Bài viết của đệ tử Đại Pháp Hóa Vũ tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 28-11-2023] Tôi là một bà lão 80 tuổi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 26 năm. Trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi mắc nhiều bệnh như đau nửa đầu, rối loạn nhịp tim, phì đại tuyến vú và bệnh phụ khoa. Tôi đã chạy chữa khắp nơi, tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền tiết kiệm của gia đình mà bệnh tình không thuyên giảm. Do vậy tôi cả ngày mặt mày ủ rũ và dễ cáu giận.
Năm 1997, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, chiểu theo lời dạy của Sư phụ, tôi yêu cầu bản thân làm một người tốt theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn. Chỉ chưa đầy hai tháng, tôi không uống một viên thuốc nào, không tiêm một mũi tiêm nào, mà mọi bệnh tật đều không cánh mà bay. Tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng: Tôi có thể xách mỗi tay một bao bột mì nặng 5 kg và đi bộ nửa dặm đường nhẹ nhàng như không. Tôi có thể đạp xe nhanh hơn thanh niên. Làn da sạm đen thô ráp của tôi trở nên sáng màu hơn, những vết tàn nhang trên mặt cũng biến mất. Tôi vui vẻ suốt cả ngày, mọi người đều nói tôi dường như trở thành một người mới.
Sư phụ dạy chúng ta:
“Người luyện công thì đâu đâu cũng đều nên thể hiện ra là người tốt”. (“Giải đáp thắc mắc tại giảng Pháp ở Quảng Châu”, Chuyển Pháp Luân Pháp Giải)
Cách đây mấy năm, tòa chung cư của chúng tôi không có người quản lý tài sản chung, nên hành lang thường có tàn thuốc, giấy vụn, v.v. vứt bừa bãi. Tôi bèn bỏ tiền mua chổi quét rác, xẻng và quét hành lang các tầng một mạch từ trên xuống dưới ít nhất một lần một tuần và bất cứ khi nào cần thiết. Nhiều người khách ghé thăm thường thốt lên: “Ôi, hành lang ở đây sạch sẽ quá!”. Khi tuyết rơi, vợ chồng chúng tôi đều lập tức quét dọn tuyết trước tòa nhà. Nếu tuyết rơi vào buổi tối, chúng tôi sẽ dọn tuyết trước khi mọi người ngủ dậy. Mọi người thường nói: “Chúng cháu thực sự được nhờ ông bà. Cảm ơn ông bà!“
Người hàng xóm đối diện nhà tôi có con nhỏ, nhiều khi cô ấy gặp khó khăn khi phải vừa nấu nướng vừa trông con. Những lúc như vậy, tôi thường giúp cô ấy trông em bé. Cảm thấy yên tâm khi giao con cho tôi, cô thường khoe với người khác rằng mình có phúc khi có được một người hàng xóm tốt bụng như vậy.
Tôi sống ở tầng bốn. Dưới tầng ba có một gia đình mới sinh em bé và hàng ngày đều có một túi rác lớn để trước cửa nhà. Mỗi khi tôi đi xuống tầng dưới qua nhà họ, tôi thường tiện tay xách túi rác đi. Tôi nghĩ người đàn ông trong gia đình này đi làm xa trong khi người vợ ở cữ không thể đi xuống lầu, còn việc chăm sóc người ở cữ vừa bận vừa mệt, tôi chỉ là tiện tay mà thôi, có gì là không làm được. Bởi vì Sư phụ dạy chúng ta ở đâu cũng nghĩ cho người khác, vậy lẽ nào tôi không làm điều gì đó giúp gia đình họ?
Dưới tầng một có người phụ nữ phải đi đến nhà con trai ở rất xa để trông cháu. Có lần, công tơ điện ngoài hành lang nhà cô ấy bị ngắt cầu dao. Sau mấy tháng cô trở về thì tất cả thức ăn trong tủ lạnh đều hỏng hết cả. Về sau, mỗi lần đi xa, cô ấy đều nhờ tôi: “Cháu nghĩ đi nghĩ lại thì thấy rằng trong tòa nhà chúng ta, hai bác là những người tốt bụng và chu đáo nhất. Cháu có thể phiền hai bác để ý đến công tơ điện của nhà cháu xem nó có bị ngắt hay không nhé?” Chúng tôi nhận lời với cô ấy rằng chúng tôi nhất định sẽ chú ý. Quả thực đã có vài lần công tơ điện của nhà cô ấy bị ngắt và mỗi lần thấy vậy chúng tôi đều bật lại.
Khi tôi giảng chân tướng cho những người hàng xóm về Pháp Luân Đại Pháp, khuyên họ tam thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” để nhận được phúc lành, họ đều nói không chút do dự: “Vâng, xin hãy giúp chúng cháu làm tam thoái; chúng cháu tin những gì bác nói! Quả thực, họ đều gặp phúc báo nhờ điều đó và trong thời kỳ đại dịch, họ vẫn bình an vô sự.
