Bài viết của Tâm Minh, đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Hà Bắc, Đại lục
[MINH HUỆ 28-11-2023] Năm 1997, tôi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, trong hơn 20 năm tu luyện, đệ tử dựa vào sự kiên định tin tưởng Sư phụ, dựa vào sự từ bi bảo hộ của Sư phụ, dựa vào Pháp lực chính niệm mà Đại Pháp ban cho, để phá trừ trùng trùng can nhiễu, vượt qua trùng trùng quan nạn, trong tâm tràn đầy sự biết ơn vô hạn đối với Sư phụ.
Dưới đây tôi sẽ viết ra một số trải nghiệm tu luyện sâu sắc nhất trong những hoàn cảnh đặc biệt, để báo cáo với Sư phụ và chia sẻ với các đồng tu.
1. Lớp tẩy não
Năm 2009, tôi bị bắt cóc đến lớp tẩy não. Lúc ấy, bốn đệ tử Đại Pháp bị giam giữ phi pháp bên trong, mỗi người ở một phòng, lúc đó trời rất lạnh, căn phòng lạnh lẽo và ẩm ướt. Mỗi phòng có một cái giường, trên giường chỉ có một tấm nệm, và một tấm ga vừa bẩn thỉu vừa hôi hám, dưới gầm giường có một cái ống nhổ. Tôi và các đồng tu khác chỉ có thể gặp nhau trong bữa ăn, không được phép nói chuyện với nhau, thời gian còn lại về cơ bản chúng tôi bị nhốt trong phòng.
Có một nữ đệ tử Đại Pháp đang tuyệt thực và không ra ngoài, một lần tôi đi ngang qua cửa và thấy tóc cô ấy rối bù, mặt không rửa, trong phòng không có giường, chỉ có một tấm nệm, nệm rất bẩn do đồng tu nôn mửa khi bị bức thực. Giữa tôi và cô ấy cách nhau hai phòng, đôi khi tôi có thể nghe thấy những người trong lớp tẩy não đánh mắng cô ấy. Hoàn cảnh và trạng thái của đồng tu thường ảnh hưởng đến tôi.
Có 15 hoặc 16 người được gọi là nhân viên “công tác” trong lớp tẩy não, làm việc ba ca suốt ngày đêm, mỗi ca có ba người, về cơ bản họ không nói chuyện với chúng tôi ngoại trừ việc phục vụ đồ ăn và mở khóa cửa mỗi ngày. Công tắc đèn trong mỗi phòng được điều khiển từ bên ngoài, đèn luôn sáng, cửa khóa từ bên ngoài, trên cửa có một cái lỗ, nam nữ không phân biệt giới tính có thể nhìn vào qua lỗ bất cứ lúc nào. Giữa đồng tu không thể giao tiếp, cũng rất khó có thể nói một lời với nhau mỗi khi gặp mặt. Bởi vì nhân viên ở đây bị lừa dối bởi những lời dối trá, họ thù địch và cảnh giác với chúng tôi, tránh mặt chúng tôi, hoàn cảnh như vậy khiến người ta cảm thấy rất ức chế, nhất thời không biết đột phá như thế nào.
Một lần, tôi chủ động bước đến bắt chuyện với họ, họ đều đứng cách xa tôi, một trưởng nhóm hỏi tôi: “Khi chị đi làm, người trong đơn vị đều tránh xa chị phải không?”
Tôi nói: “Mọi người trong đơn vị rất hòa hợp với tôi, khi đi du lịch thì sẵn sàng đi cùng tôi và nói rằng cảm thấy an toàn.”
Ông ấy nói: “Có chuyện vậy à?”
Có vẻ ông ấy không mấy tin, nên tôi muốn giảng chân tướng, vừa mở miệng thì bị ông ấy ngăn lại và nói: “Chị đừng nói, chúng tôi không muốn nghe, cũng không tin.”
Phải làm sao đây? Từ trong Pháp, tôi ngộ rằng, muốn thay đổi cục diện bị động này, phải đặt công phu vào tâm của chính mình.
Sau bữa tối, tôi ngồi song bàn trên giường, vừa cầu Sư phụ, vừa tập trung tinh lực phát chính niệm. Trong chớp mắt, cả tòa nhà tối sầm lại, sau đó nghe thấy có tiếng người hét lên ở hành lang: “Kỳ lạ, sao mất điện nhỉ? Trước đây chưa bao giờ mất điện!” Bên ngoài hỗn loạn, nhưng tôi định tại đây bất động, thực sự cảm thấy trường không gian màu xám ngày càng sáng hơn, tiếp theo, từng vòng sáng lần lượt xuất hiện trước mắt, tỏa ra và lan rộng… Toàn bộ thân thể được bao bọc trong trường năng lượng, rất ấm áp thoải mái.
