Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở Trùng Khánh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-01-2024] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998. Trong hai mươi mấy năm tu luyện ấy, tôi đã bị giam giữ trong các Trại tạm giam, Trại lao động và Nhà tù tổng cộng 14 năm. Tôi đã chịu đựng nhiều khổ nạn và có thể bước tới hôm nay là nhờ sự bảo hộ của Sư tôn. Tôi muốn chia sẻ trải nghiệm tu luyện của mình kể từ lần cuối cùng tôi được ra tù.

Tĩnh tâm học Pháp, học thuộc Pháp, khai sáng hoàn cảnh gia đình

Bởi tôi bị bức hại nhiều lần và chồng tôi qua đời khi tôi đang ở trong tù, những người thân ban đầu ủng hộ tôi tu luyện Đại Pháp đã trở nên hoài nghi và khó hiểu. Sau khi tôi trở về nhà sau lần bị giam cầm cuối cùng, con trai và con dâu theo dõi tôi rất chặt chẽ và không cho tôi ra ngoài giảng chân tướng. Các cháu thậm chí còn không cho tôi nói chuyện đó ở nhà. Con trai và con dâu cố tình ngắt lời tôi khi tôi cố gắng nói với người khác về cuộc bức hại của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đối với môn tu luyện.

Ông bà thông gia của tôi trước đây đã từng không phản đối, thậm chí còn hiểu chân tướng và đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Vậy mà lần này họ có thái độ khác thường khi tôi trở về nhà và nói họ không tin vào Đại Pháp. Điều này làm tôi nhớ đến những gì Sư phụ giảng:

“Pháp đồ thụ ma nạn
Hủy đích thị chúng sinh”
(Sinh Sinh Vị Thử Sinh, Hồng Ngâm III)

Tạm dịch:

“Pháp đồ chịu ma nạn
Bị hủy là chúng sinh”
(Đời đời vì đời này, Hồng Ngâm III)

Ngoài ta, trong thời gian tôi ở tù, em gái tôi đã đánh bạc hết tiền tiết kiệm của tôi. Gia đình yêu cầu tôi đòi lại tiền và cắt đứt quan hệ với cô ấy. Đối mặt với khổ nạn bất ngờ này, tôi cảm thấy cay đắng và không biết phải làm gì. Khi cầm cuốn sách Chuyển Pháp Luân quý giá trên tay và nhìn hình Sư phụ, nước mắt tôi cứ trào ra. Tôi tuyệt vọng nói đi nói lại trong tâm: “Sư phụ, con nên làm gì đây?!” Nhìn thấy Sư phụ mỉm cười với tôi, tôi lấy chăn trùm lên đầu và khóc nức nở.

Tôi biết, là đệ tử Đại Pháp, tôi nên mau chóng đứng dậy và kiên định. Tôi bèn lau nước mắt, cầm cuốn Chuyển Pháp Luân trong tay và học thuộc Pháp cho đến nửa đêm mà không buồn ngủ chút nào. Sau khi phát chính niệm, tôi nghĩ đến lời của Sư phụ:

Là người tu luyện, ‘tìm bên trong’ là một Pháp bảo“ (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC năm 2009, Giảng Pháp tại các nơi IX)

Tôi tĩnh tâm hướng nội để xem tại sao tôi lại bị bức hại nhiều lần như vậy. Sư phụ đã điểm ngộ cho tôi qua lời của một đồng tu, đồng tu ấy nói với tôi rằng: “Chấp trước lớn nhất của chị là tâm cầu danh rất nặng. Chị còn có tâm hiển thị, hoan hỷ và tật đố. Chị nên tỉnh ngộ!”

