Bài viết của Ngân Liên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-03-2024] Tôi là một phụ nữ cao tuổi sống một mình. Hơn 20 năm qua, tôi đã vượt qua nhiều trở ngại trên con đường tu luyện. Nhờ sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã vượt qua chúng một cách tương đối thuận lợi. Tôi vẫn luôn kiên trì giảng chân tướng trực diện về Pháp Luân Đại Pháp cho người dân và thuyết phục họ thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó, cầu chúc cho họ một tương lai tốt đẹp hơn.

Tôi đã chuyển chỗ ở trong thời gian đại dịch. Căn nhà tôi thuê gồm có hai phòng sử dụng chung một lối ra vào. Mỗi căn phòng rộng chưa đến 40 mét vuông và chúng được ngăn cách bởi một cánh cửa gỗ không cách âm. May mắn thay, mỗi căn phòng có bếp và nhà vệ sinh riêng. Tôi sống trong căn phòng ở đằng sau. Hàng xóm của tôi là một đôi vợ chồng trẻ có con trai đang học lớp 2 vào thời điểm ấy. Họ sống ở khu vực này để con của họ được học ở một ngôi trường tốt. Cứ khoảng hai đến ba tháng, ông bà nội ngoại hai bên đều thay phiên nhau chăm sóc và đưa đón cháu bé đi học.

Tôi đã gặp bà ngoại của cậu bé vào ngày đầu tiên tôi chuyển đến đó sống. Sau khi chào hỏi nhau, bà ấy bắt đầu phàn nàn về kết quả học tập tồi tệ của cháu trai và thái độ chống đối của cậu bé đối với việc dạy kèm. Cả con gái và con rể bà ấy làm việc đến tối muộn và cháu trai bà thì không làm xong bài tập về nhà cho đến sau 10 giờ đêm. Bà ấy còn than phiền rằng bản thân có vấn đề sức khỏe, căn nhà thì chật và bà ấy không nghỉ ngơi được tốt vào ban đêm. Mọi thứ đối với bà thật khó chịu đựng. Chồng bà ấy bị bệnh tim nên ông ấy không thể làm được gì nhiều. Sau đó, bà ấy rời đi để đến trường học đón cháu bé. Hôm đó, cậu bé này gặp khó khăn với bài tập về nhà của mình. Bà ngoại cậu bé đã gõ cửa phòng tôi và hỏi rằng tôi có thể giúp không. Tôi sẵn lòng đồng ý. Tôi tin rằng mình có mối quan hệ nhân duyên với gia đình này. Ngay khi đứa trẻ vào phòng tôi, cậu bé vui vẻ kể cho tôi mọi chi tiết về gia đình mình, thậm chí còn kể với tôi rằng ông bà nội ngoại hai bên của mình không được hòa thuận. Chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện vui vẻ.

Tôi nhìn qua bài tập về nhà của cháu và giúp đỡ cháu làm. Cậu bé nhanh chóng hoàn thành các bài tập viết Hán tự, từ vựng và viết thành câu. Ngoài ra, cậu bé còn cần phải biết một bài văn mô tả một người nào đó và không biết phải viết gì. Sau một hồi, cậu bé nghiêng đầu qua, nhìn tôi rồi hỏi tôi một cách thơ ngây: “Bà ơi [một lối xưng hô tôn kính đối với phụ nữ cao tuổi ở Trung Quốc, thậm chí không phải là họ hàng], cháu viết về bà được không?” “Tất nhiên là được cháu à!” Tôi mỉm cười đáp lại. Sau đó, tôi hỏi cậu bé rằng giáo viên dạy cháu mô tả người khác như thế nào để tôi có thể hiểu được yêu cầu đề bài. Tôi đưa ra một số ý tưởng cho cháu và cháu bắt đầu viết. Khởi đầu là “Chúng tôi có một người hàng xóm mới. Đó là một cụ bà.” Sau đó cậu bé nhìn tôi và viết tiếp, chiểu theo yêu cầu đề bài. Không lâu sau, cháu bé đã hoàn thành tất cả bài tập của ngày hôm đó. Cậu bé vui mừng chạy đến chỗ bà ngoại của mình và hô lớn: “Cháu đã làm xong bài tập về nhà rồi! Cháu làm xong rồi!” Bà của cậu bé vui mừng tìm đến tôi và kinh ngạc nói: “Cháu tôi chưa từng làm xong bài tập trước khi mẹ cháu đi làm về. Ngày nào cháu bé cũng phải làm cho đến sau 10 giờ đêm. Con gái tôi thật quá may mắn có được hàng xóm tốt như thế này.”