Hôm sau, người trong lớp tẩy não phàn nàn rằng quần áo của đồng tu tuyệt thực quá dơ, cũng không có đồ để thay đổi và giặt, tôi nói mình có, và tôi tìm quần áo (đưa cho họ), họ thoạt nhìn liền nói: “Quần áo tốt như vậy mà chị cho à?” Tôi mỉm cười gật gật đầu. Họ để tôi giúp cô ấy thay quần áo, tôi đến phòng của đồng tu, trong phòng rất hôi dơ, cô ấy nhắm mắt nằm ở đó, vừa nghe tiếng tôi liền mở mắt mỉm cười. Tôi đỡ cô ấy dậy, giúp cô ấy thay quần áo, chải tóc gọn gàng, và quét dọn vệ sinh trong phòng, khi ra ngoài, ánh mắt của mấy nhân viên công tác đã thay đổi, người trưởng nhóm trong số đó bước đến nói với tôi rằng: “Nhìn chị làm thật vui vẻ, từng động tác đều chứa đầy thiện.”
Tôi nói: “Tâm thiện lương như vàng kim…”
Ông ấy tiếp lời tôi nói: “Đến đâu cũng tỏa sáng, nếu chị không sợ dơ, sau này chị thường xuyên đến giúp cô ấy nhé.”
Hoàn cảnh đã thay đổi. Không những tiêu trừ gián cách giữa các đồng tu, mà mối quan hệ với nhân viên công tác cũng trở nên thân thiện hơn. Đôi khi họ chủ động bắt chuyện với tôi, liễu giải chân tướng. Một trưởng nhóm nói: “Tôi cũng thừa nhận Đảng Cộng sản bây giờ hủ bại, nhưng mà thời Mao khá tốt, lúc đó không ai dám tham ô.”
Tôi nói: “Kỳ thực Đảng Cộng sản thành lập là phản Trời, phản vũ trụ, có câu nói không biết anh từng nghe qua chưa, ‘Thuận Thiên giả xương, nghịch Thiên giả vong’ (người sống thuận theo lý của Trời thì sẽ ngày càng hưng thịnh, người chống lại lý của Trời thì tất sẽ bị tiêu vong). Khi đó lão Mao còn hô lớn: Đấu với Trời đấu với đất, đấu với Trời là niềm vui bất tận, đấu với đất là niềm vui bất tận, đấu với người là niềm vui bất tận.” Thấy ông ấy nghe rất nghiêm túc, tôi nói tiếp: “Nếu anh đấu với mọi người, ai đó có thể xúc phạm đến với anh, bây giờ tạm thời không nói, nếu anh đấu với Trời và đấu với đất, nếu Trời không mưa xuống, đất không sinh lương thực, vậy anh ăn gì, chúng ta thậm chí không có nơi nào để ở, vậy sinh tồn thế nào. Làm người không thể quá kiêu ngạo và tự phụ, chúng ta nên sống khiêm nhường, phải kính nể Trời đất, bằng không khi Trời trừng phạt, không ai có thể chịu nổi bất kỳ thảm họa nào. Đảng Cộng sản có quyền có thế, nhưng nó vĩnh viễn không lớn bằng Trời. Thiện ác hữu báo là Thiên lý, Trời diệt Trung Cộng là báo ứng do Đảng Cộng sản làm ác, vậy mới nói, Trời diệt Trung Cộng, thoái đảng bảo mệnh bảo bình an là điều không khó lý giải, phải không!”
Ông ấy nói: “Chị nói thật có đạo lý, tôi chưa bao giờ suy nghĩ về vấn đề này, ở bên cạnh chị thật sự học hỏi được nhiều điều, khi có thời gian vẫn muốn gặp chị nhiều hơn.” Sau đó cửa phòng không khóa nữa, tôi dọn dẹp vệ sinh trong ngoài sạch sẽ, ông ấy thực sự đã minh bạch chân tướng.
Có lần, người nhóm trưởng này ngại ngùng nói với tôi: “Yêu cầu các chị xuống lầu xem những video (vu khống bôi nhọ), chị có thể không đi.”
Tôi tiếp lời và nói với ông ấy rằng: “Không những không đi, mà ngay cả mở, anh cũng đừng mở. Anh đã biết Đại Pháp là chân chính, đệ tử Đại Pháp đều là người thiện lương nhất, những video đó đều là giả, nếu anh mở là ‘trợ Trụ vi ngược’, cũng là làm việc xấu.”
Ông ấy nói không phải ông muốn mở, mà là lãnh đạo sắp xếp, tôi nói: “Nếu anh thực sự không muốn mở, kể từ bây giờ, lãnh đạo của các anh cũng sẽ không nhắc đến chuyện này nữa.”
