Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-01-2024] Tôi hiện nay 74 tuổi và cảm thấy may mắn vì đã đắc Pháp vào cuối năm 1997. Sư phụ Lý (Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đã tịnh hóa và cải biến tôi, từ một kẻ nghiệp lực đầy thân được các bác sỹ tuyên án tử hình trở thành một đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp. Lòng biết ơn của tôi không thể diễn tả thành lời và tôi không bao giờ có thể đền đáp được cho Sư phụ vì sự từ bi của Ngài.

Tôi đã ba lần vượt qua quan nghiệp bệnh nhờ sự bảo hộ của Sư phụ, chính niệm và tín tâm của tôi vào các bài giảng.

Lần đầu tiên là vào năm 2006. Tôi cùng với ba học viên khác đã thành lập một điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng để in ấn Chín bài bình luận về Đảng Cộng sản. Vì các học viên từ những khu vực khác cũng đến chỗ chúng tôi để lấy sách nên khối lượng công việc rất nhiều.

Vào một ngày thứ Bảy mùa đông, tiết trời rất lạnh và chúng tôi đang ở giữa một cơn tuyết rơi dày đặc. Mỗi người chúng tôi mang một túi lớn chứa sách để chuyển cho các học viên đến từ những nơi khác. Khi đang đứng đón xe buýt, một học viên bước lên xe và tôi cũng tiến đến để bước lên xe, thì bất chợt bị trượt chân rồi ngã xuống đất. Đầu tôi đập vào một cái xẻng kim loại trên tay một binh sỹ đang dọn tuyết xung quanh trạm xe buýt. Tác động của nó rất nghiêm trọng và binh sỹ ấy đã giúp tôi bước lên xe buýt. Tôi cảm thấy tê liệt và nặng nề từ lưng đến chân nhưng không thấy đau.

Tuy nhiên, sau khi tôi xong việc và trở về nhà, cơn đau dữ dội đã ập đến ngay lúc tôi mở cửa. Tôi không thể bước nổi một bước chân, nằm, ngồi hay đứng mà không bị đau. Chồng tôi, không phải là học viên, khuyên tôi đến bệnh viện. Tôi đã từ chối vì tôi là một người tu luyện và Sư phụ đang chăm sóc tôi.

Vào buổi tối, tôi nằm trên giường và nghe tiếng răng rắc phát ra từ vùng thắt lưng của mình. Tôi nghĩ chắc là một chiếc xương bị gãy. Tôi nên làm gì đây? Tôi không thể ở trong trạng thái này được, cần phải luyện công. Chỉ nhờ luyện công thì tôi mới hồi phục được. Tuy nhiên, cơn đau dữ dội đến mức tôi không thể cử động bất kỳ khu vực nào trên thân thể.

Tôi nhớ lại bài thơ của Sư phụ:

“Đại giác bất úy khổ
Ý chí kim cương chú
Sinh tử vô chấp trước
Thản đãng Chính Pháp lộ”
(Chính Niệm Chính Hành, Hồng Ngâm II)

Tôi cắn răng ngồi dậy bất chấp sự khó khăn và bắt chéo chân để ngồi đả tọa. Dù đau đớn run người và mồ hôi thấm đẫm lớp áo, tôi vẫn không bỏ cuộc. Sáng ngày hôm sau, tôi luyện năm bài công pháp trong khi nhẫn chịu cơn đau. Vào ngày thứ ba, hai học viên giúp tôi in ấn và phát các sách cùng tài liệu đã đến chỗ tôi. Họ nói rằng các học viên từ những khu vực khác sẽ đến lấy tài liệu trong vòng vài ngày nữa, vì vậy một khối lượng lớn tài liệu giảng chân tướng cần phải được sản xuất để họ có thể lấy chúng vào đúng hôm ấy.

Tuy nhiên, hai học viên này không thể tự mình làm được nhiều đến vậy, họ cần sự hỗ trợ của tôi. Tôi lo lắng, nghĩ rằng mình cần phải phục hồi ngay lập tức và không thể chậm trễ việc thức tỉnh thế nhân được. Vào ngày thứ tư, khoảng 6 giờ tối, nhận thấy không còn đồ ăn ở nhà nên tôi đã bám một bên cầu thang để đi xuống lầu, mất khoảng nửa giờ đồng hồ để đến khu chợ gần nhất. Việc này bình thường chỉ mất 5 phút. Tôi mua một số nhu yếu phẩm, thanh toán tiền và đi bộ về nhà. Ngay khi tôi bước vào nhà, tôi nhận ra: “Ồ, mình vừa đi bộ về nhà một cách bình thường, mình đã khỏi rồi.” Tôi cực kỳ biết ơn Sư phụ. Sau đó, tôi đến điểm sản xuất tài liệu để làm số tài liệu cần thiết cùng với hai học viên kia.

Lần thứ hai tôi vượt quan nghiệp bệnh xảy ra vào một đêm trong tháng 12 năm 2022. Khi trở về nhà, tôi bước hụt trên bậc cuối cùng của cầu thang và bị trật mắt cá chân. Tôi không thể đứng dậy và đau đớn kinh khiếp. Một người hàng xóm đã dìu tôi vào trong nhà.

Tôi nhìn thấy chân trái của mình bị sưng lên, bầm tím hết cả. Tôi lập tức hướng nội: “Mình đã làm gì trong vòng vài ngày qua không phù hợp với Pháp nhỉ?” Tôi nhớ lại vài ngày trước, để mua được những củ hành tươi và lớn, tôi đã xới tung rổ hành của quầy bán và chọn được ba củ hành lớn nhất mà mình có thể tìm được; rồi khi mua hai ký khoai tây ngọt, tôi đã chọn lấy những củ tươi ngon nhất mà quầy hàng có. Hành vi của tôi rõ ràng không phù hợp với Pháp.

