Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Nam, Trung Quốc
[MINH HUỆ 28-10-2023] Tôi phải mất nhiều ngày mới viết xong bài chia sẻ này, đây là công việc dường như khó khăn hơn bất cứ điều gì tôi đã từng làm. Là một nhà văn chuyên nghiệp, việc viết lách đối với tôi thật dễ dàng, nhưng để viết được một bài chia sẻ kinh nghiệm về việc tu luyện thì lại tốn rất nhiều công sức, rốt cuộc đó là vì tôi tu luyện không tốt.
Tóm tắt hành trình tu luyện của tôi
Năm 22 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, tôi một thân một mình chuyển từ tỉnh Sơn Đông đến tỉnh Hà Nam, sau đó kết hôn và sinh con. Thông qua chồng tôi và bố mẹ chồng, tôi biết được rằng Pháp Luân Đại Pháp là một một công pháp đáng kể người khác học theo, không phải là “tà giáo”, tà đảng Trung Cộng mới thực sự là tà giáo. Nhưng trước đó, tôi luôn bị những lời dối trá của Trung Cộng che mắt.
Trước đây, khi tôi đang ôn thi đại học, họ đã bổ sung một môn gọi là “năng lực cơ bản” vào kỳ thi, các nội dung trong đó đều phỉ báng Pháp Luân Công là “tà giáo”, các học sinh khi đó đều bị tẩy não bởi những lời dối trá.
Ở trường đại học, điểm số của tôi rất xuất sắc và tôi đã gia nhập Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), đây là điều tôi cảm thấy hài lòng vì nhiều bạn cùng lớp của tôi cho dù dùng tiền cũng không thể được vào đảng.
Mãi cho đến sau khi kết hôn, tôi mới nhìn ra bản chất thực sự của ĐCSTQ và loại bỏ độc tố của nó ra khỏi tâm trí mình. Gia đình chồng đã kể cho tôi nghe về cuộc bức hại và dạy tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Bố chồng tôi nói rằng tôi đã lớn lên trong thùng thuốc độc dối trá của ĐCSTQ, đúng là như vậy vì lúc đầu tôi thường cảm thấy khó chịu khi bố mẹ chồng nói bất cứ điều gì không hay về ĐCSTQ. Tôi lớn lên trong văn hóa ĐCSTQ và bố mẹ tôi là những người vô thần. Tuy nhiên, tôi đã đọc qua cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Cuốn sách này giải đáp cho tôi rất nhiều câu hỏi, từ đó tôi cũng đã bước vào con đường tu luyện.
Trong suốt 10 năm qua, tôi ở nhà chăm sóc con, làm công việc đồng áng, đồng thời cũng kiêm việc viết văn. Những người duy nhất tôi tiếp xúc hàng ngày là bố chồng, chồng và con tôi.
Bố chồng tôi là một người tinh tấn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, trong nhà, người duy nhất có thể giúp tôi đề cao tâm tính là chồng tôi. Là một người nghiện rượu, anh ấy có tính tình nóng nảy và thường nói những lời gây tổn thương cho người khác.
Tôi biết rằng mình là một người tu luyện, phần lớn thời gian tôi sẽ không cãi lại. Tôi chọn cách im lặng không lên tiếng, cho dù anh ấy nói ra những lời khó nghe. Tôi thấy không vui, nhưng vẫn có thể nhẫn được. Tôi nghĩ mình đang tu luyện tốt và tâm tính của mình khá cao.
Mãi cho đến năm nay, khi bắt đầu ra ngoài làm việc, tôi mới nhận ra rằng mình tu luyện không được vững chắc như vậy. Lúc đầu, tôi có thể dùng các nguyên lý của Đại Pháp để yêu cầu bản thân, nhưng chỉ một tháng sau, tôi chìm sâu vào những đấu tranh vì lợi ích cá nhân của người thường, không thể thoát ra được, cảm thấy vô cùng thống khổ.
Cảm ngộ về tu luyện
Tôi từng là người nhạy cảm, thiếu quyết đoán và luôn cảm thấy bất an. Ở trường đại học, tôi ghen tị với những người có đức tin. Nhìn thấy những người khác chân thành cầu nguyện với các vị Thần của họ, tôi cũng muốn có đức tin của riêng mình, như vậy tôi sẽ có thể chiểu theo tín ngưỡng của mình mà làm các việc, không cần chạy theo người khác. Trước khi lập gia đình, đây là điều tôi luôn tìm kiếm.
