Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc đại lục

[MINH HUỆ 19-11-2023] Tôi là một nữ đệ tử Đại Pháp, năm nay hơn 50 tuổi. Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi bị ĐCSTQ truyền bá thuyết vô thần. Sau khi kết hôn, vì cuộc hôn nhân không hạnh phúc, nên tình trạng sức khỏe của một người hiếu thắng như tôi nhanh chóng trượt dốc, sức khỏe ngày càng sa sút. Mỗi ngày tôi đều sống trong nỗi đau bệnh tật, có khi chịu đựng không nổi thì tôi nghĩ đến tự sát, mỗi ngày điều tôi nghĩ đến nhiều nhất đều là làm sao chết cho thật nhanh.

Khi cuộc sống đi tới đường cùng, tôi nghe lời mẹ khuyên (mẹ là đồng tu), đọc sách Đại Pháp, nhưng tôi chưa luyện công. Khi tôi còn chưa đọc hết một bài giảng Pháp trong sách “Chuyển Pháp Luân”, bệnh tật đã được chữa lành một cách thần kỳ, tất cả các bệnh tật trước đó đều được chữa lành. Kể từ đó, thế giới quan của tôi hoàn toàn thay đổi, cách hành xử của tôi đối với mọi việc và những người xung quanh cũng hoàn toàn thay đổi, Sư phụ Đại Pháp đã tái tạo tôi.

Thời điểm tôi bước vào tu luyện Đại Pháp là tháng 7/1999, khi ĐCSTQ bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Vì tôi bị ĐCSTQ bức hại, nên chồng tôi cũng không có công việc đàng hoàng, ăn chơi trác táng, thường xuyên không về nhà, và thiếu nợ nước ngoài rất nhiều; con trai tôi bỏ học, lên mạng tìm bạn, đánh nhau, trộm tiền v.v. Người ta cũng không hiểu được tôi, chính quyền không cho phép, vì sao tôi cứ phải luyện môn này. Rồi tôi bị bắt, nhà không giống nhà, người không giống người. Họ hàng bạn bè đều tránh gia đình tôi, sợ rằng chúng tôi sẽ liên lụy đến họ, hoặc sẽ mượn tiền của họ.

Tôi không bị cuộc sống khó khăn lấn át. Tôi nghe lời của Sư phụ, làm theo yêu cầu của Đại Pháp, đề cao tâm tính bản thân, hành xử một cách vô tư với tất cả mọi việc và mọi người ở xung quanh. Mới đầu gia đình tôi bị người ta coi thường, cho đến bây giờ gia đình tôi lại được người ta ngưỡng mộ. Con trai và con dâu có công việc tốt, thu nhập cao. Kết hôn chưa tới hai năm, hai cháu mua được nhà và xe, tôi không cần phải lo; chồng tôi từ bỏ thói quen xấu trước đây, biết quan tâm đến gia đình, thu nhập cũng cao hơn trước, và thường xuyên giúp tôi làm các việc Đại Pháp.

Thông qua những hành vi của tôi, tất cả họ hàng bạn bè gần như đều công nhận Pháp Luân Đại Pháp hảo, tất cả các thành viên gia đình bên chồng đều ủng hộ tôi tu luyện. Nhưng các thành viên gia đình bên tôi phản đối từ khi tôi mới bắt đầu tu luyện, chỉ cần mọi người tụ họp với nhau, họ sẽ mỉa mai và châm biếm tôi, phản đối Đại Pháp. Tôi có một anh trai, hai chị gái, một em gái sống ở thành phố khác (em gái là đồng tu).

Gia đình anh trai

Anh trai của tôi học đại học vào những năm 1960, hiện là một kỹ sư. Vì kỹ thuật của anh vững chắc, nên ông chủ rất coi trọng anh. Khi tôi mới bị bức hại, anh trai rất bất mãn với mẹ, anh còn mắng chửi mẹ, cho rằng mẹ dạy hư tôi.

