của mẹ rằng bố tôi rời quê đi học khi còn trẻ không hề dễ dàng. Thời “Đại Cách mạng Văn hóa”, ông bị liệt vào thành phần “xú lão cửu” (cách gọi miệt thị phần tử trí thức trong Đại cách mạng văn hoá). Khi làm việc trong Bộ Công nghiệp quân sự, ông tận mắt chứng kiến bản chất bịa đặt và hệ thống bí mật nghiêm ngặt của chế độ. Trước khi bố tôi đắc Pháp Luân Đại Pháp, sở thích lớn nhất của ông là nghiên cứu chuyên ngành, ông là một “lão học giả” với học vấn khắt khe.

Vì bố tôi có nền tảng chuyên môn nên khả năng làm việc và hiệu suất làm việc ở đơn vị của ông rất vượt trội. Ông không giỏi trục lợi nên thường bị đối xử bất công về mặt lợi ích, tuy trong lòng có oán hận nhưng cha tôi vẫn luôn đam mê với nghề nghiệp của mình, mọi oán hận do bất công gây ra đều lặng lẽ biến mất. Tài năng và tính cách của bố tôi đã tạo được danh tiếng tốt trong lòng những đồng nghiệp tốt bụng của ông.

Trước khi mẹ tôi nghỉ hưu, mẹ tôi là giáo viên dạy toán cấp hai, ở trường mẹ tôi luôn biết lùi bước để giải quyết mọi việc một cách đúng đắn. Ở nhà, mẹ tôi cũng có quyền uy, ba đứa con bà dạy dỗ đều rất hiểu chuyện và hiếm khi đi chệch hướng. Mẹ tôi sức khỏe không tốt, mắc bệnh vẩy nến, đến tuổi trung niên bà cũng mắc bệnh tim, nặng nhất là chứng đau thắt lưng, bà không thể đứng quá lâu, để giảm bớt áp lực vào phần eo nên không thể nâng bất cứ thứ gì quá nặng, tránh gắng sức quá mức ở thắt lưng. Một khi cơn đau lưng xảy ra, bà sẽ mất ngủ cả đêm, trường hợp nặng có thể phải nhập viện để điều trị. Vào thời điểm đó (những năm 1980 và 1990) trong xã hội có rất nhiều môn khí công lưu hành, mẹ tôi cũng tập nhiều môn khí công khác nhau, thậm chí khi thiền định còn cảm nhận được dòng năng lượng di chuyển của Chu Thiên, còn từng dùng phép chộp bắt để trị cận thị cho tôi như thật, nhưng cơ thể của bà cũng không cải thiện được bao nhiêu.

Trong ba người con, anh cả thiên tư thông tuệ, học hành giỏi giang, tính cách trầm tĩnh hướng nội, chị gái xinh đẹp trời sinh và có khí chất nữ hiệp. Tôi từ nhỏ vốn yếu đuối, nhút nhát, luôn bị bọn trẻ bắt nạt, mỗi khi chuyện này xảy ra, chị tôi đều đứng ra bảo vệ em gái bị bắt nạt. Trong một gia đình năm người, cha hiền con hiếu, tháng ngày êm đềm trôi qua.

Cuối năm 1995, cha tôi đắc Pháp Luân Đại Pháp. Lúc đó tôi còn đang học cấp 3, cuối tuần về nhà, tôi thấy bố tôi đã khác xưa, thứ mà ông không thể đặt xuống không còn là những cuốn sách chuyên môn mà là một cuốn sách dày bìa xanh với một hình nụ hoa sen hồng in ở bìa sau. Cuốn sách này là “Chuyển Pháp Luân”, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Cha tôi rất vui sau khi đắc Pháp, mỗi khi chúng tôi ở nhà, những câu chuyện của ông luôn xoay quanh cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Khi đó, tôi hoàn toàn không hiểu tại sao ông ấy lại tin tưởng sâu sắc vào khí công như vậy, cũng không hiểu ông ấy đang nói đến tu luyện gì, tôi chỉ cảm thấy rằng ông đã tìm được thứ mà mình đang tìm kiếm bấy lâu. Cũng từ giây phút đó, Pháp quang của Sư phụ từ bi phổ độ đã chiếu tới gia đình chúng tôi, bắt đầu con đường tu luyện phản bổn quy chân của cả gia đình.

Sau này, bất chấp sự đàn áp của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ)tà ác, hầu hết các sách và tài liệu Đại Pháp ở nhà tôi đều được bảo tồn một cách kỳ diệu, cuốn sách này luôn được mẹ tôi trân trọng, bây giờ nụ hoa ở bìa sau đã nở thành hoa sen từ lâu, và hầu hết các đệ tử Đại Pháp đắc Pháp trước ngày 20 tháng 7 năm 1999, đều đã chứng kiến ​​điều kỳ diệu này.

