Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc
[MINH HUỆ 23-11-2023] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Tôi đang nghiên cứu các loại cây chịu hạn trong những ngày nắng nóng của năm 2017, khi mặt trời chiếu sáng từ 7 giờ sáng đến 7 giờ tối. Để giữ nước, tôi uống nước chảy ra từ một đường ống bị ăn mòn. Mười ngày sau, tôi cảm thấy không khỏe, đau bụng và chướng bụng. Càng ngày, tình trạng càng trở nên tồi tệ đến mức tôi không thể ăn hoặc uống. Ăn vào thì nôn, không ăn thì không chịu nổi. Người tôi trở nên hốc hác nhưng tôi vẫn có thể làm việc. Tôi nhất quyết phải làm việc, vì phải theo chỉ đạo toàn bộ.
Vì quá đau nên tôi lăn lộn trên sàn, trên ghế sofa hoặc trên giường. Tôi không thể đọc sách Đại Pháp, luyện công hay ngủ. Tôi dùng máy nghe nhạc MP3 để nghe các bài giảng của Sư phụ Lý và đặt máy lên bụng. Thỉnh thoảng tôi cảm thấy dễ chịu hơn một chút và ngủ thiếp đi rồi tỉnh dậy sau cơn đau. Sau đó, tôi tiếp tục nghe Pháp.
Khi tôi đấu tranh với điều này, một đồng tu đã nói với tôi rằng tôi nên tự chịu đựng những khó khăn và trả nợ của chính mình. Tôi cũng nghĩ: “Sư phụ mệt mỏi rồi, và việc chăm sóc nhiều sinh mạng như vậy đã đủ vất vả rồi. Tôi cần phải nghĩ đến Sư phụ.” Trên thực tế, đây không phải là sự giác ngộ thực sự. Đó là sự nhân tính hóa về Sư phụ và thể hiện những chấp trước của người thường.
May mắn thay, không có ai thúc giục tôi đến bệnh viện. Con trai tôi từ thành phố cấp tỉnh đến gặp tôi và nói: “Bố, bố phải tin vào Sư phụ và Đại Pháp.” Con gái tôi cũng đến gặp tôi và nói với tôi rằng tôi cần chính niệm mạnh mẽ. Nó thường rời khỏi nhà và khóc lóc.
Tôi đã trong trạng thái như vậy hơn hai tháng và sau đó tôi không thể chịu đựng được nữa. Ngày hôm đó, tôi nằm trên mặt đất và hét lên trời: “Sư phụ, con không thể chịu đựng được nữa. Sư phụ sẽ cứu con chứ?” Ngay khi tôi nói những lời này, cơn đau đã dừng lại. Vết sưng tấy dừng lại một lúc sau đó. Tôi ăn một bát cháo, những giọt nước mắt biết ơn chảy dài trên gương mặt tôi như những hạt cườm. Sư phụ đã ở ngay cạnh tôi! Đây là sự kỳ diệu của Đại Pháp và sự vĩ đại của Sư phụ!
Miễn là chúng ta tin vào Sư phụ và Đại Pháp:
“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.” (Bài trừ can nhiễu, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)
Tà ác sẽ sụp đổ nếu một người có Đại Pháp trong tâm
Người quản lý chính ở nơi làm việc đã gọi điện vào một đêm tháng 7 năm 2022. Ông ấy muốn tôi đi làm sớm vào sáng hôm sau vì sẽ có người đến gặp tôi. Tôi hỏi: “Đó là công việc hay cá nhân?” Ông ấy nói là công việc.
Tôi đã đến công ty vào khoảng tám giờ sáng, người quản lý đã đợi ở cửa. Chúng tôi đến phòng của ông ấy và tôi thấy hai phụ nữ và một người đàn ông đang ngồi ở đó. Người quản lý nói: “Họ đến từ Ủy ban Chính trị và Pháp luật tỉnh (PLAC), và việc đó có liên quan đến ông.” Ông ấy rời đi sau phần giới thiệu.
