Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Giang Tây, Trung Quốc
[MINH HUỆ 27-12-2023] Cách đây vài năm, nhiều học viên Pháp Luân Đại Pháp ở thành phố của tôi bị bắt giữ phi pháp. Người nhà của một nữ học viên không chịu nổi nỗi đau gia đình ly tán nên đã báo cảnh sát rằng tôi là điều phối viên địa phương để đổi lấy việc nữ học viên ấy được thả ra.
Cảnh sát đã bắt tôi và đưa đi thẩm vấn. Với sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, tôi đã về nhà an toàn vào cuối ngày. Nhưng kể từ đó, hoàn cảnh tu luyện của tôi đã trở nên rất căng thẳng vì tôi bị theo dõi suốt ngày đêm.
Nhiều camera giám sát khác nhau được gắn xung quanh tòa nhà của tôi, cảnh sát trả tiền cho những người hàng xóm để họ theo dõi tôi. Cảnh sát còn bố trí lực lượng theo dõi tại phòng chơi mạt chược ở tầng dưới toà nhà. Mỗi lần tôi ra ngoài đều có người đi theo, bằng xe máy hoặc xe hơi. Có khi chỉ có một người; những lần khác có hơn một chục người. Điều này khiến tôi gặp nhiều khó khăn trong việc ra ngoài giảng chân tướng.
Trừ bỏ chấp trước vào tình đối với những người theo dõi
Lúc đầu bị giám sát, tôi đã giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp nhiều nhất có thể cho những người theo dõi tôi. Một số đã thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó, nhưng vẫn không ngừng theo dõi tôi sát sao, cứ bám theo tôi như hình với bóng. Tôi mất kiên nhẫn và bắt đầu thấy sợ hãi và tức giận—nhưng trên hết tôi cảm thấy oán hận vì đã mất đi môi trường học Pháp tập thể.
Nhiều khi bị tình dẫn động, tôi chỉ muốn lao ra đấu một phen với những người giám sát này. Nhưng phía mặt minh bạch đã nhắc nhở tôi: Tôi ở đây là để cứu người. Sao tôi có thể đẩy họ sang phía đối lập và khiến họ mất đi cơ duyên được cứu độ như vậy?
Tôi khống chế cảm xúc và dần dần bình tĩnh lại. Tôi bắt đầu hướng nội và tự hỏi: Tại sao tôi vẫn còn tâm tranh đấu mạnh mẽ đến vậy? Đây là cơ hội tốt để tôi đề cao trong tu luyện. Tôi phải buông bỏ chủng tâm này, buông bỏ mọi oán hận và tu xuất tâm từ bi.
Thiện đãi những người hàng xóm theo dõi tôi
Có nhiều khi, quần áo của hàng xóm bị gió thổi bay vào ban công nhà tôi (người Trung Quốc hay phơi quần áo trên ban công cho khô). Tôi biết đó là quần áo của hàng xóm tầng trên, những người đang giám sát tôi. Mỗi lần như vậy, tôi chỉ nhặt quần áo của họ lên và trả lại cho họ.
Có lần, quần áo của họ bị thổi bay sang ban công của nhà kế bên. Nhà kế bên ném quần áo sang ban công nhà tôi. Mẹ tôi nhìn thấy thì liền muốn ném số quần áo đó xuống đường, để người đi đường nhặt lấy. Sở dĩ mẹ tôi muốn như vậy là vì muốn xả cơn giận đối với những người hàng xóm đang theo dõi tôi.
Tôi nói với mẹ: “Mẹ đừng tức giận với họ. Họ thật sự rất đáng thương vì họ không biết chân tướng mà. Đây là điều ĐCSTQ muốn nhìn thấy vì chúng luôn kích động nhóm này đấu với nhóm khác. Chúng ta không được rơi vào bẫy của chúng. Dẫu cho hàng xóm đối xử với chúng ta như thế nào đi nữa, chúng ta cũng nên thiện đãi họ“.