Trong khi mẹ tôi vẫn còn đang lưu luyến môn khí công mà bà đang luyện thì anh trai tôi đã đắc Pháp trước. Khi còn niên thiếu, anh ấy đã tự học võ thuật, trong sân nhà tôi, anh ấy tập mã bộ, luyện nhãn tình (nghĩa là dù người khác xuất thủ nhanh đến đâu, trong mắt bạn đều rất chậm), và chạy bộ với bao cát buộc lại. Anh trai tôi không cường tráng lắm, nhưng luôn khiến người khác cảm thấy thân thể anh tràn đầy sức mạnh. Sau khi tốt nghiệp đại học, anh làm việc tại một ngân hàng thông qua hình thức tuyển dụng rộng rãi trong xã hội. Cuối năm 1995, anh trai tôi đi huấn luyện ở Thượng Hải trở về, được sự giới thiệu nhiệt tình của cha, anh đã đọc cuốn sách quý “Chuyển Pháp Luân”, từ đó trở đi, người con trai cả trong gia đình cũng bước vào con đường tu luyện.

Cảnh tượng cha và anh tôi lần đầu nghe Pháp thường hồi vọng trong tâm trí tôi. Trong Pháp, Sư phụ dùng ngôn bạch để giảng rõ những chỗ mê trong trời đất và nói cho chúng ta biết chân nguyện của chúng ta khi đến thế gian. Đại Pháp hồng truyền, người cha là “lão học giả” và người anh là một thanh niên tài năng đã tiếp được thánh duyên, trong cuộc đời này họ đều mong chờ sự hồi quy của chân ngã, cái tình cảm vui mừng đến từ chân ngã đó mãi cho đến khi tôi đắc Pháp mới có thể chân chính lý giải được.

Cha và anh trai bước vào Đại Pháp hoàn toàn không phải vì để chữa bệnh khoẻ thân. Nhưng sau đó không lâu, bệnh cao huyết áp từ thời trẻ của cha tôi đã không thuốc mà khỏi, cha cũng không còn bị chóng mặt. Chứng suy nhược thần kinh vì áp lực công việc của anh trai tôi cũng không còn, anh ấy vừa nằm xuống đã ngủ ngon, khiến tôi rất ngưỡng mộ. Về sau anh nói với mẹ ‘công pháp này thật sự tốt’, mẹ tôi cũng liền nói thẳng: “Người một nhà không thể vì công pháp bất đồng mà thường xuyên tranh chấp, vậy thì đều luyện Pháp Luân Công cả đi!”

Sau khi đắc Pháp mẹ tôi luyện công rất chăm chỉ, mẹ vừa chăm tôi đi học, vừa phải đi làm, mẹ còn nấu bữa sáng cho chúng tôi rồi tranh thủ luyện công, mỗi lần như vậy, tôi đều nhìn thấy năng lượng mạnh mẽ quanh thân thể mẹ. Trước cuộc đàn áp, mẹ thường luyện công ngoài trời và một đồng tu nhìn thấy mặt mẹ hồng rực và toàn thân trong suốt. Thuận theo việc mẹ tu luyện, bệnh đau thắt lưng của bà đã biến mất lúc nào không biết, ngồi, nằm và đi lại đều rất thoải mái, các vấn đề về tim của bà cũng biến mất, một số giáo viên trong trường của bà cũng đắc Pháp. Trên đường đi làm, bà thấy các Pháp Luân nhỏ đầy màu sắc ở trên trục xe đạp, thuận theo bánh xe lăn cũng bay theo không ngừng.

Bây giờ hãy nói về tôi và chị tôi, hai chị em chúng tôi thuộc dạng “hạ sĩ văn đạo”. Chúng tôi không tin, mà không biết đã bất kính “dội gáo nước lạnh” vào cha tôi. Phong cách hiệp nữ hào sảng của chị khiến chị không giấu diếm sự khó chịu khi các đồng tu đến thăm nhà tôi. Vì thế có một câu chuyện thần kỳ về việc chị tôi đắc Pháp.

Sư phụ giảng:

“Loại người này tuy cố chấp, nhưng căn cơ không nhất định là không tốt.” (Bài giảng thứ 6, Chuyển Pháp Luân)

Một hôm lúc chị đang đi làm, đột nhiên cảm thấy xung quanh tối sầm lại, trong bóng tối, chị nhìn thấy một Pháp Luân đầy màu sắc có kích thước bằng một chiếc đĩa đang chuyển động, Pháp Luân dần dần biến mất và khu vực xung quanh trở lại sáng sủa. Đây là cách chị tôi đắc Pháp, dùng lời của chị ấy nói: “Chị không tin? Liền để cho chị nhìn thấy!”