Đêm hôm đó, tôi phải nhẫn chịu cơn đau dữ dội khiến tôi không thể chợp mắt được. Vào buổi sáng, sau khi ép bản thân luyện hết năm bài công pháp, chân tôi rõ ràng đã bớt sưng và tôi có thể dùng một chiếc ghế để chống. Vào buổi chiều, tôi đã có thể ra ngoài để giảng chân tướng.

Lần thứ ba xảy ra vào giữa tháng 7 năm 2023. Trong lúc lọc ra một số đồ dùng cũ, tôi chất đống những thùng giấy các tông và giẫm lên chúng để ép chúng xuống, đồng thời nghĩ về việc bán chúng để kiếm tiền. Đây là tâm chấp trước vào lợi ích. Ngay sau đó, tôi bị ngã và không thể cử động cánh tay trái. Bàn tay trái của tôi bị bầm tím khiến cho tay trái không thể hoạt động được. Tôi rất lo lắng, dùng bàn tay phải túm chặt lấy cánh tay trái và la lớn: “Quy chính lại! Quy chính lại! Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Tôi liên tục lặp đi lặp lại.

Các con cứ khăng khăng muốn đưa tôi đến bệnh viện nhưng tôi đã từ chối. Một người con rể của tôi đưa người bạn là bác sỹ của cháu đến khám tay cho tôi. Cậu ấy nói xương bị lệch và nứt nên tôi phải đến bệnh viện, nếu không thì sau này cánh tay có thể sẽ không hoạt động bình thường. Thấy tôi kiên quyết không chịu đi, cậu ấy băng bó tay cho tôi để đảm bảo an toàn và giữ nó cố định lại.

Cánh tay tiếp tục đau trong vòng nhiều ngày đêm khiến tôi không thể nào ngủ được. Sau một tuần, cánh tay tôi vẫn không thể động tới được. Tôi nghĩ: “Mình không thể tiếp tục như thế này được, cần phải ra ngoài và thức tỉnh thế nhân.” Trong tâm tôi nói với Sư phụ: “Thưa Sư phụ, xin hãy giúp con luyện công.” Tôi đã ngồi đả tọa với tay phải nâng cánh tay trái và cố gắng duy trì tư thế chuẩn xác bất chấp cơn đau. Tôi dùng một chiếc ghế đẩu nhỏ và gối để chống đỡ.

Tôi đặt ra một mục tiêu cho bản thân: mình chỉ có thể tiến lên chứ không thể lùi lại, đặt tâm vào sự tiến bộ hàng ngày. Cùng lúc đó, tôi sử dụng thời gian ấy để học Pháp nhiều hơn và đọc chậm rãi để đảm bảo rằng từng chữ dung nhập vào trong tâm trí, tránh thói quen trước đây là nhảy chữ trong khi đọc. Sau một tháng, tôi đã có thể rời khỏi nhà một lần nữa để giảng chân tướng trực diện cho người dân.

Hướng nội sau khi suy ngẫm về những khảo nghiệm quan trọng

Khi suy ngẫm về những khảo nghiệm quan trọng đã trải qua, tôi ngộ ra mình cần phải hướng nội thấu đáo và tu luyện cho tốt. Dưới đây là điều tôi nhận thấy được.

Để thuận tiện cho con gái thứ hai chăm lo cho cuộc sống thường ngày của chúng tôi, con gái lớn nhất của tôi đã thuê một căn hộ nhiều tầng sáng sủa và đẹp ở gần nhà của con gái thứ hai. Giây phút tôi nhìn thấy căn hộ ấy, tôi nghĩ: “Nơi này quả thực rất đẹp. So sánh ra thì mình đã sống ở một nơi tồi tàn.” Đây chẳng phải là tâm chấp trước vào sự thoải mái về vật chất sao? Lúc đó tôi chẳng hề nhận ra điều này.

Tôi dành tình yêu thương to lớn cho cháu trai lớn nhất của tôi. Con rể tôi tiếp nhận chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp mà tôi nói và cháu nhận ra rằng Sư phụ đã ban cho cháu rất nhiều phúc báo. Nghe những lời của cháu làm tôi hoan hỷ và tôi đã phát sinh cảm tình mạnh mẽ đối với con trai của cháu. Cháu thường gửi cho tôi những video quay cảnh cháu trai tôi trưởng thành, tôi rất thích xem chúng và đã dành ra khá nhiều thời gian làm việc này, xao lãng chính mình khỏi những việc quan trọng cần làm.

Thỉnh thoảng, trong khi bàn bạc các vấn đề với chồng tôi, tôi sẽ cùng ông ấy xem TV ngay cả khi tôi biết đó là không tốt. Nó đã trở thành một thói quen khó bỏ rồi.

Tôi là một người thích áp đặt trong nhà và làm việc theo ý mình mà không cân nhắc đến cảm nhận của người khác.

Bất chấp nhiều năm tu luyện, tôi nhận ra mình vẫn còn nhiều suy nghĩ tự tư. Điều này khiến tôi cảm thấy trong tâm như có một lưỡi dao đang cắt vậy. Hôm nay, tôi phơi bày những chấp trước này và sẽ không dung túng cho chúng nữa.

Thông qua những ma nạn này, tôi đã nhìn thấy những thiếu sót trong việc tu luyện của mình. Trong tương lai, tôi sẽ học Pháp nhiều hơn, vứt bỏ các chấp trước và thức tỉnh nhiều người hơn nữa.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/1/16/470672.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/3/8/216131.html

Đăng ngày 05-04-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share