Sau khi tôi được thả về, tôi mở một quán ăn cho gia đình. Tại thời điểm đó, nhà anh trai rất gần quán ăn của tôi. Tôi thường nói chị dâu lấy món ăn ngon về nhà, để họ không phải nấu cơm. Mối quan hệ giữa tôi và chị dâu khá tốt, chị công nhận Đại Pháp. Có việc không thuận tâm, chị sẽ tìm đến tôi, chị cho rằng những lời tôi nói có đạo lý, chị cũng biết tôi tốt bụng. Sau đó, anh chị chuyển nhà tới thành phố khác, chị dâu cũng thường gọi điện trực tuyến cho tôi. Nhưng bất kể tôi làm gì, anh trai cũng coi thường, [oán] hận tôi.

Sau khi cha qua đời, tôi không yên tâm để mẹ sống một mình, nên tôi đến sống cùng mẹ. Vài năm trước, tôi và đồng tu đi dán tờ chân tướng Đại Pháp, chúng tôi bị người không minh bạch chân tướng báo công an, chúng tôi đã bị bức hại ở trại tạm giam. Công an lục soát nhà mẹ bất hợp pháp, phát hiện có rất nhiều sách Đại Pháp.

Anh trai sợ việc của tôi ảnh hưởng đến mẹ, từ đó ảnh hưởng đến thế hệ con cháu. Anh trai rất bận công việc, [nhưng] anh trở về nhà, tìm đến chị em gái để nói chuyện, các anh chị quyết định đẩy hết trách nhiệm cho tôi, không để mẹ chịu trách nhiệm, các anh chị nghiên cứu với nhau đến tận khuya. Các anh chị đều biết con trai tôi sắp kết hôn, nhưng những việc này không quan trọng, chỉ cần không ảnh hưởng đến cuộc sống gia đình của anh chị là được rồi, bởi vì công an lừa họ rằng việc này sẽ ảnh hưởng đến ba thế hệ.

Sau khi tôi về nhà và nghe kể chuyện này, tôi thấy rất khó chịu trong tâm. Tôi nuốt nước mắt vào trong, tự nhủ rằng mình nhất định phải học Pháp nhiều, chỉ có bản thân tôi học Pháp tốt, thì mới có thể tu xuất tâm từ bi, mới có thể cứu người nhà của mình, không để họ phạm tội với Đại Pháp. Tôi bắt đầu tăng cường học thuộc “Chuyển Pháp Luân”, xin Sư phụ ban cho trí huệ, tôi phải trừ bỏ tâm oán hận, cứu người thân.

Anh trai sống ở thành phố khác, căn nhà ở đây cho thuê, vì vậy nếu có việc gì thì anh vẫn phải tìm chồng tôi giúp đỡ. Nhiều lần, căn nhà bị rò rỉ ống nước trên và dưới, chồng tôi đến đó sửa chữa. Chúng tôi không yêu cầu anh trai chi trả tiền xe và tiền vật liệu. Chỉ cần anh trai về nhà, tôi và chồng sẽ đưa anh đến thăm mẹ, hoặc mời anh chị đến quán dùng bữa. Hai em rể của tôi không thích anh trai bởi vì anh ích kỷ, keo kiệt, nên hai em rể không muốn tiếp xúc với anh. Vì vậy, khi anh chị về nhà, hầu như chỉ có hai vợ chồng tôi đón tiếp.

Cháu gái kết hôn ở thành phố khác, vì giấy chứng minh của tôi bị công an đóng dấu, nên tôi không thể ngồi xe lửa, tôi không thể đến [tham dự hôn lễ]. Bạn học của cháu gái đã hỏi chị dâu: “Cô ba là ai ạ?” Vì các cháu đã từng ăn món ăn tôi nấu, nên các cháu khen ngon, và muốn gặp tôi. Trước đây, mỗi lần chị dâu đến thăm con gái, tôi đều gửi cho chị món ăn ngon để mang theo. Sau khi kết hôn, cháu gái về nhà, bất kể cha cháu ngăn cản như thế nào, cháu gái và cháu rể vẫn đến thăm tôi, cả hai cháu đều tin Pháp Luân Đại Pháp hảo.

