Bài viết của Lý Ngọc Liên, đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Đại lục

[MINH HUỆ 28-12-2023] Đạo đức xã hội ngày nay đang trượt dốc, thói đời sa sút, ai ai cũng ham lợi, vì lợi ích cá nhân mà nói dối, làm điều sai trái và coi đó là chuyện bình thường. Hóa đơn giả, bằng cấp giả, hàng giả… có thể được tìm thấy ở khắp mọi nơi. Người ta còn làm điều đó với sự tự tin. Trước khi tu Đại Pháp, sống trong môi trường như vậy, tôi cũng là một người không muốn chịu thiệt. Tôi nhớ có lần, chồng tôi mua một số đồ dùng học tập cho con mà không xuất hóa đơn, sau khi mắng chồng, tôi mang những thứ đã mua đến cửa hàng để lấy hóa đơn “văn phòng phẩm” trị giá 28 Nhân dân tệ (để được công ty hoàn tiền).

Sau khi tu Đại Pháp, tôi biết mình phải vâng lời Sư phụ, lấy tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn để nghiêm khắc yêu cầu bản thân. Nhưng khi gặp phải lợi ích thiết thân, vẫn khó tránh khỏi không động tâm. Một hôm, tôi đến bệnh viện để trả tiền thuốc cho con trai. Vì là người quen nên họ không hỏi tôi mà trực tiếp xuất hóa đơn ghi thẳng tên tôi. Trước đây việc làm này là bình thường, nhưng hiện nay chiểu theo yêu cầu của Đại Pháp thì không được, vậy hóa đơn này có nên nộp để được hoàn trả không? Không nộp ư, những 560 Nhân dân tệ cơ đấy, lúc đó tôi có hai con, một cháu đang học đại học, một cháu đang học cấp 3, tôi còn phải nuôi mẹ chồng, cộng thêm nợ nần khi xây nhà. Tài chính gia đình rất eo hẹp, lại sợ chồng biết chuyện sẽ mắng tôi là đồ ngốc. Còn nếu nộp, thì lại không phù hợp với yêu cầu của Sư phụ đối với đệ tử, nhất là khi tôi nghĩ về việc sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi đã thay đổi từ một người bị liệt nửa người và bệnh khắp thân, thành một người khỏe mạnh không cần đi khám bác sĩ, không uống thuốc, cũng không tiêm thuốc. Nếu không vâng lời Sư phụ thì Sư phụ sẽ buồn biết bao! Mấy hôm ấy trong đầu tôi giằng co dữ dội nhưng không dám kể với gia đình. Ăn không ngon, ngủ không yên, học Pháp, luyện công cũng không thể tĩnh. Có lúc tôi nghĩ đến việc gia đình đang cần tiền và muốn nộp (hóa đơn để được hoàn trả), có lúc lại nghĩ đến sự dạy bảo của Sư phụ và không muốn nộp. Nói chung, dẫu nộp hay không nộp, tôi đều cảm thấy bứt rứt, đứng ngồi không yên và cực kỳ khó chịu. Thực sự như Sư phụ giảng:

“[nếu] chẳng làm kích động đến tâm linh người ta, [thì] không đáng kể, không tác dụng, không đề cao được.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Sau một hồi suy nghĩ, tôi quyết định nộp hóa đơn, đồng thời nhắc nhở bản thân rằng chỉ một lần này thôi.

Kế toán đơn vị nhiệt tình nhận hóa đơn và chuẩn bị báo cáo phê duyệt. Nhưng, tu luyện là cực kỳ nghiêm khắc. Yêu cầu của Sư phụ đối với đệ tử là cực kỳ nghiêm khắc. Đêm hôm đó tôi mơ thấy mình cầm phân bằng cả hai tay, phân dính khắp người và khắp phòng. Tôi cảm thấy dơ bẩn đến mức buồn nôn và tỉnh dậy. Tôi đã bị sốc khi tỉnh dậy! Chao ôi! Sư phụ ơi! Con làm gì Ngài cũng nhìn thấy! Đột nhiên cảm thấy xấu hổ đến mức không biết giấu mặt đi đâu. Cảm thấy mặt nóng bừng. Tôi biết mình sai rồi, hơn nữa biết rõ sai mà vẫn làm. Tôi khiến Sư phụ phải bận tâm vì mình. Tôi quyết tâm thay đổi hoàn toàn. Lập tức mọi lợi ích tiền tài cùng những vật chất bại hoại đều biến mất. Trong tâm tràn đầy sáng tỏ. Tôi biết mình đã buông được cái tâm đó, bản thân vật chất đó không còn khởi tác dụng gì với tôi nữa.

Thay đổi! Lập tức thay đổi! Nhưng thay đổi thế nào? Tôi quyết định hủy hóa đơn đó. Lúc ấy tôi nghĩ sẽ bất tiện khi nói chuyện trong văn phòng đông người. Nên lập tức điện thoại cho kế toán, nói rằng tôi có việc khẩn cấp muốn gặp cô ấy, và bảo cô ấy mau đến nhà tôi. Vì tôi lo lắng sau khi hạch toán xong sẽ không thể trả lại.

Kế toán vừa bước vào liền nói: “Việc thanh toán tiền thuốc của chị đã được duyệt, nhưng tôi đến đây trước vì chị gọi quá gấp, ngày mai tôi sẽ rút tiền và đưa cho chị.”

Tôi nói: “Đây là lý do vì sao tôi muốn gặp chị, bây giờ tôi đã tu Đại Pháp, nên không thể báo cáo thanh toán tiền thuốc này.”

Cô ấy mở to mắt ngạc nhiên hỏi: “Vì sao?”

