Bài viết của Tịnh Liên, đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Hà Bắc, Đại lục

[MINH HUỆ 14-02-2024] Mùa xuân năm ngoái, tôi đến một quận ngoại ô ở Bắc Kinh để chăm con gái ở cữ, sau một phen bôn ba vất vả, tôi mới đến được nhà con gái.

1. Rơi vào vòng xoáy danh, lợi, tình

Tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng sau khi đến nhà con gái mình, những chuyện không thuận tâm lại lần lượt xảy ra, thực sự không có được ba ngày vui. Nghĩ đến sức khỏe của bà thông gia, tôi đã cố gắng hết sức để làm những công việc nặng nhọc. Khi đi chợ mua thức ăn, mặc dù đường rất xa, tôi đều xách tất cả, thỉnh thoảng bà thông gia xách hộ tôi một chút.

Bà thông gia có thể ăn bất cứ thứ gì bà muốn, ở nhà con trai cứ tự nhiên như ở nhà mình. Mặc dù có lúc bà thông gia nấu ăn không hợp khẩu vị, con trai bà cũng vui vẻ mỉm cười, nói ngon và rất hài lòng. Nhưng trong mắt con gái tôi, những gì tôi làm thường ít đúng và sai nhiều. Con gái tôi cười nói vui vẻ khi ở bên mẹ chồng và con rể, khi ở cùng tôi thì vẻ mặt lạnh lùng, hiếm khi cười, thậm chí đôi khi còn tranh cãi và khóc, lúc này tôi chỉ còn cách để con gái ở đó, về phòng của mình, cảm thấy đau lòng và lạc lõng. Nhiều chuyện trong quá khứ – về thời thơ ấu của con gái đan xen với nhau khiến tâm tôi vô cùng đau đớn, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Tôi nấu cháo cho con gái, dùng bếp từ và nồi inox để nấu cháo, đôi khi bất cẩn làm đen đáy nồi inox, con rể nghiến răng kin kít, trong tâm tôi không vui, tôi nghĩ mình không cố ý, một cái nồi đáng giá bao nhiêu! Tôi ở nhà cậu nếu chẳng chăm cháu, thì cũng là phục vụ cả nhà, một ngày bận rộn từ sáng tới tối, cậu không những không cảm ơn, còn luôn bắt lỗi tôi. Hai mẹ con bà thông gia còn to nhỏ sau lưng tôi, sao sàn nhà không sạch, quần áo tôi sao không giặt chung với quần áo của họ mà giặt riêng, tốn điện tốn nước…

Vì nhà con gái ở khá xa, trên đường đi phải đổi xe ba lần, đem quá nhiều đồ cũng bất tiện, nên tôi chỉ mang theo vài bộ quần áo để thay đổi. Thời gian bế cháu mỗi ngày rất nhiều, cháu không chỉ ị, tiểu, đôi khi còn trớ sữa. Lắm lúc tôi vừa mặc quần áo sạch, một lúc sau liền bị bẩn, sao có thể đợi giặt chung quần áo với họ được? Ngoài ra, sau khi giặt, vẫn cần thời gian để phơi khô nên phải giặt kịp thời.

Trước khi lấy chồng, con gái tôi từng nói: “Nhà mình tốn nhiều tiền cho việc học của con, cần gì phải có của hồi môn?!” Tổ tiên chúng tôi là nông dân qua nhiều thế hệ. Chúng tôi kiếm sống bằng nghề trồng trọt và làm công, việc nuôi con gái tốt nghiệp nghiên cứu sinh và con trai tốt nghiệp đại học không phải là điều dễ dàng. Hiện tại tôi vẫn đang thuê nhà ở, con trai chưa lập gia đình, kinh tế gia đình cũng không khá giả. Mặc dù đã tốn hơn 200.000 Nhân dân tệ cho con gái đi học, nhưng chúng tôi không yêu cầu bất kỳ sính lễ nào khi cháu kết hôn. Hơn nữa, thu nhập hàng tháng của con rể và cha mẹ cậu ấy cộng lại cũng không cao bằng mức lương hàng tháng của con gái tôi, con gái tôi là trụ cột trong gia đình họ.

Tôi cảm thấy gia đình thông gia nên hài lòng và biết ơn chúng tôi. Nhưng họ không những không biết cảm ơn, đổi lại còn muốn của hồi môn từ chúng tôi, chưa kể con gái tôi cũng cảm thấy rất ủy khuất (vì không nhận được sự hỗ trợ tài chính từ gia đình mẹ đẻ) và nói với tôi trong nước mắt: “Con chưa nhận được bất cứ thứ gì từ nhà này kể từ khi đi lấy chồng”. Tôi cũng không ngờ rằng con gái tôi vốn hiếu thảo, hiểu chuyện lại hoàn toàn khác trước, như một người xa lạ.

Một hôm, bà thông gia và tôi có mâu thuẫn, tôi tức giận nói: “Con gái tôi trước đây từng nói rằng việc học hành của cháu đã tốn rất nhiều tiền, căn bản không có ý định đòi hỏi của hồi môn. Biểu hiện của cháu bây giờ hoàn toàn bị tác động bởi nhà chị, và có liên quan trực tiếp đến nhà chị.” Bà thông gia dừng lại một chút rồi càn quấy mắng thêm vài câu. Tôi vừa định mắng bà ấy, lập tức nuốt lại ngay, nghĩ đến bản thân là người luyện công, không thể mắng người. Mặc dù không mắng thành tiếng, nhưng trong tâm không buông xuống được. Buổi tối, tôi ở một mình trong phòng ngủ, càng nghĩ càng ủy khuất, nước mắt không ngừng tuôn rơi, toàn thân mềm nhũn đến mức không còn chút sức lực nào.

