[MINH HUỆ 22-10-2011] Tôi mang họ Trương và đã 59 tuổi. Tôi là một công nhân về hưu ở tỉnh Hà Nam.

Tôi bị bệnh tiểu đường cách đây 17 năm, và tôi gần như bị mất thị lực do xuất huyết vào tháng 12 năm 2010. Khi tôi được phẫu thuật mắt, thuốc gây mê không có tác dụng và sự đau đớn tôi phải trải qua là hết sức dữ dội. Tôi đã phải chịu đựng hơn 20 ca phẫu thuật mắt bằng laser.

Khi tôi đi kiểm tra ba tháng sau đó, tôi vẫn không thể nhìn thấy rõ ràng. Bác sĩ nói với tôi rằng các mạch trong con mắt của tôi vẫn bị tắc nghẽn, và máu không thể lưu thông đúng cách. Tôi nghĩ rằng cuộc sống của mình đã kết thúc. Tôi thậm chí không thể nhìn thấy đồ ăn rõ ràng khi tôi đang ăn, và cần một cái nạng để đi bộ. Nhưng tôi thường ngã lộn nhào. Tôi trẹo cả hai mắt cá chân vì ngã xuống và đầu gối của tôi đã bị bầm tím trầm trọng.

Tôi được người hàng xóm tặng cuốn sách Chuyển Pháp Luân để đọc mỗi ngày, nhưng tôi không thể nhìn thấy các dòng chữ, ngay cả khi đã đeo kính. Vì vậy, tôi trả lại cuốn sách ngày hôm sau. Vào thời điểm đó, hàng xóm của tôi đang học Pháp vì vậy tôi chỉ ngồi với họ và lắng nghe. Tôi đã được nghe Pháp trong gần một tuần, khi đó tôi dần dần bắt đầu đọc những từ đơn giản. Tôi rất hạnh phúc. Khi tôi cố gắng để đọc cùng với họ, họ sẽ giúp tôi nếu tôi không thể nhìn thấy một số từ. Tôi chỉ mặc duy nhất một lớp quần áo trong khi học Pháp vào mùa đông, tuy vậy tôi đã đổ mồ hôi rất nhiều khi tôi đọc.

Thị lực của tôi được cải thiện rất nhiều khi tôi tiếp tục luyện tập. Huyết áp của tôi đã trở nên bình thường và các vết thâm tím trên đầu gối của tôi biến mất. Khi tôi quyết định không dùng insulin cho bệnh tiểu đường nữa, chồng và con gái tôi bắt đầu tranh luận với tôi bởi vì họ lo ngại cho sức khỏe của tôi. Họ cũng sợ rằng tôi sẽ bị chính quyền bức hại vì tôi đang tập Pháp Luân Công.

Chồng tôi nói: “Làm thế nào bà có thể chữa khỏi bệnh tiểu đường bằng cách tập Pháp Luân Công?” Tôi nói với ông ấy rằng sức khỏe của tôi đã cải thiện rất nhiều bởi việc tập luyện. Ông nói: “Nếu bệnh của bà tái phát, tôi sẽ không chăm sóc cho bà”. Tôi nhận ra rằng tôi đã có một tâm chấp trước theo đuổi và mong chờ sẽ được chữa khỏi bệnh tiểu đường của tôi thông qua việc tập luyện. Kết quả của tư tưởng không chính đáng này là mắt của tôi bắt đầu chảy máu rất nhiều và tôi không thể nhìn thấy rõ ràng, và đọc Pháp rất khó khăn. Tôi đã khóc rất nhiều. Tuy nhiên, tôi bắt đầu học Pháp, thực hành các bài tập và phát chính niệm. Thị lực của tôi đã phục hồi một tháng sau đó.

Khi tôi dừng sử dụng insulin, tôi cảm thấy khát nước và thường xuyên cần phải đi vệ sinh. Tôi không có tâm trí bình tĩnh. Tôi nghĩ rằng bệnh của tôi vẫn không được chữa trị, và tôi cần insulin. Tôi vẫn còn muốn nói với người thân rằng tôi đã được chữa lành bệnh nhờ Pháp Luân Công. Nhưng tôi đã không kiên định đức tin vào Sư Phụ và Pháp, và đã nhiều lần dùng đến insulin. Tôi tự hỏi tại sao các bệnh khác của tôi đã biến mất, nhưng bệnh tiểu đường thì không. Vấn đề là gì?

Sư phụ đã giảng:
“Tôi phải giúp chư vị tịnh hoá thân thể. Tịnh hoá thân thể chỉ hạn cuộc cho những ai đến học công chân chính, những ai đến học Pháp chân chính. Chúng tôi nhấn mạnh một điểm: [nếu] chư vị không bỏ được cái tâm ấy, không bỏ được cái [suy nghĩ về] bệnh ấy, [thì] chúng tôi chẳng thể làm gì, đối với chư vị chẳng thể giúp được” (Chuyển Pháp Luân)

“Khi chư vị càng thấy khó chịu thì tức là ‘vật cực tất phản’, toàn bộ thân thể chư vị cần được tịnh hoá hết, cần phải được tịnh hóa toàn bộ” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã không học Pháp tốt và tâm tính của tôi còn thấp. Thông qua việc chia sẻ với các học viên khác, tôi nhận ra rằng Pháp Luân Công không phải là để trị bệnh, mà để tu luyện phẩm chất đạo đức của con người. Với sự hiểu biết mới này, hiện tại tất cả các bệnh của tôi đã biến mất.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/10/22/新学员-真心修炼,糖尿病消失了-248033.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/11/6/129237.html
Đăng ngày: 22– 11– 2011. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share