Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở hải ngoại.

[MINH HUỆ 22-01-2024] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào đầu năm 2021. Tôi vô cùng biết ơn sự từ bi cứu độ của Sư phụ Lý và muốn chia sẻ với mọi người vài thể ngộ tu luyện của mình.

Sư phụ giảng:

“Học Pháp tập thể là do tôi lưu lại cho mọi người, luyện công tập thể là do tôi lưu lại cho mọi người, trừ tình huống bức hại cực kỳ nghiêm trọng, các nơi bên ngoài Trung Quốc đều nên làm như vậy. Không có lý do không làm, nó quan hệ tới vấn đề con người tương lai đắc Pháp luyện công, do đó, luyện công và học Pháp tập thể là không thể không có.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2016 )

Sau khi tham dự lớp Pháp Luân Đại Pháp 9 ngày, tôi luyện công một mình ở nhà. Tôi không muốn luyện công chung với người khác vì có chấp trước vào sự thoải mái. Tôi muốn luyện công trong nhà vì có điều hòa không khí vào mùa hè và ấm áp vào mùa đông. Tôi cảm thấy cũng không vấn đề gì khi tôi luyện các bài công pháp. Tôi cũng nghĩ rằng khá mất thời gian để lái xe đến điểm luyện công chung, tôi có thể dùng thời gian đó để học Pháp.

Một hôm hàng xóm tầng dưới đã dán một tờ giấy ghi chú lên cửa nhà tôi rằng tôi quá ồn ào vào buổi sáng. Tôi bực bội và thấy ủy khuất. Tôi giải thích với người nhà tôi (người sở hữu căn nhà) rằng tôi chỉ tập các bài luyện công Pháp Luân Đại Pháp vào buổi sáng và không hề gây tiếng ồn gì lớn. Hàng xóm vẫn khăng khăng rằng tôi đã làm ồn. Tôi nghĩ có thể đây là khảo nghiệm tâm tính của tôi và cần phải nghĩ cho người khác. Tôi hạ nhỏ âm lượng của nhạc luyện công. Sau khi tôi giải thích vài lần, hàng xóm đã đồng ý rằng tiếng ồn đó phát ra từ nhà khác. Tuy nhiên anh ta vẫn không bỏ tờ ghi chú ra khỏi cửa nhà tôi.

Tôi ngộ ra rằng Sư phụ đã dùng chuyện này để khuyến khích tôi luyện công bên ngoài cùng mọi người. Tôi bắt đầu tới điểm luyện công vào tháng 12 năm 2022.

Tôi kiên trì và tới điểm luyện công chung bất kể ngày đông giá rét hay ngày hè nóng nực. Tôi đã loại bỏ rất nhiều chấp trước của mình trong suốt quá trình này. Tôi luôn muốn nằm thêm một chút trên giường, hoặc có những niệm đầu tiêu cực về việc phải dậy quá sớm. Tôi nhận ra đây chính là một vòng luẩn quẩn nếu cứ giữ mãi những niệm đầu tiêu cực này.

Giờ khi chuông báo thức tắt vào buổi sáng, tôi thầm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo” để thay thế các niệm đầu tiêu cực. Hiệu quả rất tốt và tôi có thể dậy khỏi giường. Tôi cũng sợ bị muỗi cắn hoặc ruồi bâu lên mặt. Trước tiên, tôi đội một chiếc mũ có lưới bảo vệ. Sau này tôi đã vượt qua nỗi sợ này và bỏ mũ ra. Tôi coi việc bị muỗi đốt hay ruồi bâu lên mặt là một cách để tiêu nghiệp.

Tôi vẫn còn nhiều chấp trước. Ví dụ, tôi vui mừng mỗi khi mưa vì sẽ không phải đến công viên. Tôi biết tôi cần loại bỏ chấp trước vào an nhàn. Tôi cũng vui sướng khi thời tiết trở lạnh vì khi đó sẽ ít muỗi và ruồi hơn. Tuy nhiên càng nghĩ về nó bao nhiêu, tôi lại bị muỗi cắn bấy nhiêu. Nếu không nghĩ đến nó nữa, mọi việc sẽ ổn.

Tờ ghi chú đó vẫn còn trên cửa nhà tôi nhưng người nhà tôi không còn gọi cho tôi về việc ồn ào nữa.

Đề cao bản thân

Tôi tham dự nhóm học Pháp địa phương. Ban đầu tôi phát âm sai khi đọc và không thực sự có gì để chia sẻ. Tôi thấy mình đã tu luyện không thực sự tốt, vì vậy đã bịa ra các thứ để khiến mình nghe hay ho hơn. Tôi cảm thấy thất vọng ngay sau đó vì mình đã không chân thật. Tôi đã muốn hiển thị và được các đồng tu công nhận.

Thông qua việc kiên trì học Pháp, tâm tôi tĩnh lại. Tôi đã có thể suy nghĩ thấu đáo và chia sẻ về thể ngộ tu luyện của mình. Tôi ngộ ra rằng nếu mình tu Chân thì không nên nói dối để làm như các trải nghiệm nghe hay hơn.