Thực vậy! Nhìn lại quá trình giảng chân tướng và phát tài liệu Đại Pháp, tôi có tâm chứng thực bản thân. Tôi cảm thấy tự mãn mỗi khi phân phát tài liệu xong và tôi rất thích nghe các đồng tu khác khen ngợi mình. Tôi có tâm hiển thị mạnh mẽ, nhưng tôi không nhận ra điều đó, và không vui khi các đồng tu khác thiện ý nhắc nhở tôi về vấn đề của bản thân. Khi người khác nói với tôi rằng ai đó phân phát tài liệu và giảng chân tướng giỏi, mặc dù bề ngoài tôi tán đồng điều đó nhưng trong lòng thường cảm thấy bất an, với tâm tật đố mạnh mẽ ẩn giấu. Do vậy, cựu thế lực đã lợi dụng những thiếu sót của tôi để lấy cớ bức hại tôi, và vì chấp trước của tôi rất mạnh nên tôi đã không thực sự phủ định bức hại, hướng nội và quy chính bản thân.

Điều đó thật quá nguy hiểm! Tôi đã tu luyện hơn 20 năm nhưng vẫn còn rất nhiều nhân tâm chưa buông. Tôi nhiều lần tự hỏi: “Đây có phải là những điều mà đệ tử Đại Pháp chân tu sẽ làm không?” Tôi biết mình phải thay đổi dù có đau đớn đến thế nào. Tôi đã học thuộc Pháp và chép Pháp với tâm thanh tịnh. Tôi cố gắng loại bỏ các chấp trước ngay khi chúng xuất hiện, và quyết tâm phủ định hoàn toàn cựu thế lực. Vì Sư phụ không thừa nhận cựu thế lực, chúng ta cũng không thừa nhận — chúng ta chỉ đi theo sự an bài của Sư tôn.

Tôi chỉ ngủ ba tiếng mỗi ngày và không bỏ lỡ luyện công sáng sớm bắt đầu lúc 3 giờ. Hằng ngày, tôi thường học thuộc lòng hai bài giảng trong Chuyển Pháp Luân và cũng học các bài giảng khác của Sư phụ. Khi tôi học Pháp ngày càng nhiều, tôi có thể nhớ được các Pháp lý. Tôi thiện đãi người thân của mình, tận lực suy nghĩ cho họ. Ví như tôi nhớ ngày sinh nhật của họ và gửi cho họ những món quà và lời chúc mừng sinh nhật. Đây là điều mà trước đây tôi đã xem nhẹ.

Tôi nói chuyện với con trai và con dâu ở mức độ cơ bản dựa trên các nguyên lý của Đại Pháp. Tôi nói: “Cái chết của bố các con là do cuộc đàn áp của ĐCSTQ gây ra. Các con biết rõ rằng bố mẹ là người tốt và các con đã tận mắt chứng kiến ​​những thay đổi của bố mẹ. Nếu mẹ không bị cầm tù thì mẹ đã có thể chăm sóc cho bố con và có lẽ ông đã không qua đời sớm như vậy”.

Tôi kể về việc tôi bị tra tấn trong tù như thế nào và nói: “Nếu không có Sư phụ bảo hộ, mẹ đã chết vì bị tra tấn rồi. Các con thực sự nên biết ơn Sư phụ”. Tôi nói với các cháu rằng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là hợp pháp ở Trung Quốc và tôi cho các cháu xem những thông tin liên quan. Tôi nói: “Chính ĐCSTQ đang vi phạm pháp luật và bức hại người tốt. Các con đã thấy trong đại dịch, ĐCSTQ lừa dối người dân như thế nào, che giấu số người chết và không hề quan tâm đến mạng sống người dân”. Khi tôi đến chính quyền địa phương yêu cầu trả tiền an sinh xã hội cho tôi, con trai tôi và vợ cháu hiểu rằng tu luyện Đại Pháp không phải là bất hợp pháp. Dần dần, các cháu đã thay đổi và tiếp tục ủng hộ tôi tu luyện.