Sự việc này thực sự đã kết thúc như vậy, kể từ đó cũng không có ai nhắc đến. Ông ấy cảm thấy rất kỳ diệu, giơ ngón tay cái lên bày tỏ sự bội phục, ông ấy chủ động thoái xuất khỏi tổ chức tà đảng.
Còn có lần nọ, vì để phối hợp với đồng tu bên ngoài cứu nhiều người hơn, tôi đã ngồi song bàn phát chính niệm. Tôi vừa bắt đầu ngồi ở đây, thì đồng tu tuyệt thực ở phòng bên cạnh (cô ấy tu trong trạng thái bán khai mở) liền hét lên: “Mau phát chính niệm, các sinh mệnh loạn bát nháo với hình thù kỳ quái đang tập trung ở đây!” Tôi nghe xong không nói gì, càng tập trung tinh lực hơn, qua đó kiến chứng được sự từ bi và uy nghiêm của Pháp, kiến chứng uy lực chính niệm vô biên của đệ tử Đại Pháp.
Tôi thể hội rằng, về việc giảng chân tướng cứu người trong hoàn cảnh đặc thù này, điều rất quan trọng là phải làm tốt trong từng lời nói và hành động, đầu tiên họ phải công nhận con người bạn thì mới có thể lắng nghe những gì bạn nói, còn phải tùy theo khả năng tiếp thu khác nhau của mỗi người để thay đổi cách thức khác nhau, từ đó giảng theo những góc độ khác nhau.
Một lần, người đứng đầu lớp tẩy não dẫn một nhóm người đi từ phòng này sang phòng khác, mỗi lần đến phòng nào thì lớn tiếng la mắng và đe dọa, hỏi các đồng tu còn luyện hay không, v.v., họ rất hung hăng kiêu ngạo, cuối cùng thì đến phòng tôi, họ vừa bước vào, tôi vội đứng lên cười chào và nói: “Mời vào.” Lúc đầu ông ấy nhìn tôi bối rối, sau đó mỉm cười và nói: “Giống như đến nhà chị vậy.” Sau đó, ông ấy bước vào và ngồi trên giường, trước giờ họ chưa bao giờ ngồi trên giường trong những phòng này, sau khi ngồi xuống thì mỉm cười hỏi tôi còn luyện hay không, tôi chưa kịp nói thì ông ấy đã nói tiếp, thực chất các chị luyện bộ công pháp đó cũng không vấn đề gì, chỉ là tăng cường sức khỏe thân thể. Tôi nói chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn làm người tốt cũng rất tốt, ông ấy nói Chân-Thiện-Nhẫn cũng không sai. Tôi nói rằng chúng ta dường như không có bất đồng ý kiến về vấn đề này. Tiếp theo tôi lại nói, nhưng có một chuyện có thể anh không mấy lý giải. Ông ấy hỏi là chuyện gì, tôi nói, Trời diệt Trung Cộng. Ông ấy nói Pháp Luân Công tham gia chính trị, còn khuyên người ta thoái đảng. Tôi giảng cho ông ấy về Tàng tự thạch, ông ấy lại nói Đảng Cộng sản trả lương cho ông ấy. Tôi nói: Không phải Đảng Cộng sản trả lương cho anh, bởi Đảng Cộng sản luôn nói người dân là cha mẹ và là cơm ăn áo mặc của nó, chính những người nộp thuế mới nuôi sống Đảng Cộng sản. Họ không chỉ được trả lương mà còn kiếm được rất nhiều tiền, tham ô hủ bại, bức hại người tốt có tín ngưỡng. Người không trị Trời trị, giống như một cái cây, dù lớn đến đâu, nếu rễ mục nát cũng sẽ đổ, bảo anh tránh xa nó chính là giúp anh tránh xa nguy hiểm, là thực tâm muốn tốt cho anh. Đáng tiếc là lúc đó ông ấy chưa làm tam thoái.
Lần khác, một phụ nữ là trưởng nhóm của một lớp khác trong lớp tẩy não, cô ấy cầm tờ rơi chân tướng đến la mắng chúng tôi: “Chị xem, Pháp Luân Công các chị phát tờ rơi đến đây, nói rằng chúng tôi đánh các chị, chúng tôi đã đánh chưa? Các chị như vậy có ‘Chân’ không?”
Tôi nhìn cô ấy, bước đến trước mặt cô ấy, thiện nhưng không mất đi uy nghiêm và nói với cô ấy rằng: “Trên tờ giấy đó có nói chị đánh không? Có nhắc đến tên chị không? Chị không đánh, nhưng chị dám đảm bảo người khác cũng không đánh không? Cho dù là ai, chỉ cần tham gia bức hại, thì sẽ đưa vào danh sách ác nhân trên Minh Huệ Net.”
Cô ấy nói: “Tôi không sợ, tôi dám đánh chị.”