Khi đại dịch virus Trung Cộng (viêm phổi Vũ Hán) bùng phát, tôi nói chị dâu dự trữ một ít lương thực và đồ dùng gia đình. Anh trai không tin, cho rằng quốc gia có lương thực, không cần dự trữ những thứ đó, tuy nhiên chị dâu vẫn tin lời tôi, và dự trữ một ít. Một ngày nọ, thành phố mà anh trai sống đột nhiên bị phong tỏa, khiến mọi người không kịp trở tay.

Vì ĐCSTQ đột nhiên phong tỏa thành phố, nên anh trai rất sợ hãi. Những thứ mà anh công nhận hóa ra đều là giả dối, phần lớn không giống như anh hình dung, [mọi người] muốn mua đồ nhưng không mua được. Người dân không chỉ mất tự do, mà sinh mạng cũng bị nguy hiểm. Khi này, anh trai mới biết, những gì tôi và mẹ thường nói với anh là sự thật.

Khi biết thành phố của anh bị phong tỏa, tôi lập tức gọi điện cho anh. Tôi an ủi anh trai: “Anh đừng sợ, đại dịch này có tính nhắm thẳng, nó nhắm thẳng vào ĐCSTQ đó. Anh thành tâm kính niệm chín chữ, anh sẽ được bình an, đại dịch có mắt.” Anh trai gật đầu đồng ý, lần này anh thực sự tin rồi. Mẹ bảo anh thoái Đảng, anh cũng đồng ý, và không tin ĐCSTQ nữa.

Gia đình chị cả

Chị cả và anh rể mở cửa hàng kinh doanh. Chị cả tin tất cả mọi thứ. Anh rể lái chiếc xe Toyota 4 Runner, tự cao tự đại, giống như không ai bằng mình, anh tin ĐCSTQ rất hùng mạnh. Con gái của anh chị mở miệng thì nói “khoa học”. Ở gia đình anh chị, không ai nói được ai, tranh cãi khi ở cùng nhau. Nhà tôi khá gần nhà chị cả, nhưng tôi rất ngại đến nhà chị. Ngoại trừ chị cả, tất cả những người khác trong nhà chị đều phản đối Đại Pháp.

Kể từ khi chị cả có cháu ngoại, con gái đều đưa gia đình về thăm chị hàng tuần, và đều mời hai vợ chồng tôi đi cùng, nếu chúng tôi không đi thì không được. Chị cả có thói quen chế giễu tôi, hễ gặp nhau thì chị sẽ nói tôi vài câu. Mặc dù tôi không muốn đi, nhưng tôi nghĩ mình nhất định phải đi, nếu không thì gia đình chị cả làm sao được cứu? Tôi biết trong tâm, chỉ cần mình ở cùng họ, thì mình có thể giúp họ trừ bỏ những thứ bất hảo ở phía sau.

Sau khi đến nhà chị cả, bất kể anh rể nói gì, tôi cũng không tranh cãi với anh, anh nói chuyện của anh, tôi nói chuyện của tôi, trông cháu, nấu ăn và quét dọn vệ sinh. Tôi luôn nói ít, làm nhiều việc. Nhưng chỉ cần tôi đến nhà chị cả, thì tôi sẽ mang đến niềm vui, gia đình chị luôn rộn rã tiếng cười.

Mỗi lần tôi đều mua quà, hầu như tôi đến nhà chị sau khi dùng bữa ở nhà. Ngay cả khi dùng bữa ở nhà chị cả, tôi cũng mua đồ trước khi đến nhà chị, và nấu những món ăn ngon cho mọi người thưởng thức. Nếu chị bận không thể mở cửa hàng, thì tôi cũng đến giúp chị. Nếu cháu chị không có ai trông, thì tôi cũng giúp chị trông cháu. Tôi gần gũi với gia đình chị cả, từng chút trong cuộc sống thường nhật, không tính toán, không phàn nàn, suy nghĩ cho họ, phó xuất không cần đền đáp.