Có lần, cảnh sát gọi cho con trai tôi và hỏi tôi thế nào. Con trai tôi trả lời: “Các anh không đến làm phiền nên mẹ tôi rất ổn. Mẹ tôi là công dân hợp pháp. Làm ơn đừng làm phiền bà ấy nữa”. Khi họ hỏi số điện thoại của tôi, con trai tôi nói: “Mẹ tôi bình thường không trả lời những số điện thoại lạ, vì hiện giờ có quá nhiều trò lừa đảo”. Con trai, con dâu và ông bà thông gia giờ đây thường xuyên nhắc nhở tôi phải chú ý an toàn và dùng trí huệ khi giảng chân tướng.

Ngoài ra, tôi hiểu rằng không có gì là ngẫu nhiên trong tu luyện. Trong thời gian bị giam, tôi đã đưa thẻ ngân hàng của mình cho em gái để trả phí luật sư. Trong thẻ có vài nghìn Nhân dân tệ, đó là tất cả những gì tôi có. Sau khi cô ấy làm mất hết tiền của tôi, tôi nghĩ có lẽ mình đã nợ cô ấy từ kiếp trước. Tuy nhiên, tôi không thể để cô ấy phạm tội chống lại Đại Pháp, bởi đó là tài nguyên của Đại Pháp.

Một khi tôi đã có cơ điểm đúng đắn, tôi biết cần phải làm gì. Tôi vẫn quan tâm cô ấy như thường lệ và không trách móc hay phàn nàn gì cả. Tôi biết rằng nếu không làm thế sẽ chỉ đẩy cô ấy ra xa, đó sẽ là mục tiêu của cựu thế lực. Có lần tôi an ủi cô ấy: “Dì đừng lo. Chị tin dì nhất thời hồ đồ nên mới làm chuyện sai trái. Khi nào có tiền thì dì trả dần cho chị”. Tôi thường nói với cô ấy: “Nếu có khó khăn gì, hãy nói với chị, nhưng dì nhớ đừng bao giờ chơi cờ bạc nữa, vì nó sẽ hại dì cả đời”.

Tôi cố gắng hết sức giúp đỡ cô ấy mọi việc, dù lớn hay nhỏ. Một ngày nọ, cô ấy nói trong nước mắt: “Em rất xin lỗi, em thật vô tâm! Chị là người chị tuyệt vời như vậy nhưng em lại không trân trọng điều đó. Em muốn cảm ơn Sư phụ Đại Pháp vì đã dạy dỗ một đệ tử tốt như vậy!” Từ đó trở đi, cô ấy trả tiền cho tôi hàng tháng. Khi các bạn cùng lớp hoặc bạn bè tụ tập, cô ấy thường mời tôi tham gia cùng. Cô ấy nói trước với họ rằng tôi đã được hưởng lợi nhiều như thế nào và tôi đã thay đổi ra sao sau khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Hầu hết bạn bè của cô ấy đều hiểu sự thật và đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức Thanh Thiếu Niên của nó. Thực ra, Sư phụ đã làm tất cả, và qua những lời dạy của Ngài, tôi hiểu rằng mọi người đều từng là người thân của Sư phụ.

Giảng chân tướng cho nhân viên Cục An sinh Xã hội

Khi tôi ra tù về nhà, tôi được Cục An sinh Xã hội thông báo rằng khoản tiền lương hưu hàng tháng của tôi đã giảm xuống chỉ còn 750 Nhân dân tệ, là mức trợ cấp sinh hoạt tối thiểu. Nhờ học Pháp và chia sẻ với các đồng tu, tôi hiểu rằng việc yêu cầu mức lương đúng sẽ tạo cơ hội tốt cho tôi giảng chân tướng cho những người có liên quan.