Các tòa chung cư chỗ chúng tôi đều được xây dựng từ những năm 1990, vài năm trước những bức tường bên ngoài của tòa nhà cần được dán thêm lớp cách nhiệt. Trong quá trình sửa chữa tòa nhà, tôi đã mang nước uống, trái cây, v.v. cho công nhân, đồng thời nói với họ về việc thoái ĐCSTQ để bình an vô sự, họ đều đồng ý. Khi chiếc giỏ nâng đến vị trí trước cửa sổ nhà tôi, họ ngỏ ý muốn bỏ một tấm cách nhiệt vào nhà tôi bảo rằng dùng nó trải giường cho ấm.
Tôi nói với họ rằng tôi không thể nhận. Họ nói: “Cái này là tặng miễn phí, gia đình nào cũng muốn lấy, vì sao bác lại không nhận? Dù bà có cần đến hay không, bà cứ giữ lấy đi; chúng cháu cũng có mất gì đâu, chúng cháu chỉ thi công thôi”. Tôi nói: “Bà rất cảm ơn sự chu đáo của các cháu, nhưng bà không muốn nhận tấm cách nhiệt này. Sư phụ của bà dạy các đệ tử làm người tốt và không lợi dụng người khác”. Họ ca ngợi rằng Sư phụ Lý thật tuyệt vời, rằng Ngài đã dạy các học viên trở thành người tốt.
Gần nhà tôi có một ngân hàng, khách hàng gửi tiền ở đó sẽ được tích điểm và dùng số điểm này để đổi lấy gạo, bột mì, cũng như các mặt hàng thực phẩm thiết yếu khác. Có lần, tôi gửi tiền xong liền đi thẳng về nhà mà quên không kiểm tra số điểm tích lũy của mình. Sau đó, tôi phát hiện ra số điểm tích lũy của tôi đã tăng gần 600 điểm, nghĩa là tôi có thể đổi lấy 10 túi bột mì, mỗi túi nặng khoảng 5 kg.
Tôi vội quay lại ngân hàng, lựa lúc người phụ trách không quá bận tôi nói nhỏ với cô ấy: “Chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?” Cô ấy đồng ý. Vào văn phòng của cô, tôi đã cho cô xem số điểm tích lũy ghi trong sổ của mình. Cô nhận ra đã có sự nhầm lẫn và ngay lập tức sửa lại. Cô bắt tay tôi và nói: “Dì ơi, dì thật quá tốt bụng. Nếu dì không nói, ngân hàng của chúng cháu sẽ phải mất rất nhiều tiền. Cháu cảm ơn dì rất nhiều!” Thực ra không phải tôi quá tốt bụng mà là Pháp Luân Đại Pháp quá tốt. Trong thời kỳ đạo đức xuống cấp như hiện nay, Sư phụ giảng:
“Loạn thế Đại Pháp giải
Tiệt trất thế hạ lưu“
(Phổ Chiếu, Hồng Ngâm II)
Tạm dịch:
“Loạn thế Đại Pháp giải
Ngăn thế gian chìm sâu”.
(Phổ Chiếu, Hồng Ngâm II)
Một lần khi đi mua rau, tôi đến chỗ người phụ nữ ở quầy bán rau và giảng chân tướng về Đại Pháp để cô ấy biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Hôm đó, một người đàn ông đi xe ba bánh đã cán qua mấy bó ngò của cô, ông ấy cũng không dừng lại xin lỗi. Cô ấy tức giận đến mức hét lên. Tôi vội an ủi cô ấy: “Đừng tức giận; việc đó không đáng làm tổn hại đến sức khỏe của cháu thế đâu. Người lái xe không cố ý đâu cháu à. Bà sẽ mua mấy bó rau này, dù nát nhưng vẫn có thể ăn được”.
Trước mặt nhiều người, cô ấy thốt lên: “Bà cụ thật tốt quá; lần nào mua rau của tôi bà ấy cũng không kén chọn, không bao giờ mặc cả. Các học viên Pháp Luân Đại Pháp quả thực là những người tốt. Chỉ có cựu lãnh đạo ĐCSTQ Giang Trạch Dân mới vu khống Pháp Luân Đại Pháp, và tôi không tin những lời dối trá mà ông ta bịa ra. Nếu tất cả mọi người đều giống như các học viên Pháp Luân Đại Pháp thì Trung Quốc đã là một nơi tốt đẹp hơn từ lâu rồi!”
Tháng 1 năm 2023, Sư tôn đã công bố kinh văn “Vì sao có nhân loại” cho thế nhân, điều đó thể hiện lòng từ bi vô lượng của Ngài với tất cả chúng sinh. Tôi đã dành thời gian học thuộc bài kinh văn và đưa cho hàng xóm cũng như những người có duyên với tôi đọc. Tôi dặn họ tôn kính bài viết và hãy đọc nhiều lần. Tôi cũng bảo với họ rằng đây là thiên cơ, là Pháp bảo, nhất định phải cất giữ cẩn thận, như vậy sẽ được Thần Phật bảo hộ, có được phúc lành và tương lai tốt đẹp. Hầu hết mọi người đều vui vẻ tán thành những gì tôi nói và biết ơn từ tận đáy lòng sự cứu độ từ bi của Sư phụ.
Con xin tạ ơn Sư phụ!
Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/11/28/468675.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/1/10/214243.html
Đăng ngày 30-01-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.