Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở vùng Đông Bắc Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-11-2023] Dưới sự an bài của Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp), tôi đã phối hợp với một số học viên Đại Pháp khác để sản xuất tài liệu giảng chân tướng. Đôi khi, tôi cùng các đồng tu về khu vực nông thôn để phân phát tài liệu và nói chuyện trực tiếp với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Tôi đã kiên trì và cố gắng hết sức để thực hiện các hoạt động này. Tiến độ thực hiện không hề chậm lại, ngay cả trong khi bị quấy nhiễu bởi chiến dịch “thanh linh” (trong đó chính quyền tìm cách buộc tất cả các học viên Đại Pháp trong danh sách đen phải từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp), hoặc trong thời gian phong tỏa do dịch bệnh, khi chỉ cần nói chuyện với người khác cũng có thể bị bắt giữ. Trong những năm qua, tôi cảm giác mình luôn ở trong trạng thái chạy nước rút.

Phân phát các tài liệu giảng rõ chân tướng và các tài liệu khác trên quy mô lớn

Khu vực của chúng tôi rất rộng lớn, với dân số hơn 900.000 người (theo dữ liệu được công bố vài năm trước). Để bao phủ mọi ngóc ngách trong khu vực, chúng tôi cần phân phát tài liệu trên quy mô lớn. Tuy nhiên, số lượng học viên trong khu vực rất hạn chế và chỉ một số ít trong số họ có thể tham gia hỗ trợ, điều này khiến tâm tôi trĩu nặng.

Vào mùa thu năm 2018, hơn 30 bông hoa Ưu Đàm đã nở trên giàn phơi quần áo ngoài trời ở nhà tôi, tôi biết Sư phụ đang khích lệ mình. Một đêm nọ, tôi cũng có một giấc mơ rằng bốn học viên chúng tôi dự định tham gia vào một hạng mục chứng thực Pháp. Trong giấc mơ, tôi nói với hai đồng tu rằng mình cần đợi một học viên khác, tên là Na Tra. Khi nghe tôi nói, vậy họ bay đi để hoàn thành nhiệm vụ của mình. Sau khi tỉnh dậy và nghĩ về giấc mơ, tôi tin rằng Sư phụ đang điểm hóa cho mình. Tôi quyết định bắt tay vào thực hiện hạng mục, dù chưa biết Na Tra là ai.

Tôi nói với một học viên mà tôi thường làm việc cùng: “Chị có một chiếc xe đạp. Hay là tôi cũng mua một chiếc xe đạp và chúng ta cùng đi đến những ngôi làng xung quanh để phân phát tài liệu nhé?” Nhưng cô ấy không thể tham gia cùng tôi, tôi cũng hiểu rằng mỗi học viên đều có những khó khăn riêng. Tôi nghĩ: “Mình có Sư phụ và Đại Pháp; mình không đơn độc.“ Tôi liền làm tài liệu và bắt đầu tự mình phân phát. Tôi phân phát tài liệu trong các tòa nhà khi trời mưa và mang tài liệu tới các ngôi làng khi trời nắng. Trong suốt thời gian đó, tôi luôn cảm nhận được sự bảo hộ và khích lệ của Sư phụ.

Tôi đã tiếp tục duy trì công việc này trong hai tháng. Sau đó, có một học viên đi xe máy đến khu vực của chúng tôi. Khi chúng tôi gặp nhau, anh ấy bày tỏ mong muốn cứu người bằng cách phân phát tài liệu trên quy mô lớn. Kể từ đó, chúng tôi đã cùng nhau phân phát tài liệu.

Lần đầu tiên ngồi trên ghế sau xe máy của anh ấy, tôi bất giác nói: “Chân đạp Phong Hỏa Luân (hình ảnh thường thấy của nhân vật Na Tra), chúng ta trợ Sư cứu độ chúng sinh.” Anh ấy mỉm cười và nói với tôi rằng anh ấy thường nói câu: “Chân đạp Phong Hỏa Luân, đại đạo vô địch thiên địa hành.”

Tôi chợt nhận ra rằng học viên này chính là “Na Tra” mà Sư phụ từ bi đã an bài để đến giúp chúng tôi chứng thực Pháp và cứu những sinh mệnh trong khu vực này. Đồng tu này cũng có mong muốn phân phát tài liệu trên quy mô lớn để cứu độ chúng sinh. Biết rằng đó là con đường do Sư phụ an bài, tôi càng trân trọng việc phối hợp với học viên này hơn. Tôi quyết tâm bước đi trên con đường này một cách thật tốt và thật chính, tu luyện bằng cách hướng nội và đề cao tâm tính của mình, giúp đỡ lẫn nhau vượt qua khó khăn.