Với sự giúp đỡ của các đồng tu, tôi đã viết một bản “Đơn khiếu nại về việc điều chỉnh chi trả an sinh xã hội theo pháp luật”. Tôi định đích thân nộp cho Cục An sinh Xã hội nhưng sau khi về đến nhà, tôi cảm thấy có chút mơ hồ. Chồng tôi và một số đồng tu khác mà tôi từng chia sẻ đã qua đời, và tôi tự hỏi liệu mình có nên tự mình nói chuyện với chính quyền hay không. Ngay lúc đó, tôi nghe thấy một giọng nói: “Con có Sư phụ! Sợ cái gì?” Nhưng tôi vẫn cảm thấy không chắc chắn. Tôi nhìn vào ảnh chân dung của Sư tôn và nói với Ngài trong tâm: “Sư phụ, xin hãy giúp con. Con sẽ tự mình nói chuyện với họ”. Tôi biết rằng Sư phụ đã an bài mọi thứ và đây là con đường tu luyện mà tôi phải tuân theo và làm tốt. Như thường lệ, tôi học thuộc Pháp cho đến nửa đêm, phát chính niệm và đi ngủ. Lúc 3 giờ sáng, tôi thức dậy, luyện công, phát chính niệm và học thuộc một bài giảng nữa. Lúc đó đã là 8 giờ 30 sáng và tôi đã đến Cục An sinh Xã hội để giảng chân tướng cho họ.

Lúc đầu, Trưởng ban rất cứng rắn, kiên quyết chỉ trả tôi 750 Nhân dân tệ. Anh ấy nói: “Bà lớn tuổi như vậy không lo ở nhà dưỡng già mà lại ra ngoài làm những việc này. Chính phủ không cho phép thì đừng làm”. Đoạn Pháp mà Sư phụ giảng chợt hiện lên trong tâm trí tôi:

“Sự tôn nghiêm của Đại Pháp không thể dựa vào phương cách của người thường để duy hộ; mà là từ biểu hiện thật sự từ bi và thiện của mỗi từng cá nhân đệ tử Đại Pháp mang đến; [nó] không phải [được] tạo ra, không phải hành vi con người, hay dùng phương cách của con người để tạo ra; mà là trong từ bi mà sinh xuất ra, là thể hiện [trong] cứu độ chúng sinh và trong tu luyện của chư vị.” (Giảng Pháp tại Pháp hội vùng đô thị New York [2003], Giảng Pháp tại các nơi III)

Tôi ghi nhớ những lời Sư phụ giảng và mỉm cười nói với Trưởng ban: “Hôm nay tôi muốn nói với anh sự thật. Đầu tiên, việc giữ lại khoản thanh toán an sinh xã hội của tôi là bất hợp pháp và vi hiến”. Tôi cho anh ấy xem các quy định pháp luật liên quan và nói tiếp: “Các học viên Pháp Luân Công đang bị chính quyền Giang Trạch Dân bức hại, và không có cơ sở pháp lý cho việc đó. Tôi đã bị kết án ba năm tù một cách phi pháp và bất công”.

Trưởng ban nói rằng không thể có bất kỳ tài liệu chính thức nào về Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó anh ấy nói rằng đây không phải là mối quan tâm của họ. Tôi nói: “Luật Công chức có quy định rõ ràng về việc này. Là một quan chức Chính phủ, nếu anh đưa ra quyết định sai lầm, anh sẽ phải chịu trách nhiệm về việc đó. Nếu anh dựa vào một tài liệu để giữ lại khoản thanh toán An sinh Xã hội của tôi, nhưng việc làm đó của anh trái với luật pháp quốc gia và Hiến pháp thì đó là bất hợp pháp. Thực ra, tôi đang nghĩ cho anh – tôi không muốn anh đưa ra quyết định sai lầm và bị liên lụy đến tương lai. ĐCSTQ ‘xay xong giết lừa’ là chuyện bình thường”.

Tôi kể với các nhân viên khác về việc tôi bị tra tấn như thế nào trong tù. Họ bàng hoàng và không tin rằng điều này có thể xảy ra trong xã hội ngày nay. Tôi nói: “Trông tôi có giống đang nói dối không?” Họ nói: “Không, bác lương thiện và nói có đạo lý. Trông bác không giống người hơn 70 tuổi vì suy nghĩ của bác rất mạch lạc, bác sẽ không nói dối”. Cuối cùng họ bảo sẽ trả cho tôi 2.000 Nhân dân tệ mỗi tháng.