Mẹ cậu bé đã đến nhà tôi vào buổi tối hôm đó để cảm ơn. Tôi nhân cơ hội này nói cho cô ấy biết chân tướng về Đại Pháp và cô ấy đã đồng ý thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ – Đội Thiếu niên và Đoàn Thanh niên – mà mình từng gia nhập khi còn trẻ. Cô ấy nói với tôi rằng vợ chồng cô ấy làm việc trong một nhà máy quân sự – công nghiệp. Họ thường phải học các quy định về bảo mật và làm bài kiểm tra. Nhà máy này rất biệt lập và họ thường không được tiếp xúc với thông tin kiểu như thế này. Hôm nay, cô ấy trực tiếp nói chuyện với tôi, được nghe rất nhiều chân tướng về Pháp Luân Công, cũng gọi là Pháp Luân Đại Pháp, và việc này đã hoàn toàn hóa giải nhiều nghi vấn của cô ấy về Pháp Luân Công. Đêm hôm đó chúng tôi trò chuyện một hồi lâu. Cô ấy đã không rời đi cho đến khi con trai cô ấy thiếp ngủ trong vòng tay của mình. Tôi chân thành cảm ơn Sư phụ vì đã an bài một cơ hội tuyệt vời như thế. Tôi quyết định giúp cả gia đình họ biết chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp.

Sau đó không lâu, tôi đã thuyết phục được ông bà ngoại của cậu bé thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Bà của cậu bé đã cùng tôi xem một bài giảng Pháp của Sư phụ ở Quảng Châu. Bà ấy nói: “Có một học viên Pháp Luân Công kia tại khu chợ lớn mà trước đây tôi từng buôn bán. Cảnh sát thường hay bắt giữ bà ấy. Chúng tôi tưởng rằng bà ấy là người xấu. Sau khi nghe chị nói, bây giờ tôi hiểu rồi. Các chị đang cố gắng cứu người! Hóa ra chúng tôi đã bị ĐCSTQ lừa gạt.” Đôi vợ chồng cao tuổi lương thiện này đã được cứu.

Hai tháng sau, ông bà nội của cậu bé đến để chăm sóc cháu của họ. Bà nội của cháu là một người tri thức nhưng tính tình khá xởi lởi. Khi chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên, bà ấy cảm ơn tôi vì giúp đỡ cháu trai của mình. Mặc dù thông qua cháu trai, bà đã biết tôi là kiểu người nào, tuy nhiên tôi vẫn cần phải cư xử đúng mực và không nóng vội. Tôi quyết định nói với bà về Đại Pháp và bắt đầu từ những chân tướng cơ bản. Bà ấy nói: “Tôi tin những gì chị nói, bởi vì tôi tin tưởng chị.” Bà ấy đã thoái xuất khỏi Đội và Đoàn mà không chút do dự, nhận lấy bùa hộ mệnh Đại Pháp và cảm ơn tôi rất nhiều lần.

Buổi tối hôm sau, bà nội của cậu bé nói với tôi: “Hôm nay tôi ở trên xe buýt và gặp một người đang nói chân tướng về Pháp Luân Công cho một người khác. Tuy nhiên, người kia không tin và tranh cãi với học viên Pháp Luân Công đó. Tôi lập tức đi đến chỗ bà ấy và nói: ‘Những gì bà ấy nói là thật. Nếu chị không tin thì hãy quên đi, đừng có làm lớn chuyện.’ Người kia lập tức ngừng nói.” Tôi rất vui mừng khi biết bà ấy đã tự định một vị trí đúng đắn cho mình. Những người minh bạch chân tướng về Đại Pháp cũng đang giúp lan truyền chân tướng!

Tuy nhiên, nói về Đại Pháp với ông nội của cậu bé thì cần rất nhiều nỗ lực. Lời tuyên truyền của ĐCSTQ đã đầu độc ông ấy sâu sắc. Sau khi nói chuyện với ông ấy nhiều lần, ông vẫn không tin tôi. Một hôm, đôi vợ chồng già đang ở trong bếp. Vì nhà bếp khá nhỏ, nên hai người họ không thường xuyên ở đó chung với nhau. Tôi lại nói với ông nội cậu bé về Đại Pháp một lần nữa và cố gắng thuyết phục ông ấy thoái xuất ĐCSTQ cùng các tổ chức liên đới của nó. Ông vẫn không tin tôi và từ chối tam thoái.

Sau đó, bà nội cậu bé lên tiếng: “Những gì mà chị gái đây nói là thật. Xã hội đang loạn lạc như thế, dịch bệnh thì vô cùng nghiêm trọng. Người dân phải làm xét nghiệm COVID cả ngày lẫn đêm, vậy mà rất nhiều người vẫn mất mạng. Ông còn muốn ôm giữ cái thứ đó của mình [danh hiệu Đội viên và Đoàn viên] làm gì?” Ông nội cậu bé sững sờ trong giây lát nhưng rồi nhận ra rằng vợ mình nói đúng. Ông ấy đã đồng ý thoái. Tôi tặng ông ấy một hóa danh phù hợp để thoái và ông rất vui mừng. Tôi cũng dặn ông ấy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, nói rằng nó có thể giúp ông trong những thời điểm căng thẳng hoặc hiểm nguy. Ông ấy hỏi rằng nó có hiệu nghiệm không. Bà nội cậu bé khẳng định chắc nịch rằng nó hiệu quả và bà ấy đã niệm chín chữ chân ngôn này hàng ngày. Rốt cuộc thì người đàn ông cố chấp này cũng đã được cứu.