Nói rồi cô ấy giơ tay ra chỉ nhẹ vào mặt tôi, tôi ra hiệu bằng ngón trỏ và nói: “Hãy nhớ đây là lần thứ nhất.” Cô ấy lại đưa tay ra và rút lại giữa chừng. Nhìn bộ dạng cô ấy, tôi không khỏi bật cười và nghiêm túc nói với cô ấy rằng những gì tôi nói là sự thật. Từ đó về sau, cô ấy thay đổi thái độ với tôi. Sau bữa tối nọ, cô ấy đem một chiếc ghế nhỏ đến trò chuyện với chúng tôi, tôi biết đây là Sư phụ bảo cô ấy đến nghe chân tướng.
Tôi phát chính niệm một chút rồi nói với cô ấy: “Chị đã thấy hoa Ưu Đàm chưa?”
Cô ấy suy nghĩ và nói: “Trông ra sao?”
Tôi nói: “Cánh hoa trắng muốt, thân mảnh như sợi tóc, rất đẹp, có hoa nở trên thủy tinh, có hoa nở trên ống thép…”
Cô ấy nói hình như đã thấy trên máy tính, tôi nói: “Đó là hoa của Thần giới nở tại nhân gian, theo kinh Phật ghi chép thì hoa Ưu Đàm 3000 năm mới nở một lần, khi hoa Ưu Đàm nở là lúc Chuyển Luân Thánh Vương hạ thế độ nhân, quyển sách chúng tôi học mỗi ngày là “Chuyển Pháp Luân”, cũng chính là nói, những người ngồi trước mặt chị đều là đệ tử của Chuyển Luân Thánh Vương, cho thấy Phật duyên của chị rất lớn, hy vọng chị trân quý, đừng lỡ mất duyên phận này.”
Cô ấy vui vẻ mỉm cười, nói rằng trong toán mệnh đều nói cô ấy là người có phúc. Cô ấy đã minh bạch chân tướng và thoái xuất khỏi tổ chức tà đảng Trung Cộng.
Vì những nhân viên trong lớp tẩy não đều có cơ hội nghe được chân tướng, nên đa số đều đã thoái xuất khỏi tổ chức tà đảng.
2. Trại tạm giam
Năm 2015, tôi bị bắt cóc đưa đến trại tạm giam. Môi trường ồn ào, đông đúc bên trong khiến tôi nhất thời khó thích nghi với hoàn cảnh, áp lực rất lớn, mỗi ngày tôi chỉ uống một ít cháo, vất vả trải qua từng ngày, tôi sụt tới hơn 15 kg. Trong sự chịu đựng thống khổ, chỉ có Sư phụ và Pháp có thể chống đỡ tôi, tôi nỗ lực tĩnh tâm học thuộc Pháp. Sau khi tĩnh tâm xuống, tôi nhận thấy mình có rất nhiều quan niệm và chấp trước đi ngược với Pháp trong tu luyện trước đây. Nhận ra thiếu sót của bản thân rồi thì thực tu, trân quý mỗi cơ hội đề cao, mau chóng quy chính trong Pháp.
Phòng giam của trại tạm giam rộng chưa đầy 30 mét vuông, tối tăm ẩm ướt, hơn 20 người với nhiều tính cách khác nhau ăn uống, ngủ chung, đông đúc, chật chội, không khí dơ bẩn; giữa người với người thường tranh giành những lợi ích nhỏ nhặt, hầu hết mọi người đều mắc bệnh cao huyết áp và bệnh tim, có người thường xuyên ngất xỉu và cần được sơ cứu, có người cũng lo lắng và chán nản, có người than khóc khi không thể kiềm chế được bản thân. Tôi nhất thời không thể thích nghi được với môi trường khắc nghiệt này, tôi chỉ uống một ít cháo vào mỗi buổi sáng và không ăn vào buổi trưa hoặc buổi tối. Một ngày, hai ngày, một tháng, hai tháng đã trôi qua.
Tuy tôi không ăn cơm, nhưng cũng không bị suy sụp mà trạng thái tinh thần ngày càng tốt hơn, không có gì bị ảnh hưởng ngoại trừ cơ thể ốm hơn, và sắc mặt lại rất tốt. Cai ngục phụ trách vừa lo lắng vừa cảm thấy không thể tưởng tượng được, cô ấy tìm gặp tôi mấy lần, bảo tôi hãy ăn uống bình thường, cô ấy nói: “Lâu như vậy rồi, tôi gặp chị cũng không vì chuyện gì khác, chị hãy tin rằng tôi cũng không nói gì, mỗi lần gặp chị đều vì chuyện ăn uống của chị, một ngày chị ăn nửa cái bánh bao cũng được, nếu chị sợ lãng phí thức ăn, tôi sẽ nhờ người khác bẻ đôi cho chị, chị ăn chút nhé, đừng để tôi lo lắng về chuyện này nữa.”
