Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 26-11-2023]
Ngày 28 tháng 9 năm 2019, tôi lái xe đưa con gái tới Bắc Kinh, khi tới lối vào cao tốc chúng tôi bị một cảnh sát chặn xe lại và yêu cầu xem giấy tờ tùy thân của tôi. Tôi nói với anh ấy rằng tôi không mang chúng theo người. Anh ấy hỏi tôi đang đi đâu. Tôi nói mình đang đi đến nhà ga xe lửa cao tốc. Anh ấy kiểm tra giấy tờ của con gái tôi rồi để chúng tôi đi, còn những chiếc xe ô tô khác thì bị dẫn vào bên đường để kiểm tra giấy tờ.
Khi chúng tôi quay về vào buổi chiều, con gái tôi bảo tôi ngồi ghế sau và nói cháu sẽ lái xe bởi vì cảnh sát kiểm tra các xe rất nghiêm ngặt tại lối vào đường cao tốc. Tôi nghĩ mình còn phải về nhà luyện công, không ai được phép can nhiễu. Những người trong xe ở trước xe chúng tôi không có giấy tờ tùy thân đều phải xuống để kiểm tra nhận dạng khuôn mặt. Đến lượt chúng tôi, cảnh sát chỉ nhìn mặt con gái mà không hỏi tới tôi. Về sau, con gái tôi hỏi: “Mẹ ơi, mẹ có phát chính niệm không ạ”. Tôi trả lời: Có.
Nhân viên phòng dịch nói: “Chẩn đoán sai rồi”
Ngày 9 tháng 5 năm 2022, tôi bắt xe tuyến từ thủ phủ của tỉnh trở về. Đến trạm khai báo ở đường cao tốc, một người trên xe nói anh ấy mới nhận được một cuộc gọi thông báo rằng có một hành khách trong toa tầu mà anh ấy đã đi bị nhiễm Covid. Vậy nên tất cả các hành khách trên chuyến xe đó sẽ bị đưa đến một trung tâm cách ly. Chúng tôi cũng không biết mình sẽ phải cách ly trong bao lâu.
Sau khi đến địa điểm cách ly, tôi cầu xin Sư tôn trợ giúp: Con cần phải quay trở về. Chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới 13 tháng 5, con cần trở về để Chúc mừng Sinh nhật Sư tôn và để chứng thực Pháp. Các đồng tu đang đợi con và những đồ mà con mua cho họ. Đồng thời, tôi tập trung phát chính niệm cường đại.
Khoảng 10 giờ ngày hôm sau, nhân viên phòng dịch bảo chúng tôi về nhà bởi ca nhiễm đó bị chẩn đoán sai. Trong tâm tôi vạn lần cảm tạ Sư tôn. Sư tôn không gì là không thể.
“Không ai được phép can nhiễu”
Tháng Ba năm nay, ĐCSTQ tiến hành tổ chức “lưỡng hội” và đã yêu cầu kiểm tra khuôn mặt trên đường cao tốc. Lúc đó tôi đi làm từ nơi khác về, từ xa thấy mọi người phải hạ cửa kính xuống, ngó đầu ra và nhìn vào một màn hình lớn. Tôi liền xuất ra một niệm kiên định: Ta cần phải duy hộ cuộc sống sinh hoạt bình thường, không ai được phép can nhiễu. Khi tôi nhìn vào màn hình lớn, màn hình vẫn hiển thị bình thường và xe của tôi thuận lợi đi qua.
Sư tôn ban cho tôi một căn hộ
Khi tôi ly hôn, chồng tôi lấy hết tài sản và giành quyền nuôi hai con, không cho tôi một thứ gì. Tôi không tranh giành với anh ấy và thuê một căn hộ để ở. Các con đã đến sống với tôi và không muốn sống với cha của chúng.
Sau hai tháng thuê nhà, người chủ nhà nói anh ấy muốn bán nhà. Căn hộ này là người quen của chủ nhà tìm cho tôi. Ban đầu, tôi dự tính sẽ ở đây ít nhất hai năm. Khi tôi mới đến, căn hộ này vừa tối tăm vừa bẩn thỉu, hai tấm rèm cửa sổ đã hỏng, ổ khóa chống trộm không mở được, ổ điện có hai cái cũng bị hỏng, một chiếc giường lớn cũng hư hỏng, nhưng chủ nhà không hề quan tâm. Tôi đã bỏ ra mấy trăm Tệ để sửa chữa. Tôi còn lau dọn rồi quét vôi cho căn hộ mất mấy ngày. Lúc chuyển nhà, sau khi đóng gói mọi thứ tôi đã mệt đến độ không thể mang được đồ đi nữa, phải nhờ người thân chuyển giúp. Sau đó tôi cũng mất mấy ngày mới xắp xếp xong.