Những người biết rõ tôi đều khen con gái tôi hiếu thảo, rằng không uổng công nuôi cháu ăn học. Quả thật, trước khi con gái quen biết con rể, cháu rất hiếu thảo, khi lên đại học, biết kinh tế gia đình khó khăn, cháu thường tận dụng thời gian nghỉ để làm thêm, chịu nhiều khổ nhọc. Khi còn ở nhà, cháu thường giúp tôi làm việc nhà. Một mùa đông nọ, khi tôi đang làm bảo vệ ở một khu dân cư, có nhiều trận tuyết rơi dày đặc và cháu đã giúp tôi quét dọn tuyết. Nhìn bóng dáng con gái, dù thời tiết rất lạnh nhưng lòng tôi lại thấy ấm áp… Chúng tôi không chỉ chu cấp cho cháu học đại học, tốt nghiệp nghiên cứu sinh, mà trong mắt người khác, cháu còn có một công việc khiến mọi người ngưỡng mộ. Sau khi đi làm, cháu không cho tôi làm công việc bảo vệ, thuê một căn nhà cho chúng tôi và nói sẽ hỗ trợ em trai học hành. Tôi nói: “Bây giờ cha con vẫn có thể lo, con không cần phải lo cho em đâu.” Thật không ngờ cô gái chân thật và tốt bụng ngày nào lại trở nên xa lạ như vậy.

2. Thoát khỏi sự ràng buộc của tình, bước ra khỏi con người

Sau khi từ nhà con gái trở về, mỗi lúc nghĩ đến thời gian chăm sóc con gái ở cữ đó, trong tâm tôi không ngăn được sự hoang mang, càng nghĩ càng tức giận. Mãi cho đến một hôm, thân thể tôi xuất hiện trạng thái không đúng đắn: Ngực và lưng đều đau, đau đến tận xương. Tôi cảm thấy trong tâm mình như một mớ hỗn độn, bị mắc kẹt trong thống khổ và không thể thoát ra được, hoàn toàn lẫn với người thường.

Tôi thật xấu hổ! Nghĩ đến Sư phụ vì độ chúng sinh mà phó xuất tất cả, chút chuyện của tôi tính là gì đây? Chẳng phải mọi chuyện hôm nay đều do nhân tâm của mình gây ra hay sao? Sư phụ vì cứu độ tôi mà tiêu đi nghiệp lực cho tôi, tịnh hóa thân thể cho tôi. Thân thể này là để chứng thực Đại Pháp, vì cứu người mà đến thế gian, không phải để tôi sống những tháng ngày thoải mái, càng không phải để tôi hưởng thụ. Thân thể này mang sứ mệnh cứu độ chúng sinh, là tài nguyên của Đại Pháp, tôi không có quyền tổn hại nó.

Tôi nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, vì gánh vác trách nhiệm cứu độ chúng sinh nên phải bảo trì trạng thái thân thể khỏe mạnh. Trong sự kiện cứu độ chúng sinh, thân thể này là để chứng thực Đại Pháp, tuyệt đối không thể bôi nhọ Đại Pháp.

Những điều gặp phải hiện nay đều do tâm hiển thị và tâm hoan hỷ của bản thân gây ra: Tôi thường khoe khoang trước mặt mọi người rằng con gái hiếu thảo và có công việc tốt, cho rằng là do bản thân tu tốt. Người khác khen mấy câu, trong tâm tôi vô cùng đắc chí, cái tâm này dơ bẩn biết bao, đây là biểu hiện của giả ngã, tôi không muốn nó. Trong sự việc này, còn biểu hiện ra tâm tranh đấu, tâm danh lợi, tâm thể diện, cái tình với con gái, tâm oán hận và tâm bất bình với con gái, tâm cầu con gái báo đáp, v.v..

Sư phụ giảng:

“Bất kể sự việc gì cũng có quan hệ nhân duyên” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Có lẽ tôi đã nợ con gái ở một kiếp nào đó, kiếp này cháu chuyển sinh đến nhà tôi để đòi nợ. Và bây giờ, cháu đến nhà mẹ chồng, có lẽ cháu đã nợ họ ở một kiếp nào đó, nên phải hoàn trả. Tôi dần xem nhẹ cái tình với con gái, buông tâm oán hận với gia đình con rể, tâm tôi trở nên rộng mở. Nhờ sự từ bi gia trì của Sư phụ, nhờ sự khích lệ và giúp đỡ của đồng tu, sức khỏe tôi ngày một tốt hơn, sau một tháng thì hồi phục bình thường.

Sau khi trải qua thăng trầm lần này, tôi đã minh bạch một điều: Là một người tu luyện, khi gặp phải ma nạn, nếu chiểu theo lý của người thường để suy nghĩ và hành động, thì giống như đi vào ngõ cụt không có lối thoát. Chỉ có tinh tấn thực tu, chân tu, mới ngộ được ma nạn chính là cơ hội để bản thân tu luyện và đề cao.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2024/2/14/放下名利情-從人中走出來-472212.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/4/19/216638.html

Đăng ngày 11-05-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share