Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp
[MINH HUỆ 15-01-2024] Tôi từng luôn nghĩ mình là một người kiên nhẫn. Bất cứ khi nào cảm thấy nản lòng vì điều gì đó, tôi lại đổ lỗi cho hoàn cảnh. Vì thế tôi chưa bao giờ nhận ra mình thiếu kiên nhẫn đến mức nào, hay việc tôi cần phải loại bỏ cái tâm đó.
Gần đây tôi đã có chuyến đi cùng một học viên họ Cảnh. Người thường và các học viên quen cô ấy thường phàn nàn rằng cô ấy chậm chạp và luôn lãng phí thời gian. Nhưng chuyến đi đó đã giúp tôi nhận ra được nhiều điều.
Đêm trước ngày khởi hành, tôi thống nhất địa điểm và thời gian gặp nhau với cô Cảnh và cô ấy đã xác nhận tin nhắn của tôi. Vậy là tôi chuẩn bị hành lý rồi đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, tôi đến điểm bắt xe đi sân bay trước bình minh như đã hẹn. Chiếc xe chuẩn bị rời đi nhưng cô Cảnh mãi không thấy đến. Tôi có nên đợi cô ấy hay không? Tôi để số điện thoại của cô ấy ở nhà, trong khi lại không muốn xin số cô ấy từ những người bạn khác, bởi cho rằng như vậy sẽ làm phiền giấc ngủ của họ. Tôi càu nhàu: “Sao cô ấy không thể giữ lời hứa chứ?” Tôi cảm thấy cần phải dạy cho cô ấy một bài học. Tôi không đợi cô ấy nữa và lên xe bus ra sân bay như đã định.
Tôi nghĩ nếu cô Cảnh không nhìn thấy tôi, cô ấy sẽ biết tôi đã đi rồi. Cô ấy có thể đi bằng taxi, nhanh hơn nên cô ấy sẽ đến sân bay đúng giờ. Tôi cảm thấy đây là hình phạt thích đáng cho việc cô ấy không đến đúng giờ. Tôi lẩm bẩm: “Mới khởi hành mà cô ấy đã đến muộn rồi. Chẳng biết phần còn lại của chuyến đi sẽ như thế nào nữa?”
Khi gặp nhau ở sân bay, cô Cảnh liền xin lỗi: “Em dậy sớm nhưng vì có quá nhiều đồ, đóng hành lý mất hơn 10 phút nên đến muộn. Lúc không thấy chị, em tưởng chị đã đi rồi… nên em bắt chuyến xe sau.“
Tôi thầm nghĩ: “Cô không thể mang ít đồ hơn được sao?” Nhưng tôi tự nhắc nhở mình rằng tôi là một học viên nên tôi không nói gì cả.
Trong suốt chuyến đi, chúng tôi không bao giờ đúng giờ cho bất kỳ hoạt động đã lên kế hoạch nào. Lúc thì tôi phải đợi cô Cảnh thu dọn đồ đạc, khi thì lại đợi cô ấy làm nốt việc trên máy tính.
Vì không muốn ảnh hưởng đến công việc của cô ấy và tinh thần chung của chúng tôi, nên tôi chỉ phàn nàn trong lòng. Một hôm, cô ấy bận làm việc trên máy tính đến nỗi chúng tôi mãi tận chiều mới rời khỏi khách sạn.
Cô Cảnh đã làm việc thâu đêm suốt hai ngày liền. Tôi có thể thấy cô ấy chắc hẳn đang mệt mỏi. Trong khi cô ấy làm việc, tôi tận dụng thời gian để học Pháp.
Sau khi học xong, tôi đã tự nhủ với chính mình. “Sao tôi lại thiếu kiên nhẫn thế? Vì đã thống nhất về thời gian nên phải giữ lời, giữ lời cũng là biểu hiện của Chân. Vậy mà cô ấy đã thất hứa hết lần này đến lần khác.” “Không, đó không phải là lý do khiến tôi thiếu kiên nhẫn, đó không phải là gốc rễ của vấn đề. Vậy thì nó là gì? Có phải vì cô Cảnh làm việc gì cũng chậm?” “Không phải. Đó là bởi vì nếu chúng tôi bắt đầu mỗi ngày theo kế hoạch, tôi sẽ có nhiều thời gian hơn để làm những việc mình muốn, như tham quan, mua sắm, .v.v.”
“Tôi đã không nghĩ cho đồng tu, tâm trí tôi chỉ nghĩ đến chuyến đi của mình. Tôi thật ích kỷ! Chẳng phải chơi ít hơn và mua sắm ít hơn là điều tôi cần làm để giảm bớt dục vọng của mình sao? Đó thực sự là một điều tốt! Tôi nên thuận theo hoàn cảnh, lợi dụng tính cách thiếu khẩn trương của cô Cảnh để bộc lộ những chấp trước mà trước đây tôi chưa nhận ra.”
Ngay lập tức, nội tâm tôi trở nên thông tỏ. Tôi cảm ơn Sư phụ đã an bài khéo léo để cho tôi thấy được tâm ích kỷ đằng sau sự thiếu kiên nhẫn của mình.
Trong suốt phần còn lại của chuyến đi, tôi cảm thấy nhẹ nhõm và không còn cảm giác bồn chồn nữa. Tôi cũng không còn khó chịu với cô ấy nữa. Tôi để cho cô ấy có thời gian. Đôi khi tôi giúp đỡ cô ấy nhưng phần lớn là để cô ấy tự làm những việc cần làm. Dù điều đó có nghĩa là tôi phải đợi lâu hơn, nhưng tôi muốn cô ấy nhận ra rằng cô ấy đã ôm đồm quá nhiều thứ và cô ấy chưa thể buông bỏ. Cô ấy cũng nên nhìn ra những chấp trước của mình và tu bỏ chúng.
Điều kỳ diệu của chuyến đi này là mặc dù chúng tôi liên tục phải khẩn trương nhưng chúng tôi vẫn luôn đến được nơi cần đến.
Bất cứ khi nào tôi thấy cô Cảnh đang loay hoay để đóng hành lý lại, tôi đều hướng nội tìm xem còn những gánh nặng nào mà tôi cần buông bỏ hay không.
Khi chúng tôi trở về nhà, cô Cảnh thừa nhận rằng cô ấy đã mang theo quá nhiều đồ vô dụng và lần sau cô ấy sẽ giảm bớt hành lý. Mẹ cô cũng bảo rằng, bà đã nói với cô điều tương tự nhiều lần nhưng cô không nghe. Lần này cô Cảnh đã ý thức được điều đó và đang chủ động cải thiện. Sư phụ Lý cũng giảng về:
“Cưỡng chế không thể thay đổi lòng người” (Cưỡng chế không thể thay đổi lòng người,Tinh Tấn Yếu Chỉ II)
Tôi nhận thấy sự ích kỷ trong mình cần phải bị thanh trừ. Tôi cũng mừng cho cô Cảnh vì cô ấy đã tìm thấy những điều mình cần loại bỏ.
Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn cô Cảnh!
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/1/15/470939.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/3/18/216256.html
Đăng ngày 03-04-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.