Tôi mỉm cười nói với cô ấy rằng: “Tôi không sao, đừng lo, bây giờ tôi ăn không vô, cũng không đói, đến khi tôi muốn ăn sẽ ăn thôi.”
Có lần, cô ấy bất lực nhìn tôi rồi mỉm cười nói với tôi: “Chị thật giỏi, sức khỏe cũng tốt.”
Tôi nói: “Nếu tôi kiên trì luyện công mỗi ngày, sức khỏe sẽ tốt hơn.”
Cô ấy mỉm cười nói: “Chị nghị lực thật đấy, nếu được như chị thì tôi đã giảm cân thành công từ lâu rồi.”
Những người trong phòng từ không lý giải chuyển sang lý giải, từ lý giải chuyển sang bội phục. Một số người nói, chị thật khác với chúng tôi, cơ thể chị thực sự có công, nếu là chúng tôi, một ngày thôi cũng không trụ được, chị thực sự có Sư phụ bảo hộ, Pháp Luân Đại Pháp thật tốt, thật không phải là một công pháp bình thường, quá đỗi thần kỳ. Vô hình trung cũng chứng thực được sự siêu thường của Đại Pháp, về sau tôi dần dần ăn uống lại bình thường.
Mặc dù vậy, tôi vẫn cảm thấy mình không thể thay đổi tình trạng bị động từ căn bản. Nhìn hoàn cảnh xung quanh không khó để nhận ra, có người đơn giản nói thẳng: Quá tốt tôi cũng không dám tin, chị xem chị kìa, vì tín ngưỡng mà phải chịu khổ ở đây, chị có thể làm gì được họ?
Câu hỏi lúc đó quả thật khiến tôi bối rối. Đúng rồi, tôi chịu đựng bị động như vậy, đây có phải là điều Sư phụ muốn không? Vì vậy tôi bắt đầu hẹn gặp giám đốc và kiểm sát viên tại trại giam nhưng họ đều từ chối, nói rằng họ bận và không có thời gian. Tôi bắt đầu viết đơn khiếu nại, sau khi viết xong, mọi người trong phòng đều chủ động muốn xem, một số người tập trung tinh thần xem, một số người rơi nước mắt khi xem, có lẽ những trải nghiệm trong việc phản bức hại và quá trình đắc Pháp tu luyện của tôi đã xúc động đến bản tính thiện lương của mọi người, có lẽ bản thân những lời khiếu nại chính là nội dung chân tướng tỉ mỉ xác thực và toàn diện, vì vậy mới chạm đến lòng người.
Sáng hôm sau, tôi nhờ cai ngục chuyển đơn khiếu nại đến kiểm sát viên tại trại giam. Đến ngày thứ ba, kiểm sát viên tại trại giam chủ động gặp tôi, đơn khiếu nại được đặt trên bàn của ông ấy, ông ấy nói: “Tôi đã xem, nếu thật sự như những gì chị nói thì tôi sẽ giúp chị.” Tôi nói: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm với những gì mình nói.” Ông ấy nói ông ấy tin điều đó. Về sau, ông chuyển tiếp đơn tôi viết cho thẩm phán trưởng và chủ tọa phiên tòa.
Ban đầu những người trong phòng không dám tin rằng tôi có thể nộp đơn khiếu nại ra ngoài, thông qua sự kiện này, tôi cảm thấy Sư phụ đã nâng đệ tử lên, chuyển từ bị động sang chủ động, trở thành một sinh mệnh chứng thực Pháp đường đường chính chính. Những người trong phòng cũng thay đổi theo, không còn tâm cảnh giác tôi nữa, và chủ động gặp tôi học Pháp luyện công. Trong môi trường biệt lập như vậy, trong lòng mỗi người không thể tránh khỏi những nút thắt không giải quyết được, họ đều tín nhiệm tôi, sẵn sàng nói chuyện thân mật với tôi, cũng rất tự nhiên liễu giải chân tướng. Bất kể ai trong phòng cũng đều kính trọng Đại Pháp và đệ tử Đại Pháp, khi cần phân chia đồ trong phòng, họ đều muốn tôi phân, vì họ tin rằng đệ tử Đại Pháp là công bằng chính trực nhất.
Có lần, người giám sát trong phòng giam nói với tôi: “Cai ngục nói rằng nếu ai đó trong phòng có mâu thuẫn với chị thì không cần hỏi, nhất định là trách nhiệm của người đó. Cai ngục thực sự có ấn tượng tốt về chị.”
Trong hoàn cảnh đặc thù này, tôi luôn ghi nhớ sứ mệnh thiêng liêng của mình là một người tu luyện, triển hiện ra sự thuần chính của Đại Pháp, sự tốt đẹp của Chân-Thiện-Nhẫn, để những người hữu duyên này có thể minh bạch chân tướng Đại Pháp trong một hoàn cảnh đặc thù như vậy.