Cha của cháu bé rất bận rộn với công việc và văn phòng cậu ấy thì ở xa. Hàng ngày, cậu ấy rời khỏi nhà lúc 6 giờ sáng và về nhà lúc 8 hoặc 9 giờ tối. Gặp được cậu ấy không hề dễ dàng. Một hôm, cậu ấy ở nhà và chúng tôi đã nói chuyện ở tiền sảnh nhỏ. Cậu ấy cảm ơn tôi vì giúp đỡ con trai mình làm bài tập về nhà. Không lâu sau, tôi vào thẳng vấn đề, nói về những hiệu quả thần kỳ của Pháp Luân Công trong việc phục hồi bệnh tật và cải thiện sức khỏe, chân tướng về vụ Tự thiêu giả mạo ở Thiên An Môn và sau đó là về việc người dân Trung Quốc đang thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Cậu ấy đã đồng ý thoái khỏi Đội và Đoàn. Cậu ấy còn kể rằng nhà máy của cậu giống như một trại tập trung khổng lồ và cậu ấy phải đi qua chốt nhận diện gương mặt ở lối ra vào chính và những cửa khác. Công việc của cậu ấy rất bận rộn và thường phải làm việc tăng ca, rất khó để cậu ấy biết tin tức từ bên ngoài. Vì thế, cậu ấy cảm ơn tôi vì đã cho cậu ấy biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài nhà máy của mình.

Cháu bé là người còn lại duy nhất mà tôi cần phải trò chuyện. Một hôm, tôi đang lướt Internet thì cậu bé bước vào. Tôi cho cháu xem một bộ phim hoạt hình về Pháp Luân Công phù hợp với trẻ em, sau đó nói với cháu rằng khăn quàng đỏ là được nhuộm bằng máu của những người đã chết và đeo nó trên cổ thì rất xui xẻo. Tôi nói: “Nếu cháu nói ‘Cháu không muốn thứ này’ thì Thiên Pháp sẽ bảo vệ cháu.” Cậu bé làm như lời tôi dặn. Tôi tưởng có lẽ cậu bé không thực sự hiểu được ý nghĩa, thế nhưng vài ngày sau, một sự việc xảy ra khiến tôi nhận thấy rằng mình đã lầm. Một buổi chiều nọ, cậu bé từ trường trở về nhà và ở lại phòng tôi để làm bài tập. Cậu bé vẫn mang chiếc khăn quàng đỏ trên cổ. Tôi nói với cháu: “Cháu có thể gỡ khăn quàng ra bởi vì cháu đang ở trong phòng của bà.” Cậu bé tháo chiếc khăn xuống một cách thành thục, dùng ngón cái và ngón trỏ kéo nó ra và nói với thái độ ghê tởm: “Khi cháu nhìn thấy miếng giẻ máu me này, cứ như là đang thấy ma vậy. Nhưng mà cô giáo cứ khăng khăng bắt cháu phải đeo. Nếu cháu không đeo thì không được phép vào trong trường.” Tôi thực sự rất vui và cũng buồn khi nghe điều này. Tôi vui vì cậu bé đã minh bạch chân tướng, buồn vì trẻ em ở Trung Quốc thật đáng thương và không hề có chút tự do nào.

Trong vòng một vài tháng, cả bảy người trong gia đình đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Họ đều sẽ có được một tương lai đầy hứa hẹn! Bản thân tôi cũng đã tạo ra một môi trường tu luyện tốt cho mình. Không lâu sau đó, nhà tôi đã mở một điểm học Pháp nhóm mới. Sư phụ đã an bài mọi thứ. Con xin cảm ơn Sư phụ vì những an bài đầy từ bi của Ngài.

Bất kể là ai đang ở nhà, gia đình hàng xóm sẽ giúp tôi mở cửa cho các học viên khác vào. Tôi sống ở căn phòng bên trong và đôi khi quên mở cửa ra vào, không thể nghe thấy tiếng người ta gõ cửa. Một hôm nọ, cháu bé hàng xóm đã mỉm cười và nói với tôi: “Bà ơi, bà đừng lo. Gia đình cháu là những người bảo vệ an ninh của bà.”

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/3/3/473767.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/3/18/216255.html

Đăng ngày 06-04-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share