Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc – Được tường thuật lại bởi tác giả và được biên soạn bởi một học viên khác
[MINH HUỆ 08-02-2024] Tôi hiện nay đã 68 tuổi và là một nữ công nhân đã nghỉ hưu. Tôi có một cuộc sống rất khó khăn. Chồng tôi lười nhác, nghiện bài bạc, uống rượu và thường mắng chửi người khác. Chúng tôi cực kỳ nghèo khổ và tôi phải làm hết mọi việc. Hầu hết số tiền tôi làm lụng vất vả mới kiếm được để nuôi sống gia đình đã bị chồng tôi đổ hết vào bia rượu và bài bạc. Ngày nào tôi cũng bị ông ấy chửi rủa và nhục mạ. Có rất nhiều lần tôi nghĩ đến chuyện tự sát, nhưng rồi nghĩ đến mẹ già và con thơ của mình, tôi lại không đành lòng.
May mắn đắc được báu vật
Năm 1998, em trai tôi đã đưa cho tôi một quyển sách Chuyển Pháp Luân và nói: “Chị hãy đọc đi, đây không phải là một quyển sách bình thường đâu. Một khi đọc rồi, chị sẽ hiểu tại sao chị phải sống một cuộc đời cay đắng và khổ đau như thế. Đó là vì chị đã mắc nợ chồng mình trong tiền kiếp và chị đến đây là vì Pháp này.” Tôi nhận lấy quyển sách và bắt đầu đọc nó. Tôi càng đọc thì càng thấy trân quý nó hơn. Sự phấn chấn của tôi không thể tả được và tôi thậm chí không muốn đi ngủ.
Tôi đã mang theo quyển sách trân quý ấy đến mọi nơi. Mỗi khi có thời gian, tôi sẽ ngồi bắt chéo chân, lấy ra đôi găng tay màu trắng từ trong một chiếc túi nhỏ đặc biệt, đeo nó vào, sau đó mới lấy ra quyển sách trân quý nhất trong đời của tôi và đọc một cách thành kính. Nếu có bất kỳ chỗ nào trên thân thể tôi bị ngứa, tôi sẽ không dùng tay gãi để giữ cho quyển sách luôn sạch sẽ. Hơn nữa, Sư phụ đã nói rằng ngứa hay đau trên thân thể đều là công (năng lượng). Tôi đã duy trì thói quen này hàng ngày trong hơn 20 năm. Các đồng tu khác nói rằng sách của tôi trông như mới vậy, như thể là vừa mới mua về.
Khi tôi học Pháp, bất kể chồng nhục mạ tôi ra sao đi nữa, tôi vẫn giữ tâm bất động. Tôi thường nhìn thấy các ký tự trong sách hiện ra dưới nhiều màu sắc, cho đến các dòng chữ phát ra ánh sáng vàng kim hoặc lấp lánh đốm sáng màu trắng.
Khi luyện công, đặc biệt là khi ôm bão luân bằng hai tay (bộ công pháp thứ hai, Pháp Luân Trang Pháp), tôi thường cảm thấy mình vô cùng cao lớn.
Khi ngồi đả toạ, tôi có cảm giác như một toà núi sừng sững. Khi luyện bài công pháp thứ ba, tôi cảm thấy thân thể mình được nâng lên cao, giống như sắp bay lơ lửng vậy.
Tôi đã khỏi các chứng bệnh đau đầu, viêm quanh khớp vai, mòn ngót cổ răng và cơn đau ở chân trái. Kể từ đó, tôi luôn khoẻ mạnh và cảm thấy nhẹ như lông hồng. Tôi bước đi nhẹ nhàng cứ như thể đang lơ lửng vậy. Khi đứng, tôi cảm thấy mình được nâng lên cao, có cảm giác rời khỏi mặt đất. Ban đêm, khi tôi nằm xuống, tôi cảm thấy thân thể đang lơ lửng trên không trung. Khi leo cầu thang, tôi thường sẽ bước hai bậc một lần. Cả ngày, tôi cứ hân hoan như một chú chim nhỏ vui tươi.