Tôi mới ở được hai tháng, chủ nhà nói muốn bán nhà. Lúc đó tôi đã rơi nước mắt: “Mình không có nhà riêng, thật là quá khó khăn”. Tôi bèn nhờ chồng cũ giúp giải quyết vấn đề chỗ ở cho tôi và các con. Anh ấy chỉ làm qua loa chiếu lệ. Sau đó, tôi đã đến thương lượng với chủ nhà, anh ấy đồng ý để tôi ở đó một năm rồi mới bán.
Hai tháng trước khi căn hộ mà chúng tôi thuê sắp đến hạn, tôi bắt đầu đi tìm một căn hộ khác. Thật không dễ để tìm được một căn hộ phù hợp cho cả ba mẹ con chúng tôi. Tôi cần phải cân nhắc đến vị trí, diện tích và môi trường xung quanh của căn hộ đó. Cuối cùng, tôi cũng tìm được một căn phù hợp nhưng đồ đạc rất cũ kỹ, một số thứ đã bị hỏng. Chúng đều bẩn và bốc mùi. Tôi phải mất mấy ngày mới lau chùi và sắp xếp xong mọi thứ. Sau đó, tôi kiệt sức và ngồi khóc trên sofa. Trong vòng ba năm, tôi phải chuyển nhà tới ba lần.
Tôi bảo các con hãy nói với bố chúng xem liệu ông ấy có thể để cho chúng tôi ở trong căn hộ nhỏ nhất của ông ấy không, để chúng tôi không phải chuyển nhà nữa. Ông ấy đồng ý nhưng yêu cầu tôi không được tái hôn. Tôi đáp ứng điều kiện của ông ấy và nói có thể viết giấy cam kết. Sau đó, ông ấy lại bảo tôi ở trong căn hộ đó thì người khác không được đến. Tôi không chấp nhận sự sắp xếp này.
Sau đó, tôi đã nói chuyện với chồng cũ vài lần. Tôi hỏi ông ấy có cảm thấy tội lỗi không khi ông có tới ba căn nhà nhưng các con và tôi không có một chỗ ổn định để ở. Chúng tôi kết hôn đã 30 năm và lẽ ra tôi cũng được chia một nửa tài sản. Tôi đã không tranh giành với ông ấy khi ông ấy lấy đi tất cả. Tôi nói: “Anh đã giành được quyền nuôi bọn trẻ, nhưng chúng không muốn sống với anh. Giờ chúng không có nơi để ở. Lương tâm của anh có thấy thoải mái không?”
Sau đó, trong lúc học Pháp, tôi đọc đến đoạn Pháp sau của Sư phụ:
“Cũng vậy, con người cần có không gian sinh hoạt và điều kiện sinh tồn của con người, cũng cần duy hộ [điều đó]; con người cũng cần duy trì sự sống và sinh hoạt bình thường.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)
Tôi nhận ra rằng mình cần có một không gian sinh hoạt và sống một cách bình thường. Tôi đã đọc đoạn Pháp này nhiều lần nhưng không ngộ ra điều gì. Lần này thì tôi đã nghĩ ra: Mình cần có một nơi để ở.
Vì vậy, lúc thắp hương cho Sư tôn, tôi nói với Ngài: “Sư phụ, con là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và con có sứ mệnh. Con xuống đây để trợ Sư cứu độ chúng sinh. Con tu luyện trong Đại Pháp và có phúc phận. Con cần duy hộ điều kiện sinh tồn và duy trì cuộc sống thường nhật của mình. Con không thể ngay cả đến chỗ ở cũng không có. Mỗi khi chuyển đến chỗ mới, con đã mất rất nhiều thời gian và công sức để tìm nhà, lau dọn và sắp xếp mọi thứ. Điều đó đã can nhiễu đến thời gian để cứu độ chúng sinh của con. Đây không phải là trạng thái mà một người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nên có. Chồng cũ của con đã lấy đi phần tài sản của con, điều đó không tốt cho anh ấy. Nguồn tài nguyên này vốn thuộc về Đại Pháp. Anh ấy cần phải trả một căn hộ cho con”.
Một thời gian sau, chồng cũ tới tìm tôi và nói anh ấy sẽ không cho thuê căn hộ nhỏ nhất nữa, anh ấy sẽ sửa chữa theo ý tôi rồi giao cho tôi vô điều kiện để con chúng tôi có chỗ ở. Anh ấy nói rằng nếu anh ấy không trả căn hộ cho tôi thì thiên lý bất dung. Tôi nhận ra rằng tôi đã ngộ ra trong Pháp, Sư phụ liền thu xếp cho tôi, cấp cho tôi một căn hộ. Tạ ơn Sư phụ!
Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/11/26/468487.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/1/13/214288.html
Đăng ngày 30-01-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.