Bài viết của Huệ Liên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-01-2024] Sư phụ Lý Hồng Chí, Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, đã công bố bài viết có tiêu đề “Vì sao có nhân loại” vào ngày 20 tháng 1 năm 2023. Khi đọc bài viết này, mọi người rất phấn khởi, hào hứng và nói với những người khác về bài viết, rằng: “Mỗi câu Ngài ấy nói đều có lý!“ “Tôi kính phục Sư phụ Lý.”

Đã một năm kể từ khi bài viết của Sư phụ được đăng tải. Trong quá trình phát tặng bài viết này, tôi và các học viên khác đã có một số trải nghiệm vô cùng xúc động muốn chia sẻ với mọi người nhằm bày tỏ lòng biết ơn tới Sư phụ.

“Sư phụ Đại Pháp thực sự đến để cứu người”

Một cặp vợ chồng ở khu vực của tôi là các học viên đã gặp một người đàn ông lớn tuổi trên cánh đồng và đưa cho ông ấy một bản sao của bài kinh văn. Họ nói với ông: “Đây là bài kinh văn của Sư phụ Lý. Bài kinh văn dành cho tất cả mọi người.”

Sau khi nghe họ giảng chân tướng, người đàn ông hiểu ra và nói: “Hóa ra Sư phụ Lý thực sự đến để cứu người. Ngài ấy thực sự đến đây để cứu người! Lòng biết ơn của ông không thể diễn tả bằng lời. Cặp vợ chồng đã rất cảm động. Với sự khuyến khích này, họ đã nhanh chóng chia sẻ bài kinh văn đến nhiều người hơn nữa.

“Tôi đã giúp bạn chia sẻ bài kinh văn cho hơn 10 người”

Một học viên đang chia sẻ bài kinh văn trên đường thì một người phụ nữ đến và nói: “Lần trước bạn đưa cho tôi tấm thẻ đó (trong đó có kinh văn của Sư phụ) và tôi đã giúp bạn chia sẻ cho hơn 10 người. Đưa cho tôi thêm vài bản nữa và tôi sẽ giúp bạn chia sẻ tiếp.”

Hai học viên khác đang nói với mọi người về Pháp Luân Công ở một ngôi làng thì họ gặp một bí thư làng. Họ giảng chân tướng cho ông và thuyết phục ông thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Sau đó, bí thư nói: “Các vị có thể nói chuyện về Pháp Luân Công một cách thoải mái ở làng chúng tôi.”

“Tôi phải đọc thật cẩn thận”

Một ngày nọ, tôi gặp một người đàn ông trung niên ở chợ. Ông ấy không mua bất cứ thứ gì và đang nghỉ ngơi trên chiếc xe ba bánh của mình. Ông ta dường như đang đợi ai đó. Tôi bước tới và đưa cho ông ấy bản sao của hai bài kinh văn: “Vì sao có Nhân loại” và “Tại sao cần phải cứu độ chúng sinh”. Ông ấy nhận bài kinh văn và nói: “Hãy để tôi xem thứ tốt lành này.” Tôi nói với ông ấy: “Đây là những bài kinh văn của Sư phụ Lý, ông phải trân trọng nó!” Ông ấy trả lời: “Thật sao? Tôi sẽ đọc một cách cẩn thận.”

Sau đó tôi đã thuyết phục ông ấy thoái ĐCSTQ và ông ấy thích bút danh mà tôi đặt cho ông ấy, “Đại Hải (dịch là biển lớn)”. Ông cho biết ông là quân nhân đã nghỉ hưu và phục vụ trong hải quân. Tôi nói: “Hóa ra là ông đến đây không phải để mua thứ gì mà thay vào đó ông ở đây để chờ đợi Phật Pháp!” Ông ấy đã mỉm cười.

“Nhìn này! Tôi không bị thương!”