Học Pháp và trở thành một người tốt
Ở gần chỗ mà chúng tôi từng gặp nhau để luyện công buổi sáng có một nhà vệ sinh công cộng và rất nhiều người sử dụng nó trước khi chúng tôi bắt đầu luyện. Một hôm, có người nói rằng bồn chứa phốt đã đầy. Tôi nghĩ rằng không phải ngẫu nhiên mà tôi nghe được điều này, vì vậy tôi tìm đến người lao công chịu trách nhiệm dọn dẹp chỗ đó. Tôi hỏi ông ấy cần trả bao nhiêu tiền để làm việc này. Ông ấy nói 50 nhân dân tệ, vì vậy tôi đã đưa cho ông ấy hết 50 nhân dân tệ còn lại trong túi của tôi.
Một lần khác, khi đang trên đường đến nhóm học Pháp, tôi nhìn thấy một cọc tiền nằm dưới đất. Tôi hỏi những người gần đó là tiền này của ai, rồi sau đó tiếp tục đi đến nhóm học Pháp mà không ngoảnh lại phía sau. Thậm chí khi tôi nhìn thấy nhiều tiền như thế, tâm tôi vẫn bất động, cũng không nghĩ đến chuyện lấy chúng. Vào lúc đó, tôi chỉ còn lại có 10 nhân dân tệ để trang trải chi phí trong gia đình.
Toà nhà khu chung cư của chúng tôi rất cũ, lối đi xung quanh thì không bằng phẳng. Sau một đợt tuyết rơi dày đặc, lối đi đã bị tuyết che phủ khiến người ta rất dễ trượt chân, đặc biệt là người cao tuổi. Tôi đã nhặt đá để lấp vào những cái hố trên mặt đường và đắp cho lối đi cao hơn. Sau đó, tôi dùng tiền của mình mua cát và xi măng để trám những chỗ ấy cao hơn nữa. Tôi đã tình nguyện dọn dẹp cầu thang của khu dân cư trong vòng 25 năm. Người dân trong khu vực ấy đều nói: “Chị quả thực là một người tốt và ai ai cũng công nhận điều này!”
Lãnh đạo tán dương tôi
Tôi từng là đội trưởng khu vực căn tin của nhà máy. Trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi thường sẽ lấy thức ăn và những thứ khác từ căn tin về nhà. Sau khi tu luyện, tôi mang trả lại cho căn tin toàn bộ chén đĩa và dụng cụ nhà bếp mà mình đã lấy về nhà.
Nhờ tu luyện Đại Pháp, tôi luôn tràn trề năng lượng, bất kể làm việc nhiều đến đâu tôi cũng không thấy mệt. Tôi có thể vác một bao bột nặng 25kg ra khỏi xe tải và mang vào nhà kho. Là một người phụ nữ thấp bé, tôi có thể hai tay xách hai bao tải một cách nhẹ như không, khiến cho các nam đồng nghiệp phải kinh ngạc. Khi họ hỏi tôi có mệt không, tôi sẽ mỉm cười và nói: “Không mệt chút nào.” Tôi nghĩ: Đây chính là năng lực mà Sư phụ cấp cho mình.
Vì tôi mạnh khoẻ và dẻo dai, nên mỗi khi đến giờ nghỉ, tôi sẽ lau chùi sàn căn tin thật kỹ lưỡng, lau cho đến khi nó sạch bóng. Nếu như chiếc tủ lạnh trữ đồ ăn bị bẩn, tôi sẽ đi dọn dẹp và lau chùi nó. Một đồng nghiệp đã ghen tỵ với tôi và cố ý vẩy nước váng dầu trên cây lau nhà lên người tôi, tuy nhiên tôi vẫn bất động tâm và im lặng.
