Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 19-01-2024] Nhìn lại hành trình hơn 20 năm tu luyện, Đại Pháp và Sư phụ đại từ đại bi đã cứu vớt tôi, cứu vớt cả gia đình tôi, và ban cho tôi sinh mệnh thứ hai. Sư phụ đã dạy tôi tu luyện chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn, làm gì đều nghĩ cho người khác, biến tôi từ một người bệnh tật khắp thân, một rổ thuốc thành một người có thân tâm khỏe mạnh, toàn thân vô bệnh, và đạo đức cao thượng.
Một nhân viên tận tâm
Trong công tác, tôi phụ trách công tác mua sắm, chi trả và lập kế hoạch dự toán cho căng tin và vật tư văn phòng phẩm cho nhân viên. Các lãnh đạo và đồng nghiệp ở đơn vị đều biết tôi tu luyện Đại Pháp. Tôi hành xử theo tiêu chuẩn của một người tu luyện khi làm việc, không chi tiêu bừa bãi, làm gì đều nghĩ cho người khác, không tranh đấu vì lợi ích. Vì vậy, khi tôi bàn giao công việc trước khi về hưu, ngoài việc quyết toán sổ sách, thiết bị và các vật dụng khác, tôi còn bàn giao gần 8.000 nhân dân tệ tiền mặt tích lũy được nhờ chi tiêu tiết kiệm trong thời gian đương chức, bao gồm cả 50 nhân dân tệ tiền hoa hồng khi mua sắm thiết bị. Tôi đã chuyển số tiền này cho người kế nhiệm.
Khi lãnh đạo biết chuyện, tôi được mời đến đơn vị, nói: “Chị làm việc rất xuất sắc trong những năm qua. Chị là một người cần mẫn, chịu thương chịu khó, không tranh giành lợi ích, việc gì cũng không nề hà, không than phiền bao giờ. Ban lãnh đạo đã bàn bạc và quyết định thưởng cho chị số tiền mà chị đã tiết kiệm được.” Tôi cảm ơn họ đã tin tưởng và quan tâm, nhưng tôi không thể nhận số tiền này vì tôi tu luyện Đại Pháp và tuân theo nguyên tắc Chân-Thiện-Nhẫn trong mọi việc; rằng nếu họ cảm thấy khó giải quyết và muốn sử dụng số tiền đó cho hợp lý thì có thể chuyển cho nhà ăn để cải thiện bữa ăn cho nhân viên. Lãnh đạo ngạc nhiên vì không ngờ thời nay còn có người như vậy, đưa tiền thưởng còn không nhận. Tôi nói, Sư phụ chúng tôi dạy tôi chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn để làm người tốt, biết nghĩ cho người khác.
Sống sót sau một tai nạn
Một hôm vào tháng 11 năm 2022, tôi nghe tin một đồng tu cao tuổi bị giả tướng nghiệp bệnh xuất huyết não nhưng không vượt quan được nên đã vào viện, giờ đã xuất viện về nhà. Tôi chuẩn bị đến nhà đồng tu thăm bà. Đi xe đạp điện thì mất khoảng một tiếng đồng hồ, mà lúc ấy phòng chống dịch bệnh rất nghiêm ngặt, ra vào khu dân cư đều phải quét mã trên điện thoại di động. Vì thế, trước lúc lên đường, tôi đã dâng hương cầu Sư phụ gia trì. Dưới sự gia trì của Sư phụ, tôi đã đến nhà đồng tu vô cùng thuận lợi.
Kể ra cũng thật thần kỳ. Lúc tôi vào khu nhà bà ấy, bảo vệ cứ như không nhìn thấy tôi. Đúng lúc tôi vào cổng thì có một cư dân quẹt thẻ nên tôi vào theo. Lúc lên tầng thì gặp chồng của đồng tu đi đổ rác. Nhờ Sư phụ an bài, mọi chuyện diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Lúc học Pháp, giao lưu với đồng tu, hiệu quả cũng rất tốt. Đồng tu có thể cởi mở mà nhận thức ra vấn đề, nói quan chưa qua được thì bò dậy đi tiếp, Sư phụ vẫn đang quản mà! Chồng bà cũng ủng hộ bà tu học Đại Pháp, rất phối hợp.
Trên đường về nhà, tôi cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường. Đến một ngã ba, tôi bất ngờ nhìn thấy chiếc xe tải lớn đang lao về phía mình. Trong tích tắc, chiếc xe đạp và tôi lao thẳng vào phía bên trái của chiếc xe tải, nghe tiếng va chạm lớn, như thể chiếc xe đạp đã bị vỡ nát. Tôi thầm gọi: “Sư phụ, xin hãy cứu con.”
Tôi nằm trên mặt đất, nhưng không cảm thấy đau đớn gì. Khi đứng dậy, tôi thấy chiếc xe tải dừng cách đó khoảng 20 mét. Người tài xế nhảy ra khỏi xe, nói: “Bà đi đường mà không nhìn à?” Thấy tôi có thể đứng được mà không hề hấn gì, anh ta quay người định rời đi. Tôi bảo anh ấy hãy khoan vội đi, nói: “Anh lại đây, tôi muốn nói với anh điều này. Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nên sẽ không lừa anh đâu. Anh đã từng nghe nói tam thoái bảo bình an chưa?” Anh ta nói không muốn biết, rồi bỏ đi.
Tôi cử động chân tay, thấy ổn cả, ngoại trừ một vết thâm ở khóe mắt phải khiến tôi thấy bất tiện. Nhìn chiếc xe đạp điện nằm dưới đất, vỡ ra từng mảnh bắn ra khắp nơi, tôi chỉ thấy hai vết xước sâu ở tựa lưng ghế sau. Tôi dựng xe lên kiểm tra, thấy xe không bị hư hỏng gì, trông vẫn ổn, đúng là thần kỳ. Nó làm tôi nhớ đến điều Sư phụ đã giảng:
“Chúng ta giảng rằng, tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân).
Điều Sư phụ giảng hoàn toàn đúng, bởi tôi đã trực tiếp trải nghiệm rồi. Nước mắt biết ơn trào ra, cảm tạ Sư phụ đã cứu mạng con! Nếu không nhờ Sư phụ bảo hộ, tôi đã không thể sống cho tới ngày hôm nay. Cảm tạ Sư phụ đã ban cho con một sinh mệnh thứ hai! Sư phụ đã trả nợ nghiệp cho tôi và hóa giải ân oán với mọi người.
Là đệ tử Đại Pháp, tôi chỉ có thể tinh tấn học Pháp nhiều hơn, đề cao bản thân, hoàn thành thệ ước bằng cách trợ Sư cứu độ nhiều người hơn nữa và theo Sư phụ trở về nhà.
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/1/19/471033.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/4/13/216570.html
Đăng ngày 01-05-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.