Sự thay đổi của những người xung quanh
Vì tôi luôn yêu cần bản thân chiểu theo tiêu chuẩn người tu luyện, với mâu thuẫn trước mắt thì hướng nội tìm, không chỉ trích người khác, với lợi ích trước mắt không tranh không giành, biết nghĩ cho người khác, nên hoàn cảnh trong phòng ngày càng tốt, sau khi rất nhiều người minh bạch chân tướng, đã chủ động gặp tôi học, và học thuộc các bài thơ trong “Hồng Ngâm”. Thực sự là tướng do tâm sinh, cảnh tùy tâm chuyển, từ một phòng giam tử khí nặng nề và loạn nhất, dần dần trở thành một phòng giam tốt nhất, lưu chuyển nhanh nhất, ít đánh nhau và ít chửi bới hơn, cũng không nói những lời tục tĩu, trong phòng lần lượt thay đổi bảy lớp, lớp sau tốt hơn lớp trước, môi trường tốt hơn, mọi người tôn trọng, yêu thương nhau và sống hòa thuận như một gia đình. Ở đây chỉ kể một vài trường hợp:
1. Trương Kiệt (hóa danh), bị giam trong trại giam vì tội lừa đảo hợp đồng, do bị lừa dối bởi những lời dối trá nên cô ấy rất chống đối Đại Pháp và gây khó khăn cho tôi khắp nơi. Cô ấy bị cao huyết áp và thường bị đau lưng, buổi tối khi tôi đả tọa, cô ấy trông rất sợ hãi, liên tục thúc giục tôi nằm xuống. Có lúc tôi lại gần cô ấy, cô ấy vội vàng chạy đi, còn nói đáng sợ quá, dù cô ấy đối xử với tôi quá đáng thế nào thì tôi cũng coi như không có chuyện gì xảy ra và không tranh cãi với cô ấy. Một lần khi tôi đang đả tọa, cô ấy lại phát bệnh, nói với vẻ mặt kinh hoàng rằng có người trông giống cô ấy đã bay ra khỏi cơ thể cô ấy và bay ra ngoài cửa sổ; nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của cô ấy, tôi an ủi cô ấy và bảo cô ấy đừng sợ, trong tu luyện của đệ tử Đại Pháp cũng có thể xuất hiện những trạng thái như vậy, gọi là nguyên thần ly thể, không phải bệnh.
Hôm đó tôi đã giảng cho cô ấy rất nhiều chân tướng, và cô ấy rất dụng tâm nghe, tôi lại giảng đến tu luyện, bảo cô ấy hãy thành tâm kính niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, mọi thứ đều có thể thay đổi. Không ngờ ngộ tính của cô ấy rất tốt, cô ấy nói: “Tôi đến đây không vô ích, tôi vốn… cho rằng các chị đều không bình thường, nhưng từ khi chị đến đây, tôi luôn chú ý chị, tôi ngày càng nhận ra rằng chị không những không giống như trên ti vi tuyên truyền là không lý tính, mà đổi lại còn rất tốt, có tu dưỡng có tố chất, cảm giác tốt như siêu phàm thoát tục vậy, chị có thể dạy tôi luyện công không?”
Cô ấy thực sự có thể học năm bài công pháp, thường học thuộc các bài thơ “Hồng Ngâm”, đôi khi cùng tôi đả tọa luyện công, cử chỉ lời nói ngày càng chính, cũng không hát nhạc đỏ nữa, huyết áp trở lại bình thường, không cần uống thuốc hạ huyết áp, sức khỏe ngày càng tốt. Khi cô ấy ra tòa, hễ có thời gian là cô ấy học thuộc Pháp, và cô ấy đã được thả vài ngày sau khi phiên tòa kết thúc. Trước khi được thả, cô ấy cứ khăng khăng muốn đưa cho tôi 500 Nhân dân tệ, nhưng tôi đã lịch sự từ chối.
2. Lý Cường (hóa danh), là tín đồ Cơ Đốc giáo, bệnh tim bất ổn nên thường uống thuốc trợ tim, cô ấy thường tức giận và hay đánh nhau. Mỗi khi tức giận thì bệnh tim lại tái phát, mỗi ngày sống trong khổ sở dày vò, cô ấy thấy tôi khỏe mạnh, tâm thái tốt, không bao giờ có mâu thuẫn với người khác, nên khi rảnh rỗi thì gặp tôi tìm hiểu chân tướng, khi trong nhà cô ấy có chuyện hoặc khi có mâu thuẫn với người khác, cô ấy đều muốn nói với tôi, cô ấy nói rằng chỉ có tôi mới có thể nói được những điều trong lòng cô ấy.