Nhà của chị tôi ở đối diện một nhà thờ lớn. Vào mùa Hè khi đến thăm chị ấy, tôi thường tham gia các buổi lễ ở nhà thờ nhưng không hiểu họ nói gì. Ở trường, tôi không biết mình phải trở thành một người như thế nào, chỉ cố gắng học giỏi để có thể nhận được học bổng và trợ cấp tài chính, đồng thời tôi thường lo lắng không biết các bạn sẽ nhìn nhận mình như thế nào. Khi tôi 22 tuổi, phát hiện có u nang nhỏ ở ngực trái. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đã kết hôn, không lâu sau đã có thai. Khối u trên ngực tôi phát triển nhanh chóng và bác sĩ nói với tôi rằng tôi cần phải làm phẫu thuật để loại bỏ nó.
Sau này tôi học Pháp luyện công, biết rằng tất cả những đau đớn và bệnh tật mà một người gặp phải đều do nghiệp lực gây ra. Tôi nhận ra rằng Sư phụ Lý có thể tịnh hóa thân thể cho những người tu luyện chân chính. Trong 5 năm tiếp theo, tôi luôn tín Sư tín Pháp và không dùng bất kỳ loại thuốc nào, nhưng khi nghiệp bệnh đến, tôi thường phải chịu đựng trong một thời gian dài. Tôi không chắc là mình tu luyện kém hay là ngộ tính kém.
Sau khi bắt đầu học Pháp và luyện công thường xuyên, tôi bị đau bụng và tiêu chảy kéo dài khoảng một năm. Mắt và đầu của tôi bị đau trong suốt gần 5 năm. Mắt tôi bị ngứa, có lần ngứa liên tục trong ba tháng, tình trạng này kéo dài trong ba năm. Cách đây vài ngày tôi lại bị sốt kéo dài hai ngày.
Những lúc cảm thấy mình gặp phải quá nhiều khổ nạn và tâm tính không tốt, quả thực tôi đã từng dao động, không muốn chịu đựng và muốn dùng thuốc. Tuy nhiên, nhiều lần tôi tự nhắc nhở mình rằng không thể cho phép mình giống như một người thường. Gần đây tôi bị sốt, chồng tôi ép tôi uống thuốc và tôi cũng làm theo. Cơn sốt đã qua đi nhưng vài ngày sau lại tái phát. Sau đó tôi nhận ra rằng tôi phải chịu đựng nghiệp của bản thân mình và quyết định không nhượng bộ chồng mình bất kể anh ấy làm cách nào. Cuối cùng, hóa ra anh ấy thậm chí còn không thèm thuyết phục tôi, tôi đã bình phục sau khi nghỉ ngơi hai ngày.
Tôi tin rằng người tu luyện không có bệnh tật, sự đau đớn và khó chịu đều là những khổ nạn cần phải vượt qua. Mỗi giai đoạn thống khổ mà tôi chịu đựng đều là để tiêu trừ nghiệp lực. Càng chịu nhiều thống khổ càng tốt. Mặc dù tôi có nhiều nghiệp lực, nhưng tiền duyên của tôi với Đại Pháp rất sâu sắc, chồng và bố chồng tôi nói rằng tôi gả vào gia đình họ để đắc Pháp. Tôi tốt nghiệp đại học, còn chồng tôi mới học xong cấp hai. Chúng tôi gặp nhau trên mạng. Tôi từ bỏ tất cả để đi xa đến tỉnh Hà Nam cưới anh ấy. Tại sao? Tôi đến đó vì Đại Pháp! Lúc đó, mẹ chồng tôi nằm liệt giường và gia đình rất nghèo, nhưng đó là môi trường tu luyện tốt cho tôi, tôi vô cùng may mắn được bước trên con đường tu luyện khi chỉ mới ở tuổi 20.
Buông bỏ ham muốn tiền bạc
Khi còn ở nhà làm nội trợ, tôi thường tự nhắc nhở mình rằng một người tu luyện nên tùy kỳ tự nhiên, đặc biệt là trong vấn đề tiền bạc. Những gì là của mình sẽ là của mình, con người không nên đấu tranh vì những gì mình không có được.