Tôi nói: “Vì không phải là tiền tiêm thuốc của tôi, mà là của con trai tôi. Thực chất đó là hóa đơn giả, tôi sẽ lấy lại hóa đơn và không báo cáo.”

Cô ấy chưa bao giờ gặp chuyện như vậy trước đây, liền sốt ruột nói: “Kỳ lạ! Chỉ cần quan tâm tên của chị trên hóa đơn, còn chuyện ai tiêm không quan trọng! Đối với hoá đơn thuốc, mọi người trong đơn vị không phải là người một nhà nhưng đều gọi cùng một tên. Giám đốc đã duyệt hóa đơn đó rồi. Nếu không báo cáo thanh toán thì chị sẽ thiệt thòi rất nhiều! Không được đâu! Không thể không báo cáo, chị có thể xả bỏ nhưng tôi không nỡ. Ngày mai tôi đưa tiền cho chị nhé. Tu Đại Pháp thì sao? Không phải sống sao! Không cần tiền sao?”

Tôi kiên định nói: “Dẫu sao thì hóa đơn này cũng không thể thanh toán!”

Tiếp theo tôi giảng chân tướng Đại Pháp. Giảng về tính nghiêm túc của tu luyện, cô ấy cũng nghe hiểu, và tôi đã đến văn phòng của cô ấy để xé hóa đơn ngay tại đó. Cô ấy buồn bã nói: “Xé mất mấy trăm Nhân dân tệ!” Nhưng trong tâm tôi rất vui. Vì tôi đã xé bỏ đi một cái tôi dơ bẩn, tôi vâng lời Sư phụ, minh bạch làm một người chịu thiệt. Thăng hoa trong cảnh giới vô tư vô ngã. Đồ đệ Đại Pháp còn gì có thể hạnh phúc hơn không?

Sư phụ ơi! Sư phụ từ bi! Đệ tử vạn phần biết ơn Ngài đã dùng hình thức giấc mơ để cảnh tỉnh đệ tử. Đệ tử minh bạch rằng việc lấy hóa đơn “văn phòng phẩm” 28 Nhân dân tệ và việc xé hóa đơn thuốc 560 Nhân dân tệ đều là lựa chọn của bản thân. Chúng đại biểu cho thế giới quan khác nhau, cảnh giới tư tưởng khác nhau, từ đó đưa ra những lựa chọn khác nhau. Trước đó là sự lựa chọn của một người hoàn toàn mê mất trong lợi ích vật chất. Sau đó, nhờ sự dạy bảo của Ngài, với một gậy bổng hát và thực tu trong Pháp, mới có được sự lựa chọn chính xác của sinh mệnh giác ngộ. Đây là sự lựa chọn không hối tiếc và vĩnh hằng. Đã hơn 20 năm trôi qua. Tôi luôn kiên trì với sự lựa chọn này. Đây là sự vĩ đại của Sư phụ! Sự vĩ đại của Đại Pháp! Từ nay về sau đệ tử quyết tâm tinh tấn thực tu, hòa tan trong Pháp, đồng hóa với Đại Pháp vũ trụ vĩ đại.

Câu chuyện của tôi đã kết thúc, nhưng có một câu chuyện khác bắt nguồn từ câu chuyện này mà tôi cũng muốn kể. Nửa năm sau, tôi gặp lại người kế toán đó. Cô ấy rất vui mừng và nói lớn: “Nói cho chị biết, một lần thấy hơn trăm lần nghe, việc chị xé hóa đơn đó khiến tôi rất sốc. Tôi thực sự liễu giải Pháp Luân Công, cũng ngưỡng mộ người luyện Pháp Luân Công. Kể từ đó, ai nói Pháp Luân Công không tốt, tôi đều không để yên cho họ. Có lần, trong bữa tiệc có mặt lãnh đạo, mọi người nghị luận Pháp Luân Công, tôi rất tức giận và chẳng hề sợ mà nói lớn: ‘Pháp Luân Công là tốt, sau khi tôi nghỉ hưu sẽ luyện Pháp Luân Công’. Cả bàn sững sờ, mọi ánh mắt đổ dồn vào tôi, rồi tôi kể cho họ nghe chuyện chị xé hóa đơn. Tôi hỏi họ rằng ai trong đơn vị chúng ta có thể làm được việc như vậy?! Tôi không bao giờ ngờ rằng kể từ đó, căn bệnh thoái hóa đốt sống cổ hành hạ tôi hơn 10 năm nay đã khỏi hoàn toàn. Chị nói xem có kỳ diệu không?”

Tôi nói: “Đúng rồi! Ai nói lời đạo lý cho Đại Pháp, đưa ra nhận xét đúng đắn về Đại Pháp, thì người đó sẽ được phúc báo, điều đó là khẳng định.”

Cô ấy liên tiếp gật đầu nói: “Tôi tin, tôi tin.”

Từ đó có thể thấy tầm quan trọng về việc một người liễu giải chân tướng Pháp Luân Đại Pháp và được phúc báo như thế nào. Các bạn, những người Trung Quốc đáng quý! Hy vọng các bạn nghe câu chuyện của tôi và mau tìm chân tướng. Thường xuyên niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, đó là hy vọng được cứu duy nhất trong kiếp nạn. Pháp Luân Đại Pháp là Đại Pháp vũ trụ, là Đại Pháp phổ độ chúng sinh, Vô Thần luận là dối trá và lừa dối, hãy mau làm tam thoái (thoái đảng, đoàn, đội) Đại Pháp sẽ ban cho bạn một tương lai tươi sáng.

Khấu bái Sư tôn!

Hợp thập!

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/12/28/師父教我做一個明明白白吃虧的人-451407.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/2/6/214599.html

Đăng ngày 25-02-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share