Cuối năm, tôi được trao giải nhất và nhận được nhiều tiền thưởng nhất. Tôi đã tìm đến người quản lý và nói: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ dạy chúng tôi làm người tốt ở bất cứ nơi đâu mình đến. Làm tốt công việc là điều tôi nên làm, tôi không cần nhiều tiền thưởng đến thế.” Ông ấy đáp: “Đây là mọi người bình chọn đấy. Đó là điều chị xứng đáng được nhận nên chị không thể từ chối được.” Tôi đã lấy số tiền thưởng và cùng với các đồng nghiệp đến siêu thị mua tôm khô cùng với một số món khác để thết đãi mọi người.
Một lần nọ, con gái tôi không còn món gì ở nhà để ăn sáng trước khi đi học, nên cháu đã đến căn tin để ăn. Tôi đến thanh toán tiền cho bữa sáng của con gái. Viên kế toán đã hỏi tôi rằng số tiền này để làm gì. Khi tôi nói là trả cho bữa ăn sáng của con tôi, cô ấy nói: “Sao chị lại trả tiền cho một việc nhỏ nhặt như vậy?” Tôi đáp: “Chị tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và cần tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.” Người quản lý giơ ngón tay cái lên về phía tôi và nói: “Chị đúng là một người tốt!” Một người quản lý khác đồng tình và nói điều tương tự. Tôi nói với họ rằng tôi học điều ấy từ Pháp Luân Đại Pháp. Họ nói rằng trước đây tôi cũng là một người tốt, nhưng tôi đáp lại: “Trước đây, tôi chỉ tốt trên bề mặt để thoả mãn tâm danh mà thôi. Bây giờ thì tôi vô tư và không truy cầu danh lợi gì nữa.”
Sau khi nhà máy đóng cửa, lãnh đạo nhà máy đã tiếp quản hợp đồng. Tất cả nhân viên ban đầu của khu căn tin đều bị sa thải, chỉ trừ tôi ra. Hơn nữa, lãnh đạo còn giao cho tôi trách nhiệm thu mua hàng hoá. Điều này cho thấy ông ấy vô cùng tin tưởng tôi.
Sự chuyển biến của chồng tôi
Chồng tôi từng say xỉn cả ngày, rồi lại gây sự mỗi khi ông ấy hết tiền. Khi tôi đi học Pháp mà về nhà trễ, ông ấy sẽ khoá cửa nhốt tôi ở ngoài. Mỗi lần như vậy, tôi sẽ ngồi thiền bên ngoài cửa. Khi thấy tôi, ông ấy sẽ đánh vào đầu tôi.
Tôi thường nhắc bản thân nhớ đến điều Sư phụ dạy, rằng tôi phải “…đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Có lần, ông ấy lấy trộm 400 nhân dân tệ trong hộc tủ mà tôi đã khoá và dùng nó để đánh bạc. Chúng tôi thường xuyên gặp khó khăn về tài chính và cuối mỗi tháng thường chỉ dư lại 40 đến 50 nhân dân tệ. Mỗi khi chồng tôi mắc nợ sau ngày lĩnh lương, các chủ nợ sẽ tìm đến và tôi phải thay mặt ông ấy trả hết cho họ. Cuối cùng, tôi nói với họ: “Chồng tôi không có việc làm ổn định. Kể từ bây giờ, các vị đừng cho ông ấy mượn tiền nữa, tôi sẽ không trả nợ cho ông ấy thêm nữa đâu. Chúng tôi cần số tiền này để trang trải cuộc sống.”
Chồng tôi bắt đầu hành xử điên rồ vì thiếu tiền. Ông ấy mắng chửi Sư phụ, xé đồ hình Pháp Luân và đốt một tập thơ Hồng Ngâm. Tôi không thể ngăn cản được nhưng đã túm lấy được áo của ông ấy và đấm cho ông ấy hai phát. Ông ấy nói: “Chẳng phải bà cần ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu’ hay sao?” Tôi nói rằng ông ấy không được mắng chửi Sư phụ hay phá huỷ tài liệu Đại Pháp! Ông ấy mở cửa sổ và hét lên: “Có người ở đây tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, hãy đến bắt bà ta đi!” Tôi nghiêm nghị nói với ông ấy: “Để tôi nói ông biết, tôi kiên định tu luyện Đại Pháp. Và nếu như chỉ còn lại một người duy nhất tu luyện, người đó chính là tôi!” Chồng tôi không bao giờ dám làm những chuyện như thế nữa.