Sư phụ Lý đã dạy chúng tôi:
“Vì trong xã hội người thường vừa làm việc vừa tu luyện, cho nên không sợ chư vị có bao nhiêu tiền, chỉ sợ tâm chấp trước tiền tài của chư vị không bỏ được.” (Giảng Pháp tại thành phố New York, Giảng Pháp Tại Pháp Hội Mỹ Quốc [1997])
Tuy nhiên, kể từ khi bắt đầu làm công việc bình thường ở bên ngoài vào tháng 2 năm ngoái, mong muốn kiếm tiền của tôi trở nên mạnh mẽ hơn. Hiện tại, tôi đang trở thành trụ cột tài chính của gia đình và tôi có trách nhiệm phải kiếm nhiều tiền hơn để mang về nhà. Tôi bị ảnh hưởng rất nhiều bởi những người thường xung quanh, tâm tính của tôi trượt dốc, tôi muốn được người khác công nhận và muốn sống một cuộc sống tốt đẹp. Tôi không muốn chịu đựng gian khổ và sợ phải sống trong cảnh nghèo khó.
Quá ham muốn tiền bạc sẽ khiến chúng ta quên đi các Pháp lý và chìm đắm trong tranh giành lợi ích của người thường. May mắn thay, tôi đã kịp thời nhận ra và thấy mình cần dành nhiều thời gian hơn cho việc học Pháp để loại bỏ những chấp trước đó.
Nỗi sợ hãi mạnh mẽ của tôi
Từ nhỏ, tôi vốn là một người nhút nhát. Thời thơ ấu, bất cứ điều gì có khả năng gây hại đều khiến tôi sợ hãi, có nhiều việc mà những đứa trẻ khác cùng tuổi thường làm nhưng tôi đều không dám làm. Điều này vẫn ảnh hưởng đến tôi đến khi tôi trưởng thành. Ví dụ, tôi có bằng lái xe, nhưng vì sợ bị tai nạn nên tôi sẽ tránh lái xe nhiều nhất có thể. Nếu phải lái xe, tôi sẽ lập tức cảm thấy lo lắng.
Việc tu luyện cũng vậy. Các học viên khác chia sẻ cách họ đi ra ngoài để giảng chân tướng, nhưng tôi không thể tự mình tới những nơi công cộng như họ. Tôi có một chiếc máy in ở nhà, nhưng tôi không dám dùng nó để in các tờ rơi Pháp Luân Đại Pháp vì sợ bị bức hại.
Trong cuộc sống đời thường, tính cách rụt rè của tôi thể hiện ở mọi mặt. Tôi biết về chấp trước này nhưng thật khó để loại bỏ nó. Lý do là tôi đã không tu luyện tinh tấn.
Tôi có nhiều chấp trước khác, chẳng hạn như chấp trước vào danh, lợi, tình. Khi mới bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mức độ nhiệt tình của tôi rất cao. Mỗi lần bố tôi từ Sơn Đông đến thăm, tôi đều vui mừng khôn xiết. Tôi tự nhủ rằng đó là tình và cần phải loại bỏ nó. Trong những tình huống tương tự, tôi thường suy ngẫm và tự nhủ rằng cần buông bỏ những chấp trước này. Kết quả là, tôi không thể chịu nổi việc xem phim truyền hình vì chúng đều nói về tình cảm của người thường, và tôi sẽ tắt TV ngay lập tức.
Tuy nhiên, gần đây tôi đã buông lơi, không còn đối chiếu từng việc với Pháp, thậm chí còn nghiện xem phim truyền hình. Khi viết đến đây, tôi đã nhận ra nhiều chấp trước của mình. Tôi không nên để chúng ngăn cản mình tu luyện.
Tôi ngày càng nhận ra rằng việc tu luyện đối với mình thực sự rất khó khăn, khi loại bỏ các chấp trước cảm thấy rất thống khổ. Nhiều khi đã minh bạch Pháp lý, nhưng vẫn không thể làm tốt. Tôi sẽ liên tục nhắc nhở bản thân suy xét mọi điều điều dựa trên Pháp, thay vì dùng suy nghĩ của người thường, đề cao tâm tính và bước đi thật tốt trên con đường hướng tới viên mãn.
Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/10/28/467494.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/12/22/213434.html
Đăng ngày 23-01-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.