[MINH HUỆ 24-04-2010] Ngày 25 tháng 04 năm 1999, có 10.000 học viên Pháp Luân Công đã đến Phòng kháng cáo ở Phố Phủ Hữu và thỉnh nguyện ôn hòa cho Pháp Luân Công, yêu cầu trả tự do cho các học viên bị bắt, yêu cầu quyền được phát hành các sách về Pháp Luân Công, và quyền cho các học viên Pháp Luân Công được tập công mà không bị can nhiễu. Sự kiện “25 tháng 04” là một sự kiện quan trọng trong lịch sử Trung Quốc, và nó xảy ra tại một nơi quan trọng ở Trung Quốc đại lục

Các học viên ở phố Trường An

Tháng 02 năm 1999, ba ngày sau Tết Âm Lịch, tôi đã đến quận Hải Điến thông qua phố Trường An. Con phố này dài 05 km, và từ đầu đến cuối, tôi có thể nhìn thấy một nhóm người đứng thành nhiều hàng để tập các bài công pháp và cầm các biểu ngữ của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi vẫn nhớ về ngày đó như thể đó là ngày hôm qua, không phải vì có rất nhiều người, mà bởi vì một không gian mang tính trang nhiêm. Tôi phải vật lộn để kiếm sống và phải dậy sớm, nhưng các học viên Pháp Luân Công đến và đi tự do, họ sẵn lòng dậy sớm để tập các bài tập công vào buổi sáng. Không có quy định bắt buộc hoặc truy cầu lợi ích. Sự khác biệt về cảnh giới thật rõ ràng.

Phố Trường An là một trong những con phố quan trọng ở Trung Quốc. Nhiều người Trung Quốc tin rằng đó là “con phố đứng đầu trong vùng đất của Thần.” Phố Trường An được xây dựng trong thời nhà Minh, tại cùng thời điểm mà cung điện được xây dựng, và nó có tên là Trường An từ thời nhà Thanh, nghĩa là “một nơi an toàn và yên bình vĩnh cửu.”

Văn hóa tu luyện của người Trung Quốc đã tồn tại trong thời gian dài và có nội hàm thâm sâu. Các học viên Pháp Luân Công tuân theo tiêu chuẩn của “Chân – Thiện – Nhẫn” và hướng đến việc trở về bản tính nguyên thủy của họ, vì vậy điều này thích hợp cho họ khi tập các bài công pháp tại phố Trường An để quảng bá văn hóa truyền thống Trung Hoa.

Sự kiện “25 tháng 04” và Trung Nam Hải

Bức tường phía Đông Trung Nam Hải nối với Tử Cấm Thành. Bên ngoài bức tường phía Tây của nó là phố Phủ Hữu, cắt với phố Văn Tân ở phía bắc Trung Nam Hải. Ở khu phía Tây là hai phố Phủ Hữu và Trường An giao nhau. Phòng kháng cáo quốc gia nằm ở phố Phủ Hữu nhưng lại không có địa chỉ cụ thể. Lối vào chính của Trung Nam Hải, Tân Hoa Môn, nằm trên phố Tây Trường An, nơi có dòng chữ “Vì nhân dân phục vụ” được khắc ở trên tường.

Từ báo cáo của kênh CCTV và nhiều bức ảnh khác, mọi người có thể thấy bức tường đằng sau các học viên không phải là Trung Nam Hải – nó cắt ngang qua con phố từ chỗ họ. Ngày 25 tháng 04 năm 1999, không có một người nào gần Tân Hoa Môn, lối vào Trung Nam Hải. Các học viên đều tập trung ở Phủ Hữu và phố Tây Trường An.

“Bao vây Trung Nam Hải” hoàn toàn là điều lừa dối, để đánh lừa những ai không có mặt ở đó. Để bao vây một nơi có nghĩa là phải bao vây nó từ mọi phía, nhưng lối vào chính lại được mở rộng, và không có ai tấn công hay bao vây. Thủ tướng Chu Dung Cơ đã gặp những người đại diện vào ngày hôm đó, và công an thì tán ngẫu gần đó. Với sự tin tưởng lẫn nhau như thế, thì cuộc tấn công ở đâu?

Trung Nam Hải là nơi đặt Hội đồng nhà nước. Một sự kiện liên quan đến 100 triệu học viên là một sự kiện của quốc gia, vì vậy điều này hoàn toàn hợp lý để Hội đồng nhà nước giải quyết vấn đề. Các học viên Pháp Luân Công đã yêu cầu một cách ôn hòa các quyền của họ mà không có bạo lực hay la hét, chỉ dùng lòng từ bi của người tu luyện để giải quyết vấn đề. Không phải là họ làm điều đó cho sự hòa bình và yên ổn của quốc gia hay sao?

Bức hại khiến lòng người bất an

Cuộc thỉnh nguyện ngày 25 tháng 04 là một cơ hội cho ĐCSTQ chọn lựa giữa đối thoại hòa bình và đàn áp chính trị. ĐCSTQ đã chọn đàn áp, khiến cho không chỉ hủy hoại hoàn toàn đạo đức của quốc gia mà còn ảnh hưởng đến toàn xã hội, ảnh hưởng đến toàn bộ người dân Trung Quốc. ĐCSTQ đã cố hết sức mình để tuyên bố rằng đó chỉ là việc cố thiết lập một “xã hội hài hòa”, lừa dối người dân tin vào chính sách cứng rắn sẽ giúp xã hội ổn định và tăng trưởng kinh tế, nhưng sự thực thì ngược lại.

Gần đây, một nghiên cứu xã hội của Đại học Thanh Hoa đã chỉ ra rằng ngay cả khi ngân sách an ninh đã đạt 75 tỷ đô la, tương đương với chi phí quân sự, mâu thuẫn vẫn nảy sinh liên tục, và xã hội đã bị chìm vào vòng luẩn quẩn của “càng muốn duy trì ổn định, thì ổn định càng ít.” Nguyên nhân cơ bản là chính phủ hiện tại chính trị hóa các mâu thuẫn xung đột lên người dân, do liên quan đến những lợi ích và quyền cơ bản, và đã ngăn chặn tàn bạo và đàn áp người dân.

Báo cáo viết “dữ liệu nghiên cứu đã chỉ rõ rằng nguyên nhân của nhiều xung đột là sự thiếu liên kết và biểu đạt của người nắm lợi ích. Nếu chúng ta không giải quyết những vấn đề cơ bản của việc mất cân bằng lợi ích và công bằng trong xã hội, và chỉ đàn áp và ngăn chặn những người có lợi ích hợp pháp dưới cái tên ổn định, thì chỉ làm tăng thêm nhiều vấn đề, gia tăng xung đột, và là nguyên nhân gây mất ổn định trong xã hội.”

Ở thời điểm hiện tại, ĐCSTQ đã mất sự tin tưởng của người dân và đang hướng đến sự diệt vong. Điều đó là kết quả trực tiếp của chính quyết định đàn áp Pháp Luân Công của nó, sau ngày thỉnh nguyện 25 tháng 04.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/4/24/221991.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/3/31/132493.html#.T3r_L2-SL4Z

Đăng ngày: 19 – 4 – 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share