Mẹ tôi nghĩ cũng có lý, nên bà nhặt quần áo của hàng xóm tầng trên và trả lại cho họ. Hàng xóm tầng trên rất vui và cảm ơn mẹ tôi, thậm chí còn biếu mẹ tôi một ít trái cây.
Thay đổi thái độ của hàng xóm bằng tâm nhẫn nại từ bi
Có một cặp vợ chồng lớn tuổi từ nông thôn chuyển đến sống ở tầng trên. Con trai họ là cảnh sát; anh ta không sống cùng họ nhưng thường đến để kiểm tra tôi. Cặp vợ chồng lớn tuổi này cũng theo dõi gia đình tôi.
Mỗi lần tôi mở cửa nhà, ông lão đều bước xuống cầu thang để nhìn xem. Khi tôi ra ngoài đi xe buýt, ông ấy cũng đi xe buýt. Có lần, ông lão vội vã đuổi theo tôi đến mức chưa kịp xỏ giày đàng hoàng. Tôi đã giảng chân tướng cho cả ông lão và con trai ông. Con trai ông từ chối lắng nghe còn ông lão giữ im lặng và từ chối thoái đảng.
Sau này, tôi nói với cháu trai của ông lão về việc thoái đảng, ông lão đã trình báo tôi. Sau đó, cảnh sát đến sách nhiễu tôi nhưng tôi không mở cửa. Cuối cùng, họ bỏ đi mà không thu hoạch được gì. Tôi rất biết ơn sự bảo hộ của Sư phụ.
Tôi không oán hận ông lão mà đối xử với ông càng từ bi hơn. Có lần, khi toà nhà bị cúp nước, tôi đã giúp ông lão xách nước từ dưới đất lên tầng trên. Một lần khác, ông lão gặp rắc rối với đồ điện gia dụng và đến nhờ tôi xem thử. Tôi lập tức ngưng ngay việc đang làm và đi giúp ông lão. Trong lúc giúp ông, tôi đã giảng chân tướng Đại Pháp cho ông một lần nữa. Cuối cùng, ông đã đồng ý thoái đảng.
Về sau, ông lão qua đời và cháu gái của ông dọn vào ở để chăm sóc vợ của ông. Mỗi khi cô ấy nhìn thấy tôi thì luôn nhìn tôi với ánh mắt không thân thiện, nhưng tôi luôn tiếp cận cô ấy một cách lịch sự và cố bắt chuyện. Cô ấy luôn tỏ ra thô lỗ.
Mẹ tôi nói: “Cô ấy không muốn nói chuyện với con, sao con còn bận tâm làm gì?”
Tôi nói với mẹ: “Bởi vì con là đệ tử Đại Pháp, và con muốn cứu cô ấy”.
Một hôm vào giờ nghỉ trưa, trời đột nhiên đổ mưa lớn. Tôi chạy ra ban công để lấy quần áo từ dây phơi và hét lớn bảo hàng xóm tầng trên đem quần áo của họ vào nhà. Nhưng không ai trong nhà ông lão bước ra lấy quần áo. “Có lẽ họ đang ngủ trưa“, tôi nghĩ vậy nên chạy lên tầng trên và gõ cửa nhà họ.
Cô cháu gái ra mở cửa, vẻ mặt buồn ngủ. Tôi bảo cô ấy trời đang mưa lớn, quần áo của họ vẫn còn ngoài dây phơi. “Vậy à, cảm ơn chị nhé!” Cô ấy nói và vội chạy ra ban công để đem quần áo vào nhà.
Cách đây mấy hôm, tôi nhìn thấy hành lang của tòa nhà rất bẩn nên đã đi quét hành lang từ tầng trên cùng xuống tầng dưới đất. Trong lúc tôi đang quét hành lang bên ngoài căn hộ của ông lão, cô cháu gái mở cửa bước ra.
Cô ấy nói: “Tôi tưởng là người đến nạp bình ga chứ. Chẳng phải có người lo việc quét dọn hành lang rồi hay sao?”
