Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 11-03-2023] Hai vợ chồng tôi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, gia đình chúng tôi chỉ vì kiên định với đức tin của mình và không từ bỏ tu luyện Đại Pháp nên đã nhiều lần bị bức hại, phần lớn thời gian bị giam giữ trong hang ổ tà ác. Khi còn ở nhà, chúng đã mở một điểm sản xuất tài liệu chân tướng, vì vậy tôi đã không thể đi khắp nơi giảng chân tướng và phân phát tài liệu như các học viên khác. Tôi thường chỉ giảng chân tướng cho người dân sinh sống trong khu vực của mình.

Khu dân cư của chúng tôi là khu dân cư dành cho nhân viên trong cơ quan, người dân sống ở đây đều thuộc cùng hệ thống, bao gồm 3 đơn vị cơ quan khác nhau, là nhân viên cơ quan nhà nước. Bởi vì trường kỳ bị ĐCSTQ tẩy não, những người này nói chuyện với giọng đầy quan cách, hễ mở miệng ra liền nói về những nguyên tắc mang đầy đảng tính, rằng tình hình ở Trung Quốc rất tuyệt vời, còn xã hội phương Tây đang hỗn loạn, v.v. Một số người là thành viên của Phòng 610 tham gia cuộc đàn áp Pháp Luân Công. Vì gia đình chúng tôi đã nhiều lần bị bắt cóc, bỏ tù, đưa đến các trại lao động cưỡng bức và bị kết án nên họ luôn giữ khoảng cách với chúng tôi, việc giảng chân tướng cho họ rất khó khăn. Nói một cách tương đối, đối với bảo vệ khu dân cư, nhân viên bảo vệ bãi đậu xe, nhân viên giao nước, thợ điện, nhân viên thu tiền gas, tiền nước, công nhân xây dựng, hoặc khách hàng, chúng tôi giảng chân tướng có phần dễ dàng hơn. Hầu hết họ đều đã làm tam thoái sau khi biết chân tướng về Pháp Luân Công.

Khách hàng nói: “Hôm nay tôi thực sự đã gặp được một người tốt!”

Cơ quan của vợ tôi ở ngay cạnh khu dân cư. Vợ tôi vốn từng là trưởng phòng, nhưng vì kiên định với niềm tin vào Đại Pháp nên đã bị sa thải. Ở cơ quan, vợ tôi được mọi người công nhận là người tốt, mối quan hệ với các đồng nghiệp cũng rất tốt, mọi người đều cảm thấy tiếc cho cô ấy, và cũng nể phục cô. Sau khi cô ấy được trả tự do, nhân viên Phòng 610 và cảnh sát đã ra lệnh cho cơ quan theo dõi cô, họ đã sắp xếp cho cô làm công việc dọn dẹp khu vực bên ngoài văn phòng. Mặc dù chỉ được nhận lương vài trăm nhân dân tệ mỗi tháng, nhưng cô ấy vẫn vui vẻ nhận công việc vì điều này giúp cô có thể giảng chân tướng cho nhiều người hơn.

Sau này tình hình tài chính của công ty sa sút, họ phải cho các công ty khác thuê lại một số phòng. Kết quả là khu vực này có nhiều người qua lại hơn rất nhiều. Mỗi khi có người đến để làm việc hoặc hỏi đường, vợ tôi đều giúp họ, đưa họ đến nơi họ cần đến và tận dụng cơ hội nói với họ về chân tướng của Đại Pháp. Nhìn thấy sự nhiệt tình của vợ tôi, thông thường mọi người đều vui vẻ lắng nghe và đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ cũng như các tổ chức liên đới.

Có lần một khách hàng ở ngoại tỉnh đến và hỏi vợ tôi địa chỉ làm việc của cơ quan, vợ tôi đã dẫn đường cho bà ấy. Trên đường đi vợ tôi nói: “Chúng ta gặp nhau là duyên phận. Chị đã từng nghe về việc làm tam thoái để được bình an chưa?” Bà ấy nói chưa từng nghe, nên vợ tôi bắt đầu kể cho bà ấy nghe về “Tàng tự thạch” ở Quý Châu, về tầm quan trọng của việc thoái khỏi ĐCSTQ để được bình an và về những lời dối trá của ĐCSTQ trong cuộc đàn áp Pháp Luân Công. Người phụ nữ này đã đồng ý thoái khỏi ĐCSTQ. Vợ tôi còn tặng cho bà ấy một tấm bùa hộ mệnh và nói rằng nếu thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” sẽ được Thần Phật bảo hộ. Vị khách cảm động đến mức chắp hai tay vào nhau (biểu hiện lòng biết ơn) khi nhận tấm bùa hộ mệnh từ vợ tôi. Khi bước tới cửa thang máy, vị khách hàng không muốn rời đi. Bà ấy nói: “Những gì chị nói hôm nay tôi chưa bao giờ được nghe. Chị nói rất hay, ĐCSTQ thực sự không tốt đẹp gì. Thời buổi này tìm được người tốt như chị thật khó. Hôm nay tôi thực sự đã gặp được một người tốt!” Vợ tôi đã trò chuyện thêm với bà ấy một lúc nữa. Trước khi rời đi, người phụ nữ vẫn liên tục nói “Cảm ơn!” Vợ tôi nói với bà ấy nếu muốn cảm ơn hãy cảm ơn Sư phụ của Đại Pháp.