Người cuối cùng đắc Pháp

Mặc dù chứng kiến những điều kỳ diệu diễn ra trước mắt, tôi vẫn do dự đứng ngoài cánh cửa Đại Pháp. Chỉ là thay đổi thái độ với cha, đơn giản tin rằng những người thân yêu nhất đều cảm thấy là điều tốt, thì không thể là sai được. Lúc nghỉ lễ, tôi sẽ cùng mẹ luyện công, nhưng mà rất ít khi đọc sách học Pháp. Tôi có thể đả toạ trong 45 phút, lúc đả toạ xong thì bàn chân tôi tím bầm, nhưng vừa bỏ chân ra thì không còn đau nữa, thần kỳ là sau khi xuất định liền bình thường trở lại.

Sau khi tốt nghiệp trung học, tôi đi học đại học ở nơi khác, cha tôi đã tặng cho tôi một cuốn Pháp Luân Công, mà thỉnh thoảng tôi chỉ đọc lướt qua. Mãi đến học kỳ thứ hai của năm thứ hai, vào nửa đầu năm 1999, tôi mới tham gia nhóm học Pháp mới trong khuôn viên trường, đánh dấu sự bắt đầu hành trình tu luyện của mình. Tôi và một số học viên trẻ khác thay phiên nhau đọc Chuyển Pháp Luân, và đôi khi chúng tôi đọc đến khuya đến khi ký túc xá đóng cửa. Dưới sự chăm sóc của Sư phụ, người dì quản lý ký túc xá, đã mở cửa lần nữa khi chúng tôi quay về.

Bên cạnh của lễ đường trường đại học có một giếng trời, đó là điểm luyện công của chúng tôi, chúng tôi có vài đồng tu nhỏ sáng sớm sau khi chạy bộ xong còn cùng nhau luyện nửa tiếng đồng hồ bão luân. Ở điểm luyện công cũng gặp các giáo sư của khoa chúng tôi, họ cũng chia sẻ những cải biến tích cực trên thân thể sau khi tu luyện. Sau buổi trưa khi chúng tôi không phải lên lớp, chúng tôi cùng nhau luyện tĩnh công ở sân trước ký túc xá, mặc dù trời rất nóng, với âm nhạc luyện công tuyệt vời, tôi hoàn toàn không nhận ra điều đó khi đả toạ. Trong quá trình đó chân có thể đau, trường năng lượng mà Sư phụ tạo ra khi luyện công tập thể luôn cổ vũ tôi kiên trì ngồi cho đến khi tiếng nhạc kết thúc. Người điều phối trẻ nói với tôi rằng thời gian tôi kiên trì tĩnh công là dài nhất, vào thời điểm đó, tôi chưa biết tu tâm tính, chỉ biết là không nên cao hứng.

Một buổi sáng sớm sau khi tôi đắc Pháp không lâu, tôi cảm thấy một dòng năng lượng ấm áp thông thấu toàn thân, đó là Sư phụ đã giúp tôi quán đỉnh, dần dần tôi cũng cảm nhận được Pháp Luân đang xoay chuyển, tôi vô cùng hạnh phúc. Trong một lần đến thăm một danh lam thắng cảnh có chữ “long” trong tên gọi, Sư phụ đã mở thiên mục cho tôi một lúc và tôi đã nhìn thấy một con rồng trắng, bộ râu của nó còn hơi bay bay, Sư phụ còn cho tôi cảm nhận được một số hiện tượng khác được đề cập trong Chuyển Pháp Luân.

Sư phụ đã giảng thế nhân đều là vì Pháp mà đến, từ giờ trở đi sinh mệnh của tôi sẽ không ly khai Đại Pháp, trong quá trình tu luyện về sau, tôi cũng luôn cảm nhận được Sư phụ luôn ở bên cạnh.

Mặc dù bức hại của tà ác vẫn đang tiếp diễn, nhưng số người tu luyện Đại Pháp càng ngày càng đông; lúc thiên tai nhân hoạ, trong thời điểm khó khăn khi bệnh dịch đang lan rộng, ngày càng có nhiều người minh bạch chân tướng và chân thành niệm cửu tự chân ngôn đắc phúc báo. Vẻ đẹp của Đại Pháp Chân-Thiện-Nhẫn đã ban phúc lành cho tất cả chúng sinh.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/11/2/464794.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/12/2/213167.html

Đăng ngày 19-05-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share