Tôi ngồi xuống và một phụ nữ tự giới thiệu. Họ của cô ấy là Chu và cô ấy đến từ PLAC cấp tỉnh. Người phụ nữ còn lại cho biết họ Hà, đến từ Ủy ban Pháp luật thành phố. Người đàn ông cho biết là họ Hoàng và ở PLAC cấp huyện.
Họ bắt đầu bằng vài lời khen ngợi, nói rằng mọi người trong công ty nói tôi có mối quan hệ đồng nghiệp tốt v.v.. Cô Chu hỏi một vài câu hỏi và tôi nhân cơ hội này đã giảng chân tướng về Đại Pháp cho họ. Tôi kể với họ về những thay đổi to lớn mà tôi trải qua sau khi tu luyện, bao gồm việc sức khỏe của tôi tốt hơn về thể chất, tâm tính được cải thiện, tôi làm việc chăm chỉ không phàn nàn, và tôi không còn quan tâm đến phần thưởng, v.v.. Trong 11 năm qua, tôi chưa bao giờ tranh cãi về tiền lương của tôi. Ở tuổi 73, tôi đã làm công việc của ba người và chịu trách nhiệm về các công việc hành chính, hướng dẫn kỹ thuật và mua sắm. Tôi đã làm ba việc nhưng lương của tôi thấp hơn những đồng nghiệp khác. Ngoài ra, năm nào tôi cũng được đánh giá là nhân viên giỏi.
Tôi đã nói nhiều hơn họ rất nhiều. Một người đàn ông tên Vương đến vào buổi chiều. Ông ấy thốt lên: “Chúng tôi đã nói chuyện với ông Trương và ông Cao và cả hai đều đã ký cam kết không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.”
Tôi nhận ra rằng những người khác không nói nhiều vào buổi sáng vì họ đang đợi người lãnh đạo của mình nói. Tôi quyết định sẽ không nói, không nghe bất cứ điều gì, cũng như không ký bất kỳ văn bản nào. Tôi chỉ quan sát những gì họ phải nói.
Đến gần năm giờ, họ gọi phó chủ tịch công ty đến, hy vọng ông sẽ bắt tôi ký tên từ bỏ đức tin. Phó chủ tịch đến ngồi bên phải tôi và nói: “Ông ấy được công nhận là một người tốt trong công ty chúng tôi. Ông ấy có trách nhiệm và có năng lực. Đối với việc tu luyện của ông ấy, đó là vấn đề về đức tin. Tôi sẽ không nói nhiều.” Sau đó, ông ấy nói: “Tôi xin lỗi, tôi có việc phải làm”, và rời đi.
Ngay lập tức, những người khác mất hết tinh thần chiến đấu nhưng vẫn nài nỉ tôi ký tên. Tôi nói: “Tôi chỉ có Pháp trong tâm. Tôi sẽ không nghe điều gì khác và không làm gì khác. Đã quá giờ làm việc của chúng tôi và những người khác đã rời đi”. Sau đó, các quan chức nhà nước này cúi đầu bước ra ngoài, còn tôi đi theo và đi xe đạp điện về nhà.
Ngày hôm sau, phó chủ tịch nói với tôi rằng hôm qua có một nhóm nhiều người đến, bao gồm cả công an và viên chức chính phủ từ phòng tài chính, phòng hành chính và phòng pháp lý. Họ nghe nói tôi từ chối ký bất cứ thứ gì nên họ rời đi lúc năm giờ.
Quả thật điều này đúng như:
Nhĩ hữu phạ Tha tựu trảo Niệm nhất chính Ác tựu khỏa
Tu luyện nhân Trang trước Pháp
Phát chính niệm Lạn quỷ tạc
Thần tại thế Chứng thực Pháp(Phạ Xá, Hồng Ngâm II )
Tạm dịch:
Sợ chi
Chư vị sợ Nó sẽ bắt Niệm hễ chính Ác sẽ tàn
Người tu luyện Chứa đựng Pháp
Phát chính niệm Lạn quỷ tan
Thần tại thế Chứng thực Pháp
Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2023/11/23/468444.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2024/1/9/214237.html
Đăng ngày 15-01-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.