Ba năm sau, cháu ngoại của chị đến tuổi đi nhà trẻ, gia đình chị cả vẫn gọi chúng tôi qua chơi. Cuối cùng có một ngày, cháu rể muốn đọc sách “Chuyển Pháp Luân”; cháu gái nói với tôi rằng, cháu rất áy náy, tuy mọi người cư xử với tôi không tốt, nhưng tôi không oán không hận, cháu gái đã đồng ý thoái Đoàn; tuy anh rể còn chút khoảng cách, nhưng anh cũng đồng ý đọc kinh văn “Vì sao có nhân loại” của Sư phụ. Và gia đình của chị cả đã được cứu.

Gia đình chị ba

Chồng chị ba là một lãnh đạo, chị ba là quản lý cấp cao của một doanh nghiệp. Vì có địa vị quyền thế, nên anh chị ba tỏ ra uy quyền. Mỗi lần gặp tôi, anh chị ba đều nói những lời bất hảo về Đại Pháp. Gia đình anh chị ba không tin có Thần Phật tồn tại, vô hình trung đưa đến tai nạn cho gia đình họ. Con gái của chị ba làm việc ở thành phố khác, tìm được bạn trai không có tài chính. Tuy rằng chị ba không quản được con, nhưng chị cũng không muốn con chịu ủy khuất, chị dành hơn 1 triệu nhân dân tệ để mua xe và nhà cho con, và giúp con chi trả các khoản vay.

Con gái của chị ba rất yếu, từng làm phẫu thuật, thường xuyên phải uống thuốc, vì vậy cháu không thể mang thai. Nhân dịp năm mới, tôi và mẹ phối hợp với nhau để giúp gia đình chị ba thoái Đảng, Đoàn và Đội. Tôi lưu sách Đại Pháp và video Sư phụ dạy công vào thẻ nhớ, rồi đưa cho con gái và con rể của chị ba. Tôi nói: “Hai cháu hãy xem cái này, cháu sẽ khỏe ngay, không cần lo không thể mang thai.” Cháu gái ôm tôi và nói: “Chỉ có dì đối xử tốt với cháu.” Sau khi về nhà, tôi lại gửi những món ăn tôi nấu cho gia đình chị ba, và chị ấy rất cảm động.

Từ xưa đến nay, sức khỏe của chị ba không được tốt. Nửa đầu năm ngoái, chồng chị cũng mắc bệnh trầm trọng. Mỗi lần tôi gặp anh rể, anh đều phải uống một viên thuốc trợ tim, sức khỏe rất kém. Tôi rất lo lắng anh rể gặp nguy hiểm. Một lần nọ, tôi ngồi trên xe của anh rể, tôi nói với anh: “Anh rể, em nói chuyện với anh một chút nhé, trước hết anh đừng mắng em. Vì em lo lắng cho sức khỏe của anh, em đã lưu sách Đại Pháp của Sư phụ và video dạy công vào chiếc thẻ này, anh mang về nhà rồi luyện thử, anh sẽ khỏe thôi. Anh nhìn em thử xem, anh nên tin học Đại Pháp sẽ có kỳ tích xuất hiện.” Chị ba nói: “Anh chị có thể luyện công, anh chị sẽ xem sau khi về nhà.” Tuy nhiên, khi tôi muốn giúp họ làm tam thoái (thoái xuất các tổ chức Đảng, Đoàn và Đội của ĐCSTQ), thì họ không đồng ý.

Đại dịch virus Trung Cộng ảnh hưởng rất lớn đến anh chị ba. Anh chị tin vaccine là giả, xét nghiệm Covid cũng là giả. Hơn nữa, gia đình anh chị có sức khỏe kém. Anh chị cũng dần thay đổi suy nghĩ, đặc biệt khi thấy tôi khỏe mạnh, không những không suy sụp, mà còn [khỏe mạnh] hơn trước đây.

