Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Toronto, Canada
[MINH HUỆ 28-03-2012] Châu và Hồng là hai học viên mới bắt đầu học Pháp Luân Công từ khóa học Chín bài giảng ở Toronto, Canada, vào tháng 3 năm 2011. Trong năm đầu tiên luyện tập, họ đã bị một tai nạn giao thông nghiêm trọng. Mặc dù chiếc xe đã bị đập nát, nhưng họ hoàn toàn không bị tổn thương nào. Qua tai nạn này, cá nhân họ đã trải nghiệm được sự kì diệu của Pháp Luân Công như được giảng trong Chuyển Pháp Luân.
Một ngày nọ, họ đang trên đường trở về nhà trên chiếc xe của một người bạn sau khi kết thúc buổi học Chuyển Pháp Luân tại điểm luyện công địa phương. Khi họ rẽ vào một góc đường, một chiếc xe vượt đèn đỏ tông vào bên phải họ. Châu đang ngồi ở ghế hành khách phía trước. Vào khoảnh khắc đó theo bản năng anh nhấc chân lên. Tuy nhiên, sự va chạm quá mạnh đến nỗi mà đôi chân của anh vẫn còn bị mắc kẹt ở phía trước xe, và khi đó các túi khí bung ra và đè lên cổ của anh. Sau khi cả hai chiếc xe đã dừng hẳn lại, anh nhìn lại mình và thấy rằng bản thân vẫn không hề hấn gì. Trong tay của anh vẫn còn cầm chiếc túi đựng cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Ngay lập tức anh nhận ra rằng chính Pháp Luân Đại Pháp và Sư Phụ Lý Hồng Chí đã cứu sống anh. Anh bước ra khỏi xe để xem xét chiếc xe cùng với bạn mình. Hai lốp trước của chiếc xe đã văng ra xa và chiếc xe bị nát bấy. Ngoài Châu và Hồng, trên xe còn có ba người họ không tập luyện Pháp Luân Công. Tất cả mọi người đều không hề bị thương tổn nào.
Khi họ bước ra ngoài và nhìn thấy chiếc xe đã bị tan nát, ai nấy đều cảm thấy đây quả là một phép màu. Cảnh sát nhanh chóng có mặt. Sau khi nhìn thấy chiếc xe bị hỏng tan tành, họ liền nhìn vào chỗ ngồi của hành khách, họ nghĩ rằng bất cứ ai mà ngồi vào chỗ đó sẽ bị thương nặng và cần đi cấp cứu. Sau khi thấy rằng các hành khách đều đã đi mất, cảnh sát đã đi đến chiếc xe cứu thương và thấy Châu đứng ở đó mà không bị xây xát gì. Các cảnh sát rất ngạc nhiên và nói: “Anh thật là may mắn, quả là may mắn cực kỳ! Đó thật sự là một phép màu!”
Châu kiểm tra chân mình vào ngày hôm sau và không tìm thấy vết bầm tím nào cả. Anh chỉ hơi bị đau ở ngay cổ nhưng nó cũng biến mất trong vài ngày sau đó. Châu nói “Tại thời điểm của vụ tai nạn, tôi không hề cảm thấy sợ. Tuy nhiên, 15 phút sau, đôi chân của tôi thực sự cảm thấy tê cứng lại. Nó giống như điều Sư phụ nói trong Chuyển Pháp Luân: “Lúc ấy người học viên này cũng không sợ hãi; nói chung lúc gặp tình huống như thế thì không sợ hãi; có thể sau này mới thấy sợ”. Nó hoàn toàn chính xác là như vậy.”
Khi tai nạn xảy ra, Hồng đang ngồi ở phía sau, cầm một bản sao cuốn Chuyển Pháp Luân. Cặp kính của cô văng ra, bay vào không trung và rớt ra xa. Khi cô tìm thấy mắt kính của mình, thậm chí nó còn nguyên vẹn. Cô nói “Tại thời điểm xảy ra tai nạn, tôi để cuốn Chuyển Pháp Luân bên cạnh. Tôi biết rằng Sư Phụ đã bảo vệ chúng tôi. Tôi thực sự biết ơn Sư Phụ và Đại Pháp.”
Điều này càng làm Châu và Hồng tin tưởng kiên định hơn nữa vào Pháp Luân Đại Pháp. Kể từ sau vụ tai nạn, họ đã đối đãi với việc tu luyện rất nghiêm túc. Châu còn đưa bạn bè và gia đình đến khóa học Chín bài giảng. Trong dịp Tết Nguyên đán, Châu và Hồng đã mời bạn bè và người thân của anh cùng đi xem biểu diễn Thần Vận.
Chiếc xe sau vụ tai nạn
Đăng ngày: 10– 4– 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.