Việc tham gia các buổi gặp gỡ và chia sẻ đã giúp ích cho sự tu luyện của tôi. Tôi có thể nhìn vấn đề từ góc nhìn và thể ngộ của các đồng tu khác. Tôi có thể không đồng ý với quan điểm của họ nhưng thấy rằng thể ngộ tu luyện khác nhau truyền cảm hứng và khuyến khích mọi người trong chúng tôi đồng hóa với các nguyên lý của Pháp.

Tôi ngộ rằng nhiều chấp trước biểu hiện khi tôi chia sẻ thể ngộ tu luyện với người trong gia đình cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Mẹ tôi đã luyện các bài công pháp hai năm nhưng vẫn chưa đọc xong Chuyển Pháp Luân. Bà bắt đầu lớp học chín ngày khi bị chẩn đoán ung thư vài tháng trước đó. Em gái tôi (cũng là một học viên Pháp Luân Đại Pháp) và tôi nhận ra rằng mẹ vẫn còn nhiều tâm người thường và không thực sự tin tưởng vào Đại Pháp. Chúng tôi bắt đầu đọc Pháp và chia sẻ thể ngộ tu luyện với mẹ.

Chị em tôi hay thảo luận với nhau. Chúng tôi cũng thiếu kiên nhẫn, thường lạc đề, nói lan man và lãng phí rất nhiều thời gian. Khi hướng nội, chúng tôi nhận ra mình nên nhìn vấn đề từ vị trí của mẹ chứ không nên trách cứ mẹ bởi vì mẹ vẫn là một học viên mới. Chúng tôi không nên so sánh trạng thái tu luyện của mẹ với người đã đọc Chuyển Pháp Luân hàng trăm lần. Mẹ tôi vẫn còn tâm chấp trước sợ hãi và muốn chữa bệnh bằng cách người thường.

Ngoài sự thiếu kiên nhẫn, kiêu ngạo, bất lịch sự và thù dai, tôi nhận ra tôi còn ích kỷ. Tôi muốn mẹ khỏe lên để không phải mất hàng giờ mang bà đi hóa trị. Tôi cũng thiếu thiện. Em gái nói tôi trông không vui vẻ mỗi khi mẹ nói về họ hàng. Chị em tôi phát hiện ra thiếu sót của bản thân và nhắc nhở nhau giữ mình đạt tiêu chuẩn người tu luyện trong tương lai.

Sư phụ giảng:

“Rất nhiều đệ tử Đại Pháp đối với người trong nhà đều duy trì một loại thái độ như thế nào? ‘Họ là thân nhân của mình, có việc gì tốt đối với người nhà thì mình quyết định được rồi. Một số việc mình vì họ mà làm, dù sao đi nữa mình cũng là muốn tốt cho họ.’ Không nên như thế; khi chư vị đã tu luyện rồi, chư vị chính là đồng tu, ai nấy về thiên quốc của mình. Ai tu tốt người ấy trở về, không ai thay thế cho ai được.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2007”, Giảng Pháp tại các nơi VIII)

Mặc dù hiểu những nguyên lý mà Sư phụ giảng, chị em tôi vẫn nhìn trạng thái tu luyện của mẹ bằng suy nghĩ của người thường. Tôi nhận ra đây chính là vì chúng tôi thiếu thiện.

Chiếc ô để nhầm giúp tôi hướng nội

Tôi mất rất nhiều ô từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Lần đầu tôi biết đó chính là một điểm hóa rằng tôi cần thanh trừ chấp trước vào danh lợi, nhưng cần một thời gian dài để tĩnh tâm. Sau khi chuyện này xảy ra đôi lần, tôi biết đến lúc phải thanh lý chấp trước của mình vào danh (giữ thể diện) và lợi. Tôi tự nhủ không được nghĩ quá nhiều về chúng, nhưng tôi đã không đào sâu để tìm gốc rễ của vấn đề.

Ai đó lại vô tình lấy ô của tôi khi tôi học Pháp nhóm. Dù tôi đã nói với các đồng tu: “Không sao.” Tôi vẫn bực bội. Tôi nhận ra chấp trước vào danh và lợi không hề bị loại bỏ. Tôi cũng thù dai và không bỏ được tự ngã.

Tôi nghĩ: “Tôi vừa mới mua cái ô này!” và “Sao tôi có thể mất ô ở nhóm học Pháp được chứ?!”

Sau khi đọc các bài viết trên trang Minh Huệ Net, tôi nhận ra việc gì xảy ra cũng có nguyên nhân. Chúng ta tu luyện trong mê ở xã hội người thường và không biết đã nợ những nghiệp nào trong các đời trước. Không gì là ngẫu nhiên trong tu luyện và mọi thứ đều gắn liền với nghiệp lực của bản thân. Sư phụ đã chịu đựng thay cho chúng ta rất nhiều. Sao tôi có thể thấy ủy khuất được? Cái gì mới thực sự là của mình trong thế gian con người này? Người tu luyện có nên ham muốn vào vật chất không? Khi tôi nghĩ như vậy, tôi đã ngộ ra và thực sự buông bỏ các chấp trước của bản thân.

Trên đây là thể ngộ của tôi ở tầng thứ tu luyện hiện tại. Xin vui lòng từ bi chỉ chính nếu có điều gì chưa phù hợp với Pháp.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/1/22/468842.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/3/7/216117.html

Đăng ngày 27-03-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share