Ở chợ, tôi gặp một người đàn ông đi xe ba bánh. Tôi đưa cho ông ấy hai bài kinh văn của Sư phụ Lý và nói: “Đây là Sư phụ Lý giảng Pháp cho con người thế gian, trong đó có ông.” Ông vui vẻ nhận các bài kinh văn và nói: “Tôi thích đọc sách Pháp Luân Công.” Sau đó ông ấy nói: “Sư phụ Lý đã bảo vệ tôi. Tôi bị ngã rất mạnh 2 ngày trước nhưng tôi không bị thương.” Một tháng trước trời có tuyết rơi dày đặc, đường vẫn đóng băng và trơn trượt.

Tôi hỏi tuổi ông và ông tự hào trả lời rằng ông đã 84 tuổi. Ông ấy xuống xe ba bánh và dậm chân xuống đất để cho tôi thấy rằng ông ấy không bị thương. Tôi nói với ông ấy: “Đó là vì ông tin vào Đại Pháp và đã được ban phúc lành.” Ông ấy vui vẻ nói: “Đúng vậy!” và rời đi trong khi gật đầu.

Khi tôi quay lại để đưa kinh văn cho một phụ nữ lớn tuổi, bà nói: “Tôi không biết đọc”. Sau đó tôi bảo bà niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” và bà nói rằng bà ấy đã nhẩm niệm ngay cả khi ngủ.

“Tôi tuyệt đối tin vào Đại Pháp”

Khi tôi tiếp tục đi bộ, tôi nhìn thấy một người đàn ông đi xe đạp điện và đưa các bài kinh văn cho ông. Ông ấy hỏi tôi có mang theo bùa hộ mệnh không. Ông ấy rất biết ơn khi tôi đưa cho một cái. Ông nói: “Tôi hoàn toàn tin vào Pháp Luân Đại Pháp. Em gái tôi cũng tu luyện. Cách đây không lâu, tôi bị tai nạn xe hơi nhưng tôi không hề bị thương chút nào. Chỉ có đèn pha bị hỏng. Đó là bởi vì tôi có chiếc bùa hộ mệnh bên mình!” Tôi nói: “Vì em gái của ông tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nên mọi người trong gia đình đều được hưởng lợi ích!” Ông gật đầu và nhận lấy kinh văn.

Một lần khác, tôi đưa kinh văn cho một ông già trên phố. Tôi nói: “Đây là Sư phụ Lý đang giảng Pháp cho con người thế gian, trong đó có ông. Đây là Phật Pháp và không thể vứt bỏ được. Lời giảng tiết lộ con người đã xuất hiện như thế nào, tại sao con người phải chịu đau khổ và con người có thể làm gì để được ban phước.” Ông ấy chắp hai tay vào nhau trong tư thế niệm Phật và cảm ơn tôi trong khi nước mắt lưng tròng. Tôi bảo ông đừng cảm ơn tôi mà hãy cảm ơn Sư phụ Lý vì chính Sư phụ đã bảo chúng tôi cứu người. Ông ấy đáp: “Cảm ơn Sư phụ Lý!”

“Kính chào Sư phụ!”

Cách đây vài ngày, tôi gặp một người phụ nữ trông có vẻ khoảng 80, 90 tuổi. Tôi đưa cho bà các bài kinh văn và bà rất vui. Bà ấy nhờ tôi đưa cho bạn bà ấy một bản sao các bài kinh văn và giúp bạn bà ấy thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Nhìn bà ấy vui vẻ như thế nào, tôi hỏi liệu bà ấy có muốn nói điều gì với Sư phụ Lý khi Tết Nguyên Đán đang đến gần không. Bà ấy nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Tôi hỏi lại xem bà ấy còn điều gì muốn nói không. Bà trả lời: “Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”

“Còn gì nữa không?” Sau đó bà ấy chậm rãi trả lời: “Xin chào Sư phụ!” Tôi choáng váng và nước mắt lăn dài trên khuôn mặt khi tôi ôm bà ấy: “Bà có ngộ tính thật tốt!” Bà ấy đã cười.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/1/24/471265.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/3/11/216169.html

Đăng ngày 28-03-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share