“Đúng vậy, nhưng hành lang đã được quét dọn lâu rồi, và sàn nhà lại khá bẩn. Nên tôi giúp quét dọn một chút”.
Cô ấy nghe vậy liền thay đổi thái độ với tôi ngay lập tức và nói với tôi bằng giọng thân thiện: “Chị thật là tốt“.
Tôi nói: “Có gì đâu. Chúng ta là hàng xóm mà”.
Câu chuyện về người hàng xóm khác
Một lần khác, tôi đang trên đường giảng chân tướng cho mọi người thì tình cờ gặp một bà lão đang cầm một xấp tài liệu trong tay. Bà mỉm cười với tôi và nói rằng bà đang đi đến văn phòng khiếu nại vì con gái bà không chăm sóc bà.
Tôi khuyên bà lão nên đi vào ngày khác vì hôm nay là “Ngày Quốc Khánh“ và cảnh sát có thể sẽ bắt giữ những người đi khiếu kiện.
Bà lão lắng nghe và than phiền với tôi rằng con gái đã đối xử không tốt với bà, bà phải tự mình thuê nhà và sức khỏe của bà ngày càng giảm sút. Tôi giảng chân tướng cho bà và bảo bà thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”, thì mọi việc sẽ thay đổi theo chiều hướng tốt hơn.
Bà lão dường như không hiểu hết những lời của tôi và vẻ mặt ngơ ngác. Thỉnh thoảng, bà gật đầu như cố tỏ ra đồng ý.
Tôi tự nhủ: “Tốt hơn là mình nên đi tìm và nói chuyện với người khác“. Nhưng khi nhìn thấy thân thể bà lão sưng phù, biến dạng do bệnh tật, tôi cảm thấy bà lão thật đáng thương nên đã lấy ra 100 tệ đưa cho bà. Lúc đầu bà không muốn nhận tiền nhưng sau một hồi bà đã đồng ý nhận. Tôi nói với bà lão: “Con là học viên Đại Pháp, con muốn giúp đỡ dì một chút mặc dù bản thân con cũng không có nhiều tiền”.
Bà lão nói trước khi chúng tôi chia tay: “Con đúng là một người tốt!”
Tôi không biết bằng cách nào mà bà đã tìm được nơi tôi ở, thỉnh thoảng cứ đến thăm tôi và tặng quà, chẳng hạn như rau quả. Tôi từ chối nhận nhưng bà lão thực sự rất buồn, nói rằng tôi khinh thường bà. Không còn cách nào khác, tôi đành phải nhận. Đổi lại, tôi biếu bà một ít bánh ngọt.
Sau này, bà lão đem tặng tôi những thứ khác, chẳng hạn đồ điện gia dụng đắt tiền, nhưng tôi đều từ chối. Sau đó bà tặng tôi một thẻ mua sắm và 200 tệ tiền mặt. Một lần nữa, tôi lại từ chối bà. Cuối cùng bà tặng tôi một cây lược bằng bạc và một ít đồ trang sức. Tôi bảo bà tôi sẽ không nhận vì tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ không lấy những thứ không thuộc về mình. Nhưng bà lão không chịu rời đi.
Trời đã khuya và mẹ tôi muốn đi ngủ. Mẹ tôi nói với bà lão: “Tôi không thể đi ngủ nếu chị chưa về“. Bà lão đành miễn cưỡng rời đi.
Sau lần đó, bà không đến nhà tôi trong một thời gian dài, nhưng thỉnh thoảng chúng tôi vẫn gặp nhau. Chúng tôi luôn chào hỏi nhau nhiệt tình và mỗi lần gặp bà, tôi đều giảng chân tướng. Bà lão lắng nghe chăm chú và không còn vẻ mặt ngơ ngác nữa.
Bà lão nói nhỏ: “Dì sẽ không nói với người khác những gì con đã nói với dì. Các học viên đều là những người tốt.” Bà hỏi tôi bà có nên quỳ gối khi niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo“ hay không.