Lần nọ, cô ấy lại đánh nhau với người khác, đánh rất dữ dội, không ai can thiệp được, khi đến giờ ngủ trưa, mọi người đều quay về giường ngủ, người đánh nhau với cô ấy cũng nằm trên giường ngủ, cô ấy vẫn chưa hết tức giận và đứng ngay đầu của người đó. Tôi nằm xuống rồi lại ngồi dậy, cô ấy quay đầu lại nhìn tôi, tôi ra hiệu cho cô ấy tới, cô ấy hiểu ý bước đến, ngồi trước mặt tôi và nhìn tôi, tôi ngồi với cô ấy cả buổi trưa, chúng tôi không nói gì nhưng nước mắt cô ấy không ngừng rơi, sau đó cô ấy nói với tôi rằng nếu tôi không gọi cô ấy lại, cô ấy định cầm chiếc ghế bên cạnh đánh vào đầu người đó, cô ấy cảm kích nói: “Chị không những đã cứu tôi mà còn cứu cả người kia.” Sau đó cô ấy cũng có thể học thuộc rất nhiều bài thơ trong “Hồng Ngâm”, nói rằng học thuộc Pháp khiến cô cảm thấy tâm mình rất tĩnh. Khi cai ngục gặp cô ấy nói chuyện, cô ấy nói: “Không ai có thể quản tôi, chỉ có Pháp Luân Công mới có thể thay đổi tôi, tôi tin Đại Pháp, sau này tôi sẽ không đánh nhau nữa.”
3. Lý Ninh (hóa danh), bị kết tội lừa đảo vì nợ tiền thức ăn chăn nuôi. Ban đầu tôi giảng chân tướng cho cô ấy nhưng cô ấy không tin, chồng cô đã bị kết án và đi tù, trong nhà không có ai gửi tiền nên vụ án tiến triển rất chậm, sau khi từ phiên tòa trở về, cô ấy nói rằng viện kiểm sát đã tuyên án cô hơn 10 năm tù, cô ấy cảm thấy rất chán nản. Tôi quan tâm và hướng dẫn cô ấy hết sức có thể, có lần cô ấy nói với tôi rằng: “Trong phòng này chỉ có chị tốt, người ta chỉ giúp người có lợi (cho họ), còn chị thì giúp những người gặp khó khăn và không cần báo đáp, chị chưa bao giờ có mâu thuẫn với ai, tâm thái bình hòa, thân thể không có bệnh.”
Cô ấy cũng có thể học thuộc rất nhiều bài thơ trong “Hồng Ngâm”, phiên tòa tiếp theo, cô bị tuyên án năm năm, cô nói rằng thậm chí năm năm là bất công và cô muốn kháng cáo. Những người khác nói đủ điều, cô ấy hỏi ý kiến tôi, tôi nói: “Việc của mình là do tự mình quyết định, người khác nói gì chỉ để tham khảo, chị cảm thấy bất công thì viết (kháng cáo).” Cô ấy đã viết kháng cáo, đã được trắng án và được thả ngay trước khi phiên tòa thứ hai kết thúc. Cô ấy cứ xúc động và khóc, minh bạch rằng Đại Pháp đã ban cho cô ấy phúc phận, trước khi rời đi, cô ấy đã đặc biệt viết một bài thơ chúc phúc cho tôi.
4. Tống Phúc (hóa danh), bị bắt giam vì kinh doanh không đăng ký, người rất thiện lương, ủng hộ chính nghĩa, cô ấy nói rằng khi ở bên ngoài có người từng giảng chân tướng cho cô ấy, nhưng vì kinh doanh bận rộn nên cũng không nghe và cảm thấy điều đó chẳng liên quan gì đến cô, lần này gặp tôi, không biết vì sao lại thích ở bên cạnh tôi và muốn nghe tôi nói, lúc đầu tôi chỉ giảng cho cô ấy chân tướng căn bản và làm tam thoái.
Một hôm, cô ấy nói với tôi rằng có thể giảng cho cô ấy nghe nhiều hơn không, và tôi đã giảng cho cô ấy nghe về tu luyện, giảng về ý nghĩa nhân sinh, vì sao con người đến thế gian? Và đi về đâu? Thiện đãi người khác là thiện đãi chính mình. Cô ấy nghe mà rơi nước mắt. Cô ấy nói, vì sao chị không nói những điều này với tôi sớm hơn, tôi cũng muốn tu luyện. Có lần cai ngục nói chuyện với cô ấy, nói đến đạo lý làm người, cô ấy nói Pháp Luân Công cũng như vậy đó, cũng làm như vậy, sau khi tôi ra ngoài sẽ luyện Pháp Luân Công. Một tháng sau cô ấy được hưởng án treo và về nhà.