Trước đó, anh chị ba cho rằng gia đình tôi sẽ suy sụp, nhưng [gia đình tôi] không những không suy sụp, mà hôm nay còn trở thành gia đình mà anh chị ngưỡng mộ. Con trai không những không cần tiền của tôi, mà cháu còn cho tôi tiền, và rất hiếu thuận; anh chị cũng thán phục mẹ, mặc dù mẹ hơn 80 tuổi rồi nhưng bà trông như chỉ ngoài 60 tuổi, cơ thể tráng kiện, mẹ sống một mình, không cần ở cùng ai, không cần ai chăm sóc. Mặc dù mẹ không được đi học nhiều, nhưng những lời bà nói toàn là lời có học thức, nào là “nguyên tử”, “phân tử”. Mẹ thường xem các chương trình trên Đài truyền hình NTD, tất cả những gì bà xem đều là những sự kiện lớn trên thế giới, bà có thể nói một loạt tên của những người nước ngoài.

Có lẽ duyên phận của hai vợ chồng chị ba chưa tới, một buổi tối nọ, hai vợ chồng tôi ngồi xe của anh rể đến tham dự tang lễ. Đầu tháng ba, thời tiết ở khu vực của chúng tôi vẫn còn lạnh, nhưng khi tôi vừa lên xe, tôi lại cảm thấy rất nóng. Tôi mặc áo sơ mi ngắn tay mùa hè bên trong, và khoác áo bông bên ngoài. Chị ba mặc trang phục giữ ấm bên trong, và khoác áo lông vũ bên ngoài. Anh rể thấy tôi nóng, nên anh không bật máy sưởi lớn. Tôi cởi áo khoác ra, chị ba kinh ngạc nhìn tôi, chị đưa tay cho tôi nắm, [tôi thấy] tay chị lạnh như đá.

Tôi đắp áo lên chân chị, nắm tay chị, tôi cười nói: “Chị ba, hãy luyện công với em nhé! Trước đây em cũng giống như chị đó, tay chân lạnh như đá.” Tôi tự nhiên giảng chân tướng cho chị, vì sao tôi tu luyện Đại Pháp, tôi được ích lợi gì từ Đại Pháp, sức khỏe của tôi thay đổi như thế nào, đề cao đạo đức như thế nào, cả hai anh chị đều chăm chú lắng nghe. Đôi khi chồng tôi cũng nói thêm vào.

Trên suốt đường đi, tay tôi rất ấm, nhưng tay tôi không bị tay của chị ba làm cho lạnh, hơn nữa tôi còn đổ mồ hôi. Trên đường về, tôi vẫn thấy rất nóng, nhưng chị ba lại thấy lạnh hơn. Tôi nói với chị ba: “Chị ba, hôm nay chị có thời gian, và cũng không phản đối em giảng chân tướng cho chị, vậy em kể cho chị nghe câu chuyện người ta bức hại em như thế nào khi em ở Trại Lao động Mã Tam Gia nhé.” Tôi bắt đầu kể những kẻ ác tra tấn tôi như thế nào, họ dùng thủ đoạn bức hại tôi như thế nào, và tôi đã kiên định vượt qua như thế nào.

Tôi còn nói với anh chị, chính vì tôi không bị “chuyển hóa”, nên tôi đã bị tra tấn đến mức ngất xỉu hai lần, suýt nữa mất mạng, và tôi đã vượt qua như thế nào. Lần này, cả hai anh chị đều nín lặng, và nói rằng anh chị chưa từng nghe chuyện này. Anh chị hỏi tôi: “Vì sao anh chị không biết chuyện này nhỉ?” Tôi cười nói: “Vì anh chị phớt lờ em.” Lần đó, Sư phụ gia trì cho tôi rất nhiều, cơ thể và tay của tôi rất nóng. Cuối cùng, anh chị ba đã đồng ý làm tam thoái.