Chúng tôi bắt đầu phân phát tài liệu tới vùng nông thôn vào tháng 6 năm 2019. Không lâu sau đó, đại dịch bắt đầu, nên chúng tôi đã sản xuất các tài liệu mới để đưa thông tin về đại dịch. Chúng tôi quyết tâm phân phát tài liệu đến càng nhiều nơi càng tốt.

Với sự dẫn dắt và bảo hộ của Sư phụ, chúng tôi duy trì chính niệm và phối hợp một cách vị tha, phân phát tài liệu đến bất cứ nơi nào có người dân. Chiếc xe máy “Phong Hỏa Luân” thần kỳ đã đưa đón hai học viên chúng tôi và hàng chục nghìn bản tài liệu. Chúng tôi băng qua những ngọn núi, đi qua những con đường làng và đến được hàng ngàn ngôi nhà và hộ gia đình.

Gánh nặng trong tâm trí tôi bao năm qua cuối cùng cũng đã được trút bỏ, tôi cảm thấy như “con thuyền đã vượt qua vạn ngọn núi.” Tôi thực sự đánh giá cao sự hợp tác quên mình và sự tinh tấn của các đồng tu.

Cứu người trong đại dịch

Vào năm 2020, sau khi đại dịch bùng phát, trang web Minh Huệ đã xuất bản nhiều tài liệu khác nhau mà chúng tôi có thể sử dụng để giảng chân tướng, giải thích lý do tại sao đại dịch xảy ra và cách giữ an toàn trong đại dịch. Trong khi phân phát tài liệu và nói chuyện với người dân, tôi cảm thấy họ thực sự dễ dàng tiếp nhận tài liệu và chân tướng mà chúng tôi chia sẻ với họ. Họ sẵn sàng thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Nhiều người trong số họ đã chân thành cảm ơn tôi vì đã cung cấp thông tin cho họ, tôi nói với họ: “Sư phụ từ bi đã yêu cầu chúng tôi nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và những gì đang thực sự xảy ra để cứu mọi người. Xin hãy cảm ơn Sư phụ của chúng tôi!”

Một ngày nọ, khi nói chuyện với một tài xế taxi, tôi nói: “ĐCSTQ đã kiểm soát đất nước và làm rất nhiều điều tà ác. Trời đang diệt tà đảng. Anh sẽ là một phần của nó nếu anh gia nhập ĐCSTQ hoặc các tổ chức liên đới của nó, anh nên thoái xuất khỏi các tổ chức này để đảm bảo một tương lai an toàn cho chính mình.” Tôi cũng bảo anh ấy hãy ghi nhớ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Tôi chúc gia đình anh ấy an toàn trong trận dịch này. Người tài xế vui vẻ đồng ý. “Đúng vậy,” anh ấy nói. “ĐCSTQ rất tệ.” Anh ấy đã thoái xuất khỏi Đoàn Thanh niên Cộng sản và Đội Thiếu niên Tiền phong bằng tên thật của mình, anh ấy đã hai lần niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân–Thiện–Nhẫn hảo!” Người phụ nữ ngồi ở ghế hành khách phía trước đã nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi và cũng thoái xuất khỏi ĐCSTQ bằng tên thật của mình. Vài ngày sau, chính phủ thông báo về các những nơi có người bị nhiễm virus và bắt đầu phong tỏa các khu vực dân cư, làng mạc cũng như đường phố. Tôi nhận thấy vào thời điểm này, một ngôi làng gần đó không bị phong tỏa, nên bốn học viên chúng tôi đã đến đó và phân phát gần 300 bản tài liệu về đại dịch. Ngày hôm sau, ngôi làng đã bị phong tỏa. Chúng tôi rất biết ơn Sư phụ đã cho chúng tôi cơ hội cứu người dân ở ngôi làng đó.