Mỗi phòng giam đều có một trang báo tường gọi là Vườn Học tập, có lần nhân viên trực ban muốn tôi viết một bài, tôi suy nghĩ và đồng ý với cô ấy, sau khi tôi dùng chữ lệ thư viết xong, cô ấy xem và khen văn hay chữ tốt, nội dung cũng hay, cảm giác thoải mái khi xem, sau khi bài viết được dán lên, mọi người cũng rất thích xem. Dĩ nhiên những gì đệ tử Đại Pháp viết đều là nội dung tích cực, khởi lên năng lượng chính. Sau đó, tôi chịu trách nhiệm bố cục toàn bộ trang Vườn Học tập, bao gồm cả việc soạn thảo. Tôi nghĩ, viết gì cũng không hay bằng Pháp của Sư phụ, tôi đã viết bài thơ như “Pháp Chính” trong “Tinh Tấn Yếu Chỉ” và “Làm người” trong “Hồng Ngâm” và ghi tên Sư tôn. Nhân viên trực ban vừa gọi người treo lên thì cai ngục xem thấy nói, các chị đừng treo cái này, nhưng nhân viên trực ban khăng khăng muốn treo, cai ngục nói nếu lãnh đạo thấy sẽ chỉ trích cô ấy. Nhân viên trực ban bàn bạc với tôi, liệu có thể không ghi tên tác giả được không, tôi nói không được, Pháp của Sư phụ nhất định phải ghi tên (Sư phụ), cô ấy lại nói, nếu không hãy ghi là chị viết. Nhìn thấy dáng vẻ rất khó xử của cô ấy, tôi đã đồng ý với cô ấy. Sau khi cô ấy cẩn thận thu lại những bài thơ đã viết, và nói rằng hãy đưa cho cô ấy những bài thơ này. Về sau cô ấy nói rằng tất cả đều là giả, chỉ có Pháp Luân Công là thật. Khi trực ban buổi tối, cô ấy bảo tôi đọc thuộc “Hồng Ngâm” cho mọi người nghe, và hướng dẫn mọi người hát ca khúc Đại Pháp “Đắc Độ”. Sau đó Sư phụ đã khai trí huệ cho tôi, tôi đã viết một số bài thơ hoặc nhân sinh cảm ngộ trên báo tường và ghép với những bức vẽ hoa sen, hoa mai, v.v., để khơi dậy bản tính thiện lương của con người. Cai ngục nhìn thấy đều nói: Chữ viết đẹp, nội dung hay, tranh cũng đẹp, tôi thấy báo tường của các phòng khác đều không hay bằng của chúng ta.
Thuận theo hoàn cảnh thay đổi, ngày tôi được thả cũng càng gần. Cai ngục cũng thường gọi tôi ra ngoài nói chuyện, cô ấy nói: Mọi người trong phòng này đều công nhận chị, tôi cũng không nỡ để chị đi, nhưng cũng không muốn chị ở đây chịu khổ. Lúc đó, tôi nói một chuyện đùa nhưng thực chất cũng không phải chuyện đùa, rằng nếu trong phòng này có hai quyển “Chuyển Pháp Luân” thì chị không cần đến làm việc đâu, chỉ cần đến nhận lương là được. Cô ấy không nói gì, chỉ vui vẻ mỉm cười.
Mấy ngày trước khi tôi được thả, cai ngục đến gặp tôi, và yêu cầu tôi ký giấy chứng nhận được thả tự do, tôi nói, tôi không thể ký vì tôi không vi phạm pháp luật, tất cả những người chịu trách nhiệm khiến tôi bị giam ở đây lâu như vậy (hơn ba năm) mới thực sự vi phạm pháp luật, đến lúc thích hợp, tôi sẽ lại viết khiếu nại.
Vào ngày được thả, tôi đường đường chính chính bước ra khỏi trại giam, đoàn tụ với các đồng tu và người nhà đang đợi bên ngoài.
Toàn thể xã hội nhân loại đều là trường tu luyện lớn của đệ tử Đại Pháp, bất kỳ hoàn cảnh nào cũng có chúng sinh đang chờ được cứu, bất kỳ hoàn cảnh nào cũng có con đường mà đệ tử Đại Pháp có thể đi, vì trong tâm chúng ta có Pháp, và Sư phụ toàn năng. Chỉ cần chúng ta tín Sư tín Pháp, đứng trên cơ điểm duy hộ Pháp và chứng thực Pháp để phản bức hại, cứu chúng sinh, thì uy lực rất lớn: Tâm càng ổn định, con đường càng thuận lợi; tâm càng bình hòa, con đường càng bình thản. Một lần nữa cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn đồng tu!
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/11/28/堂堂正正化解魔難-445513.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/1/15/214314.html
Đăng ngày 23-03-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.