Bài viết của Du Du, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-11-2023] Từ khi còn nhỏ, tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp dưới sự hướng dẫn của gia đình. Tôi luôn cảm thấy hạnh phúc vì mình đã đắc được Đại Pháp, biết được mục đích của nhân sinh và không bị ảnh hưởng bởi đạo đức ngày càng suy đồi ở Trung Quốc ngày nay.

Khi tôi còn nhỏ, gia đình tôi không có tiền. Tôi nhớ năm tôi 14 tuổi, chuẩn bị thi vào trung học phổ thông, để tiết kiệm thời gian, tôi thuê phòng trọ ở gần trường, mẹ tôi đã dùng chiếc xe ba bánh ở nhà bà nội để chở đồ dùng của tôi tới phòng trọ. Tôi xấu hổ đến mức đã trách mẹ vì đã không gọi taxi. Sau đó tôi tự nhủ rằng sau này mình phải kiếm thật nhiều tiền để không bị mất mặt như vậy nữa.

Tôi đã đọc cuốn Chuyển Pháp Luân từ khi còn học tiểu học. Dù lúc đó tôi chưa hiểu nhiều nhưng tôi rất thích đọc những câu chuyện mà Sư phụ giảng trong sách. Tôi hiểu rằng tâm tật đố là không tốt, không được tật đố. Vì vậy, khi thấy những người khác được ăn ngon hơn mình, mặc quần áo đẹp hơn mình, mặc dù rất thích được như vậy, nhưng tôi không hề tật đố. Tôi luôn tự nhủ: “Sư phụ đã dạy, khi thấy người khác có điều gì tốt, thì nên mừng cho họ và không được tật đố.“

Khi lớn lên và đọc nhiều sách Đại Pháp hơn, tôi đã minh bạch được rằng tiền tài của một người có được là nhờ có phúc phận và số mệnh của họ; đó không phải là điều có thể cưỡng cầu. Suy nghĩ của tôi về tiền tài đã thay đổi, tôi biết thế nào là đủ và hài lòng với một cuộc sống bình thường. Thỉnh thoảng khi lái xe ra ngoài, tôi tự nhắc nhở mình không được có tâm hoan hỷ và tâm hiển thị.

Sau khi tốt nghiệp đại học, có một lần tôi về thăm quê. Khi tôi quay về thành phố, ông nội đưa tôi đến ga xe lửa bằng chiếc xe ba bánh chạy bằng điện, tôi nhớ mình đã thích thú dùng điện thoại để chụp ảnh hoàng hôn cùng em gái. Tôi nghĩ mình thật sự đã buông bỏ chấp trước vào thể diện.

Một mùa Đông nọ, chồng tôi đang trên đường từ siêu thị về nhà và nhìn thấy một chiếc điện thoại thông minh ở trên đường. Anh ấy nói rằng nếu không nhặt nó lên thì sau khi tuyết rơi nhiều, nó sẽ bị tuyết che mất và người khác không nhìn thấy sẽ dẫm lên nó, nên anh ấy đã nhặt mang về nhà. Chiếc điện thoại bị khóa bằng mật khẩu, không cách nào mở ra để liên hệ với chủ nhân, nên tôi đã sạc pin và đợi chủ nhân của nó gọi lại. Gia đình chủ nhân của chiếc điện thoại đã sớm gọi điện tới và tôi đã trả nó lại cho họ.

Chồng tôi và tôi đều là học viên Pháp Luân Đại Pháp và hành xử theo Chân-Thiện-Nhẫn, chúng tôi cảm thấy việc trả lại một thứ gì đó cho chủ nhân của nó là điều khá bình thường và không cần phải đắn đo. Nhưng ở Trung Quốc ngày nay, văn hóa và đạo đức đã bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phá hủy, nếu ai đó làm mất điện thoại di động, thông thường họ sẽ không lấy lại được nếu không đưa ra phần thưởng.

Có lần tôi đi siêu thị với một đồng nghiệp. Người người xếp thành hàng dài và tôi đang đợi đến lượt mình. Một lúc sau, đồng nghiệp của tôi cũng ra đứng cùng tôi, mặc dù khi ấy có nhiều người đứng sau tôi. Tôi thấy rất lo lắng vì là một học viên, tôi không nên để cô ấy “chen ngang” như vậy. Tôi bảo đồng nghiệp của mình ở lại chỗ của tôi trong hàng, rồi tôi đi đến cuối hàng. Tôi rất vui vì đã giữ vững các giá trị của mình với tư cách là một học viên Đại Pháp.

Hiện tại tôi đang làm công việc kế toán. Ở nơi làm việc trước đây của tôi, mỗi khi kỳ nghỉ lễ đến gần, lãnh đạo đều yêu cầu tôi biếu tiền và thẻ quà tặng cho nhân viên thuế. Tôi nghĩ làm như vậy sẽ không tốt cho người nhận vì họ sẽ bị tổn đức.

Tôi bày tỏ rằng tôi sẽ không ủng hộ cách làm như vậy tại cuộc phỏng vấn cho công việc hiện tại của tôi, thật tình cờ vị lãnh đạo ở công ty này cũng đồng ý với tôi. Tôi đã làm việc ở đây được vài năm và lãnh đạo chưa bao giờ yêu cầu tôi tặng quà cho nhân viên thuế. Người lãnh đạo thường xuyên cùng tôi thảo luận về cách cải thiện hoạt động kinh doanh và chúng tôi chưa bao giờ làm bất cứ điều gì để làm sai lệch sổ sách kế toán.

Năm ngoái, đặc vụ của ĐCSTQ đã bắt cóc và giam giữ tôi một cách phi pháp trong 15 ngày chỉ vì niềm tin của tôi vào Pháp Luân Đại Pháp. Các nhân viên thuế biết được sự việc này vì họ nhận thấy tờ khai thuế của tôi đã quá hạn. Khi tôi tới gặp họ để nộp biểu mẫu, họ tỏ ra vô cùng lo lắng và hỏi tôi có bị đối xử tồi tệ khi bị giam giữ không. Họ có ấn tượng tốt về tôi, nhưng họ không thể hiểu tại sao một người trẻ như vậy lại tin vào Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói với họ rằng Pháp Luân Đại Pháp yêu cầu các học viên phải hành xử theo Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi cũng đã giảng chân tướng cho họ, giải thích rằng cái gọi là “vụ tự thiêu ở Quảng trường Thiên An Môn” là tuyên truyền để vu khống các học viên. Họ hiểu chân tướng nhưng cảm thấy bất lực trước việc ĐCSTQ lạm dụng quyền lực. Công ty của tôi không tặng quà cho họ nhưng họ cũng không đối xử khác biệt với chúng tôi.

Đến gần đây lãnh đạo của tôi mới biết rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã nói với anh ấy rằng tôi có thể từ chức nếu ban lãnh đạo cảm thấy lo ngại. Anh ấy nói rằng có đức tin là điều tốt vì người có đức tin có tiêu chuẩn đạo đức cao hơn. Hóa ra anh ấy đã biết đến Pháp Luân Đại Pháp và biết rằng không có gì sai trái khi tu luyện Pháp môn này cả. Anh ấy bảo tôi hãy cứ yên tâm làm việc.

Pháp Luân Đại Pháp đã được phổ truyền trên thế giới suốt hơn ba mươi năm, bị ĐCSTQ bức hại đến nay đã hơn 20 năm, nhưng là một người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã đắc được vô số lợi ích từ Đại Pháp, không lời nào có thể diễn tả hết lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ!

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/11/12/468096.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/12/22/213436.html

Đăng ngày 16-01-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share