Một số học viên đã thảo luận về khả năng phối hợp hiệu quả hơn nữa để cứu được nhiều người hơn nữa. Người học viên đưa chúng tôi đến các ngôi làng đã chia sẻ quan ngại của anh ấy về sự an toàn của chúng tôi; anh ấy lo lắng rằng ở những ngôi làng khác, như làng của anh, sẽ có nhân viên an ninh ở cổng vào để kiểm tra mã QR của mọi người vào làng. Tôi nói: “Chúng ta hãy mang theo ít tài liệu hơn và tìm hiểu về tuyến đường đó trước.” Đề nghị của tôi giúp anh ấy cảm thấy đỡ áp lực hơn. Ngày hôm sau, một học viên cùng tôi mang theo 200 bản tài liệu, và người học viên ấy đã lái xe chở chúng tôi đến những ngôi làng xa xôi. Chúng tôi đi đến bốn ngôi làng và phân phát tài liệu cho từng nhà. Khi gặp dân làng, chúng tôi chào họ và nói với họ rằng chúng tôi đang cung cấp cho họ thông tin về cách giữ an toàn trong đại dịch. Mọi người vui vẻ đón nhận tài liệu của chúng tôi và nói rằng thông tin thật kịp thời. Họ chân thành cảm ơn chúng tôi và nhiều người trong số họ đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Chúng tôi đề nghị họ chuyển thông tin đến gia đình và bạn bè để họ cũng có thể được an toàn vượt qua dịch bệnh. Một người dân làng tỏ vẻ đồng ý: “Chắc chắn rồi!” Anh ấy giơ tài liệu lên và hô lớn trên đường phố: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

Ở một ngôi làng khác, tôi thấy nhiều người đang đứng cùng nhau. Tôi liền đến gần, đưa tài liệu và đồng thời nói với họ: “Tôi hy vọng tất cả mọi người được an toàn vượt qua đại dịch. Thông tin này cho các bạn biết cách để giữ được an toàn.” Họ đều đã nhận tài liệu của chúng tôi, một người trong số họ rất vui mừng đến mức đã lập tức thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Cũng có lúc mọi chuyện không suôn sẻ. Ví dụ, một ngày nọ, trên đường về nhà, chúng tôi dừng lại ở một ngôi làng để phát tài liệu. Một cảnh sát mặc thường phục đã bắt giữ tôi, trong khi các học viên khác đã trốn thoát an toàn. Tôi không hề sợ hãi và lớn tiếng giải thích cho dân làng đang tụ tập ở đó các thông tin về Pháp Luân Đại Pháp, đại dịch và cách giữ an toàn. Sau đó tôi bị đưa đến đồn cảnh sát của ngôi làng, tại đây tôi tiếp tục nói chuyện với cảnh sát về Pháp Luân Đại Pháp, đại dịch và cách để được an toàn. Tôi từ chối hợp tác với họ trong quá trình thẩm vấn. Họ muốn giam giữ tôi trong 10 ngày, nhưng đã không thể thực hiện được vì đại dịch.

Tu luyện bản thân trong khi cứu người

Những năm qua, đôi lúc tôi phàn nàn với các đồng tu về việc quá bận rộn với nhiệm vụ cứu người ở trên quy mô lớn. Tôi hy vọng họ sẽ đứng ra hỗ trợ. Tuy nhiên, không ai bước ra, mặc dù một số học viên không hề bận, điều này khiến tôi thấy thật khó chấp nhận. Sau đó, tôi lập tức nhận ra rằng suy nghĩ của mình đã sai; Tôi đang chứng thực bản thân. Tôi khiêm tốn điều chỉnh bản thân và tiếp tục nỗ lực cứu người.

Khi phải đối mặt đồng thời với sự can nhiễu của cảnh sát và mâu thuẫn với các học viên khác, đôi lúc tôi bị căng thẳng, nhưng tôi thường động viên bản thân bằng lời dạy của Sư phụ:

“Những đệ tử nào đối mặt trước áp lực để bước ra chứng thực Pháp thật là vĩ đại.” (Tiến đến viên mãn, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Tôi đã buông bỏ lợi ích cá nhân và hướng nội tìm nguyên nhân của những mâu thuẫn và can nhiễu. Tôi cố gắng hết sức để vượt qua khó khăn và tiếp tục tiến bước theo tiến trình Chính Pháp của Sư phụ. Trong quá trình đó, nỗ lực cứu người của tôi không hề giảm, dù gặp mâu thuẫn hay can nhiễu xảy đến.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/11/25/468421.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/2/17/215907.html

Đăng ngày 03-04-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share