Sau đó, tay chân ông ấy bắt đầu bị lở loét. Ông ấy còn bị gãy chân sau một lần bị ngã. Điều ấy thật sự rất thương tâm. Tôi nói: “Ông biết vì sao ông phải chịu đựng thế này không? Ông đã mắng chửi Sư phụ và tiêu huỷ sách Đại Pháp, chẳng phải là ông đang tích thêm nghiệp lực hay sao? Ông mắng chửi tôi hàng ngày, chẳng phải ông cũng đang tích thêm nghiệp ư?”
Ông ấy bắt đầu hiểu ra một chút. Tôi kiên nhẫn chăm sóc ông ấy và chân thành quan tâm ông ấy. Khi tôi không đưa rượu, ông ấy sẽ đánh đổ bô tiểu làm cho nước tiểu văng tung toé. Sau khi dọn xong, tôi sẽ đi mua rượu cho ông ấy. Một số người không thể hiểu được và hỏi: “Tại sao chị không kiềm chế ông ấy lại? Sao chị tốt với ông ấy nhiều đến vậy?” Tôi nói họ rằng đó là vì ông ấy không phải một người bình thường.
Một mùa đông nọ, chồng tôi về nhà trong trạng thái say xỉn và hét lên: “Tôi lạnh cóng muốn chết đây! Chân tôi tê cứng hết rồi.” Tôi nhanh chóng ôm chân ông ấy để giữ ấm. Ngửi thấy mùi rượu trên tóc của chồng, tôi đã gội đầu cho ông ấy. Ông ấy cảm động và chân thành nói: “Bà đúng là một người vợ tốt!”
“Rốt cuộc thì chị đã thắng rồi”
Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo ĐCSTQ (Đảng Cộng sản Trung Quốc) đã bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp và cưỡng ép họ chuyển hoá phản bội lại đức tin của mình.
Có một lần, trong dịp Tết Cổ truyền, lãnh đạo phòng ban đã đưa cho tôi một tờ giấy và yêu cầu tôi ký tên vào đó, biểu thị rằng tôi sẽ không tu luyện Đại Pháp nữa. Tôi hỏi ông ấy: “Tôi đã làm gì sai trong nhà máy sao? Tôi mang sự xấu hổ đến cho mọi người chăng?” Ông ấy đáp: “Không, không hề!” Tôi nói tiếp: “Pháp Luân Đại Pháp dạy tôi làm một người tốt thì cũng sai hay sao?” Thấy tôi không chịu ký tên, ông ấy bước ra khỏi cửa, đứng đó và nói lớn: “Nếu chị không ký, chị sẽ mất việc làm. Tôi sẽ cho chị 5 phút để suy nghĩ lại!” Tôi đáp: “Tôi thậm chí không cần giây nào để suy xét, tôi có thể nghỉ việc. Không phải là tôi không muốn làm việc ở đây, mà là ông không cho tôi làm.” Tuy nhiên, qua dịp Tết và đến ngày đi làm trở lại, lãnh đạo đã gọi tôi và nói rằng: “Rốt cuộc thì chị đã thắng rồi, hãy quay lại làm việc đi.” Đơn vị công tác không bao giờ sách nhiễu tôi lần nào nữa.
Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn Đại Pháp! Chính là nhờ Sư phụ và Đại Pháp đã giải thoát tôi khỏi thống khổ, biến ma nạn thành niềm vui, giúp tôi xem nhẹ danh lợi, cải biến tôi thành một người biết cân nhắc cho người khác trước và giúp tôi bước đi kiên định trên con đường phản bổn quy chân.
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/2/8/471376.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/4/12/216550.html
Đăng ngày 08-05-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.