Tôi thấy họ đã hiểu được một ít chân tướng nhưng vẫn chưa thoái xuất khỏi ĐCSTQ, nên tôi lùi lại một bước, đồng ý và nói: “Sư phụ Lý dặn chúng tôi phải luôn quan tâm đến người khác. Tôi biết đây là công việc của các cháu và các cháu không muốn lấy tiền của tôi”. Tôi tiếp tục nói về Sự kiện ngày 25 tháng 4 và vụ tự thiêu ở Thiên An Môn. Tôi nói với họ rằng Pháp Luân Đại Pháp là Phật Pháp được phổ truyền đến hơn 100 quốc gia và được mọi người trên khắp thế giới ngưỡng mộ. Họ chăm chú lắng nghe.

Sau đó, tôi đề cập đến đại dịch đang diễn ra: “Chính quyền ĐCSTQ đã che giấu sự thật và thực hiện các biện pháp phong tỏa nghiêm ngặt. Họ không quan tâm đến mạng sống của chúng ta và rất nhiều người đã chết vì điều đó. Tuy nhiên, những người bạn tin vào Đại Pháp của tôi đều được an toàn. Một số người trong số họ đã bị bệnh nhưng chỉ có triệu chứng nhẹ và hồi phục nhanh chóng. Khi thảm họa ập đến, dù bạn có bao nhiêu tiền hay địa vị cao đến đâu cũng không thành vấn đề. Khi gia nhập ĐCSTQ, bạn đã tuyên thệ với nó và một dấu ấn tà ác đã in sâu vào bạn. Chỉ bằng cách thoái ĐCSTQ thì dấu vết đó mới có thể bị xóa bỏ. Khi bạn kính Trời kính Thần và nhớ kỹ: ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’, bạn sẽ được ông Trời bảo hộ”. Tôi cũng cho họ xem những bức ảnh về “Tàng tự thạch”. Cuối cùng, tất cả họ đều đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Tháng sau, thay vì được 2.000 Tệ như đã hứa, tôi chỉ nhận được 1.500 Tệ. Tôi nhận ra rằng đây là một cơ hội khác để tôi có thể giảng chân tướng tại chính quyền quận, văn phòng Tư pháp quận và những nơi khác bằng cách nộp đơn xin xem xét lại hành chính. Tôi cũng đã đến hoặc viết thư cho chính quyền Thành phố, Quốc hội, Hội nghị hiệp thương chính trị, Viện Kiểm sát, Phòng tư pháp và Phòng nhân sự.

Cuối cùng, một số Phòng ban của huyện đã có văn bản cho Cục An sinh Xã hội, đề nghị họ giải quyết trường hợp của tôi. Nhân viên Cục An sinh Xã hội đến thương lượng với tôi và đồng ý trả cho tôi 3.000 Nhân dân tệ mỗi tháng. Trên thực tế, Sư phụ quyết định thu nhập của đệ tử Đại Pháp, nhưng Sư phụ lưu lại cơ hội cho các đệ tử cứu người và kiến lập uy đức. Chúng ta chỉ có thể tinh tấn hơn trong tu luyện để báo đáp Sư ân!

“Tôi muốn đọc Chuyển Pháp Luân”

Một lần khi đang đi du lịch, tôi gặp một người đàn ông vừa nghỉ hưu ở văn phòng chính quyền Thành phố. Cả hai chúng tôi đều đang đợi xe buýt ở phòng chờ dành cho khách du lịch. Sau khi giới thiệu ngắn gọn về bản thân, tôi hỏi ông ấy có biết về Pháp Luân Đại Pháp không. Ông ấy nói: “Tôi biết. Ở đơn vị tôi công tác cũng có một người tu luyện – ông ấy là người lương thiện”.