Ngay sau đó có một việc xảy ra, ảnh hưởng rất lớn đến anh chị ba. Nhà mới của chị ba cần sửa chữa, chị tìm đến chồng tôi, và nhờ anh giúp chị. Ngoài công việc ra, chồng tôi còn gắn hệ thống sưởi nước cho người ta để kiếm tiền. Vào ngày làm chống thấm, tôi cũng đi theo anh. Người thợ nề là một đồng tu, làm việc với chúng tôi. Chồng tôi gắn hệ thống sưởi nước hết sức cẩn thận, anh mua một cái đèn hàn mới, chứ không dùng đèn hàn cũ. Tuy nhiên, đèn hàn mới không dùng được, anh mới dùng đã bị nghẽn, về cơ bản không làm được. Vì không còn cách nào, nên chồng tôi đành dùng đèn hàn cũ, nhưng cái này cũng không dùng được, cả buổi sáng chúng tôi không thể làm việc, mà chỉ lo sửa đèn hàn.

Sau khi dùng bữa trưa, chúng tôi quyết định về nhà mẹ để lấy đèn hàn còn sử dụng được. Nhưng cái này vẫn không dùng được, tất cả đèn hàn đều giống như bị trúng ma thuật vậy. Đến 2 giờ chiều, đèn hàn thứ ba vẫn không dùng được. Tôi lấy máy nghe nhạc xách tay ra, và mở loạt bài “Hồi ức về Sư phụ”. Trong khi người dẫn chương trình đọc những trải nghiệm khó quên của đồng tu khi tham gia lớp giảng Pháp của Sư phụ, thì kỳ tích cũng xuất hiện, đèn hàn mới mua đã dùng được. Nhưng khi tôi tắt máy nghe nhạc, đèn hàn lại không dùng được. Tôi lại mở máy nghe nhạc, và đèn hàn lại dùng được.

Chúng tôi vừa nghe loạt bài “Hồi ức về Sư phụ” vừa làm việc, và đèn hàn không bị hỏng nữa. Hai vợ chồng chị ba cũng chứng kiến sự thần kỳ của Pháp Luân Đại Pháp. Ngày thứ hai làm việc, tôi mở ngay loạt bài “Hồi ức về Sư phụ” trên máy nghe nhạc. Chúng tôi làm việc suôn sẻ cả ngày, không bị bất cứ can nhiễu nào. Hai vợ chồng chị ba thán phục, và không phản đối tôi nghe [bài chia sẻ] về Đại Pháp nữa. Hai anh chị cũng nghe, và còn gọi đó là “đài khích lệ”.

Tết năm 2023, con trai và con dâu của tôi về thăm nhà, mọi người đều tiếp đón. Hai vợ chồng chị ba lấy danh nghĩa mời con trai và con dâu của tôi để mời gia đình tôi đến nhà chơi, anh chị chuẩn bị bàn tiệc thịnh soạn, và nồng nhiệt chào đón chúng tôi. Anh rể thứ ba rất vui sau khi uống rượu, anh chỉ tay vào tôi và mẹ, rồi nói với anh rể cả: “Vợ chồng em không dám nói (Đại Pháp) không tốt nữa, bây giờ em thực sự khâm phục rồi, em rất bội phục mẹ em và Tiểu Lệ.”

Sau việc đó, con trai tôi nói: “Mẹ à, con từng qua nhà dì ba một hai lần khi còn nhỏ. Làm thế nào dì dượng ba thay đổi nhiều đến vậy hả mẹ?” Tôi nói với con trai, Sư phụ giảng rằng:

“Sức mạnh của thiện là hết sức lớn” (Giảng Pháp tại Pháp hội Singapore [1998])

Gần đây, tôi luôn nghe loạt bài “Hồi ức về Sư phụ”, nghe đồng tu chia sẻ niềm vui khi được ở cùng Sư phụ, tâm tình hạnh phúc đó, còn có những câu chuyện thần kỳ nữa, tôi cảm thấy giống như mình đang ở cùng Sư phụ, và yên lặng nghe Sư phụ giảng Pháp.

(Phụ trách biên tập: Vu Duyệt)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/11/19/「現在真服了-」-465548.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/3/5/216095.html

Đăng ngày 25-03-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share