Tôi nói: “Không cần đâu ạ. Dì có thể niệm chín chữ chân ngôn bất cứ lúc nào ngoại trừ lúc dì đi vào nhà vệ sinh”. Bà lão nói bà sẽ thường xuyên niệm.
Một thời gian sau, tôi để ý thấy thân thể bà lão không còn sưng phù nữa và bà tràn đầy năng lượng hơn lúc trước. Nhìn chung, trạng thái của bà lão trông tốt hơn nhiều.
Một hôm, gia đình anh trai tôi đến nhà tôi ăn tối. Ngay khi mọi người đang dùng bữa, một bà lão đã theo dõi tôi trong một thời gian dài đến gõ cửa nhà tôi và nói bà đang tìm người. Ngay khi đó, bà lão kia cũng xuất hiện, nhưng sau khi tôi nói với bà rằng tôi có khách, bà lập tức bỏ đi.
Sau đó, tôi cảm thấy rất kỳ lạ: Tại sao bà lão này xuất hiện cùng lúc với người đang theo dõi tôi? Tại sao tôi cứ tình cờ đụng phải bà một cách thường xuyên như vậy?
Một buổi tối, khi tôi chuẩn bị lên xe buýt để đón con gái thì lại gặp bà lão. Tôi bảo bà rằng tôi chuẩn bị đi đón con nhưng bà cứ nhất định đòi đi với tôi.
Tôi nói với bà: “Không được đâu dì ơi. Đây là chuyến xe buýt cuối cùng rồi. Dì mà đi thì làm sao về nhà?” Bà không chịu nghe và lên xe buýt cùng tôi.
Người tài xế nói với bà: “Đây là chuyến xe buýt cuối cùng, không có chuyến quay về đâu”. Bà miễn cưỡng bước xuống xe.
Ngay khi đó, tôi thấy một chiếc xe hơi màu trắng chạy theo chúng tôi, đột nhiên tôi nhận ra bà lão này cũng đang theo dõi tôi! Tôi cảm thấy một chút oán hận trong tâm, nghĩ rằng: Sau tất cả những gì tôi đã thiện đãi bà, bà vẫn theo dõi tôi!
Lần sau, lúc gặp lại bà lão, tôi đã nói ẩn ý với bà rằng bất cứ ai liên quan đến việc bức hại các đệ tử Đại Pháp đều sẽ gặp quả báo thích đáng. Bà đã không nói gì cả.
Người theo dõi trở thành phương tiện truyền thông sống cho Pháp Luân Công
Một hôm, khi đang đi xe buýt, tôi tình cờ gặp một người quen ở tiểu khu. Trong lúc trò chuyện, cô ấy bảo tôi rằng có người đã nói tốt về tôi ra sao. cô ấy nói: “Các vị là những người tốt nhưng bị kẻ xấu vu khống“.
Tôi biết cô ấy đang nói tới bà lão đang giám sát tôi. Đột nhiên, tôi nhận ra bà lão kia giống như “phương tiện truyền thông sống” cho các học viên Pháp Luân Công. Hèn gì mỗi khi cảnh sát đến sách nhiễu tôi, họ luôn nói: “Chị là người tốt, ai cũng nói tốt về chị”.
Hoá ra những người theo dõi tôi thực ra đang lan truyền những điều tốt đẹp về tôi! Họ theo dõi tôi chỉ vì muốn kiếm thêm chút tiền. Tôi nhận ra chỉ vì chấp trước của bản thân mà tâm oán hận ban đầu đối với họ đã gần như tước đi cơ hội đắc cứu của họ. Tôi quyết tâm cho dù họ đối xử với tôi ra sao đi nữa, tôi vẫn sẽ luôn thiện đãi họ.
Kể từ đó, tôi đã buông bỏ mọi oán hận đối với những người theo dõi tôi và đối xử với bà lão bằng sự thiện lương và kính trọng. Bà tiếp tục nói với người khác rằng: “Cô ấy là người tốt, rất tốt!”
Cảm tạ Sư phụ!
Cảm ơn các đồng tu!
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/12/27/469682.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/1/16/214328.html
Đăng ngày 29-01-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.