Tôi kể cho ông ấy nghe Giang Trạch Dân đã lợi dụng quyền lực để lừa dối mọi người và phát động cuộc bức hại như thế nào. Tôi nói với ông ấy rằng ĐCSTQ đã phá hủy văn hóa truyền thống và gây ra cái chết của hơn 80 triệu người dân vô tội trong nhiều phong trào chính trị của nó. Chúng tôi nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ, ông ấy hỏi rất nhiều câu hỏi và tôi kiên nhẫn trả lời. Cuối cùng, ông quyết định thoái ĐCSTQ bằng tên thật của mình. Khi xe buýt đến, ông ấy nắm tay tôi và cảm ơn tôi nhiều lần. Tôi nói: “Anh nên cảm ơn Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp, Ngài bảo chúng tôi hãy cứu người”. Người quan chức đó nói đi nói lại: “Cảm ơn Sư phụ Lý”. Vậy là thêm một người nữa được cứu! Tôi thầm cảm tạ Sư phụ trong tâm với đôi mắt đẫm lệ.

Một lần khác, tôi gặp một phụ nữ ở một danh lam thắng cảnh. Cô ấy chủ động bắt chuyện và hỏi có phải tôi đi du lịch một mình không. Tôi nói đúng vậy, chồng tôi đã qua đời cách đây mấy năm rồi. Cô ấy hỏi: “Cô ngoài 50 tuổi à?”Tôi bảo năm nay tôi đã 71 tuổi, cô ấy tròn mắt nhìn tôi và nói: “Chị hơn em 10 tuổi nhưng trông trẻ hơn em rất nhiều!”

Khi tôi hỏi cô ấy có muốn biết bí quyết giữ gìn sức khỏe và sự trẻ trung của tôi không, cô ấy háo hức đồng ý. Tôi nói với cô ấy: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã không bị bệnh trong hơn 20 năm qua và không cần phải uống bất kỳ loại thuốc nào.” Cô ấy hỏi tôi rất nhiều câu hỏi, tôi đều trả lời hết, và cô ấy đã thoái khỏi ĐCSTQ bằng tên thật sau khi hiểu rõ chân tướng mà tôi đã nói với cô.

Khi tôi chuẩn bị rời đi, cô ấy đột nhiên nói: “Em thực sự muốn đọc Chuyển Pháp Luân – cuốn sách thật kỳ diệu khi có thể giúp con người khỏe mạnh và trẻ trung như vậy”. Tôi liền đưa cho cô ấy một số phần mềm và chỉ cho cô ấy cách đọc sách Đại Pháp trực tuyến. Tôi cũng đưa cho cô ấy một ổ USB chứa phiên bản sách điện tử của Chuyển Pháp Luân. Tôi nhấn mạnh với cô ấy rằng đó là kinh sách và cô ấy nên giữ gìn nó thật tốt. Cô ấy nói: “Em chắc chắn sẽ làm được, chị đừng lo”. Tôi dặn với cô rằng khi về nhà, cô ấy có thể tìm đến các đệ tử địa phương, rằng Sư phụ sẽ an bài cho những người có duyên. Cô ấy cảm ơn tôi nhiều lần, tôi nói: “Em nên cảm tạ Sư phụ Lý.” Cô ấy nói: “Vâng! Cảm tạ Sư phụ!”

Trong chuyến đi đó, tôi đã giúp hơn chục người thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Cảm tạ Sư phụ đã chăm sóc con và an bài mọi người đến nghe chân tướng.

Trong vài tháng kể từ khi ra tù về nhà, tôi đã giúp gần 300 người làm tam thoái. Tôi vẫn còn thua xa các đệ tử tinh tấn và thậm chí còn kém xa hơn nữa so với yêu cầu của Sư phụ, nhưng tôi có một quyết tâm không thể lay chuyển là tu luyện Đại Pháp cho dù có chuyện gì xảy ra! Tôi sẽ không ngừng thực tu bản thân, buông bỏ chấp trước, mau chóng cứu người, để Sư phụ thêm phần mỉm cười, bớt phần vất vả, và cùng Sư phụ trở về nhà!

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/1/16/470808.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/3/10/216154.html

Đăng ngày 02-04-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share