Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Bắc Kinh

[MINH HUỆ 22-06-2023] Tôi chia sẻ với một học viên rằng tôi có thể ngồi song bàn được 40 phút. Tôi thấy vui và hài lòng vì làm được như vậy nhưng cô ấy thẳng thắn nói: “Tại sao chị không thể ngồi được một tiếng? Chị không thể ngồi lâu hơn một chút sao?” Tôi choáng váng và thấy khó chịu trong tâm nhưng không phản ứng lại và cho rằng mình đã có tiến bộ khi lúc đầu chỉ ngồi được vài phút, giờ có thể ngồi được 40 phút, nó chứng tỏ rằng tôi đã tinh tấn hơn.

Tôi suy nghĩ lại về việc này sau khi học Pháp tối hôm đó. Tại sao tôi không thể ngồi song bàn lâu hơn? Chẳng phải tôi sợ khổ và có tâm an dật hay sao. Tôi đã không tinh tấn nên từ hôm đó tôi quyết tâm mình phải ngồi song bàn được ít nhất một tiếng.

Chân tôi đau và tê buốt khi ngồi được khoảng 40 phút. Tôi nhìn lên đồng hồ và nỗ lực kiên trì đến 45 phút thì không chịu nổi. Sang ngày thứ hai tôi vẫn tháo chân ra sau khi ngồi được 40 phút.

Đến ngày thứ ba, tôi hối hận vì không thể làm được điều mình muốn. Tôi hạ quyết tâm không cho phép mình tháo chân khi chưa ngồi được một giờ, để xem điều gì sẽ xảy ra. Liệu chân tôi có bị sao không? Đến khoảng 40 phút, chân tôi lại bắt đầu đau. Lần này tôi không nhìn đồng hồ nữa mà thầm đếm, không nghĩ đến cái đau ở chân và cố gắng chịu đựng.

Chân tôi đau đến mức vô cùng khó chịu. Tôi không bỏ chân ra và tiếp tục đếm. Thời gian cứ thế trôi từng giây. Tôi không biết đã mất bao lâu và cảm thấy cứ như đôi chân không còn là của mình nữa, tôi đau đến toát mồ hôi. Tôi kiên trì chịu đựng và cuối cùng nhạc luyện công cũng kết thúc. Tôi từ từ hạ chân xuống. Lúc đó, tôi có một cảm giác thoải mái và dễ chịu chưa từng thấy. Kể từ hôm đó, tôi có thể ngồi song bàn được một giờ.

Tôi chân thành cảm ơn người đồng tu đã chỉ ra điều này giúp tôi. Trạng thái đúng đắn của các học viên là chúng ta nên nhắc nhở, động viên nhau tinh tấn, thay vì giấu giếm và ôm giữ vấn đề của bản thân.

Trải nghiệm lần này giúp tôi nhận ra mình có rất nhiều chấp trước ẩn giấu như tâm không muốn bị người khác chỉ trích, sợ khổ, tâm né tránh, thích hưởng thụ, cơ hội và muốn đi đường tắt.

Tu luyện là nghiêm túc, và chỉ thông qua thực tu chúng ta mới có thể buông bỏ được chấp trước của người thường.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/6/22/462193.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/9/6/211193.html

Đăng ngày 25-03-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share