Ngoài việc giảng chân tướng cho những người từ nơi khác đến, vợ tôi còn tận dụng cơ hội thu phí vệ sinh hàng tháng để đến từng nhà và tùy theo tình huống của từng người để phát tài liệu giảng chân tướng, bao gồm các tờ rơi giảng chân tướng, lịch giảng chân tướng, “Cửu Bình”, v.v. Hầu hết cư dân trong tòa nhà của chúng tôi đã minh bạch chân tướng về Đại Pháp và thoái khỏi ĐCSTQ. Mỗi lần vợ tôi trở về nhà sau khi bị bức hại trong tù, hàng xóm đều đến thăm. Sau khi cô ấy bị ĐCSTQ bức hại đến chết, đơn vị của cô ấy đã cử nhân viên đến nhà chúng tôi để chia buồn.

Một lần nọ, vào dịp trước ngày Quốc khánh, vợ tôi dọn dẹp xong về nhà và nói với tôi: “Trên bản tin của khu dân cư đầy rẫy những lời ca ngợi tà đảng. Đừng để nó đầu độc người dân. Chúng ta hãy phát chính niệm để thanh trừ nó!” Vì vậy chúng tôi đã cùng nhau phát chính niệm để thanh trừ những lạn quỷ tà ác ở không gian khác! Đêm đó trời mưa to, vô tình có một chiếc ô tô đỗ trước bảng đen, mưa rơi xuống ô tô, bắn tung tóe lên bảng. Ngày hôm sau, chữ trên bảng đen đều bị nước mưa rửa sạch.

Nhân viên bảo vệ: “Gia đình họ đều là những người tốt bụng!”

Nhân viên bảo vệ ở bãi đậu xe thường là những người đã nghỉ hưu hoặc từ nơi khác đến làm công. Vì mức lương thấp, điều kiện sống không tốt, nên thường xuyên đổi người. Mỗi khi có người tới, tôi đều giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho họ, trước khi rời đi, họ đều đã thoái khỏi ĐCSTQ.

Sư phụ đã an bài cho họ đến để nghe chân tướng. Trước đây, khi vợ tôi còn sống, cô ấy đã giúp họ biết về chân tướng của Đại Pháp, còn tôi rất ít khi tương tác với họ. Sau khi vợ tôi qua đời, tôi đã bắt đầu nói chuyện với mọi người.

Một lần, có một nhân viên bảo vệ mới đến. Ông ấy từng là thẩm phán của tòa án thành phố. Sau khi nghỉ hưu, vì buồn chán nên ông ấy nhận công việc này để giết thời gian. Tôi đã nói chuyện khá lâu với ông ấy, vì cả hai chúng tôi đều từng là cán bộ trong quân đội và có nhiều điểm chung. Tôi đã nói với ông ấy về những thay đổi kỳ diệu mà hai vợ chồng tôi đã trải qua sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cũng nói với ông ấy rằng gia đình chúng tôi đã bị bức hại nhiều lần chỉ vì sự kiên trì tu luyện Pháp Luân Công.

Ông ấy rất thông cảm và tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tín ngưỡng cá nhân, và lý do duy nhất khiến ĐCSTQ đàn áp là vì sự phổ biến của môn tu luyện này. Các quan chức lãnh đạo của ĐCSTQ lo sợ bị mất quyền lực. Tôi kể cho ông ấy nghe về tội ác mà ĐCSTQ đã gây ra trong lịch sử, đặc biệt là những hành vi tham nhũng và tiêu cực trong chính phủ, khiến đạo đức xã hội xuống dốc nghiêm trọng. Ông ấy hoàn toàn đồng ý với việc thoái đảng.

Vợ ông là quản lý của một siêu thị, còn con gái ông dạy ở một trường đại học. Tôi đã đưa cho ông ấy một chiếc USB có thông tin Đại Pháp và bảo ông ấy hãy mang về nhà xem. Khi tôi gặp ông ấy vào ngày hôm sau, ông ấy nói: “Vợ tôi nói rằng nội dung trong USB rất hay. Vợ tôi và con gái tôi đã xem đến tận 3 giờ sáng. Tôi thậm chí còn chưa có cơ hội xem.”

Tôi trả lời: “Tôi sẽ đưa cho ông một chiếc USB có nội dung khác để ông có thể xem trong khi họ đang dùng chiếc USB hôm qua?” “Quá tốt rồi!” ông ấy trả lời.

Một thời gian sau, người bảo vệ đó rời đi và có một người mới đến. Sau đó tôi cũng giảng chân tướng cho ông về chân tướng của Đại Pháp và ông ấy cũng đã thoái đảng. Vợ ông ấy thường mang cơm đến cho ông, bạn bè của ông cũng thường đến thăm trong khi ông đang làm việc. Tôi đã giảng chân tướng cho họ, tặng bùa hộ mệnh và giúp họ thoái đảng.

Người bảo vệ này đã hỏi mượn cuốn Chuyển Pháp Luân của tôi và đọc được hai lần. Mặc dù ông ấy chưa muốn tu luyện, nhưng trong Đại Pháp thực sự đã khiến công ấy đồng cảm. Tôi kể cho ông ấy nghe về việc vợ tôi bị bức hại đến chết trong tù vì đức tin của cô ấy, ông ấy liền kể lại câu chuyện này cho bất cứ ai mà ông gặp, để nhiều người hơn nữa hiểu rằng ĐCSTQ tà ác như thế nào.

Mỗi khi đến những ngày lễ hoặc những ngày nhạy cảm của ĐCSTQ, cảnh sát và các nhân viên khu dân cư thường theo dõi tôi và con gái tôi. Một năm nọ, các quan chức ĐCSTQ đến thăm thành phố của chúng tôi. Phó giám đốc đồn công an đã dẫn một nhóm người theo dõi chúng tôi. Người bảo vệ có quen biết vị phó giám đốc này và đã nói với anh ấy: “Anh không đi quản người xấu mà lại đi quản người tốt. Gia đình họ đều là những người tốt bụng. Họ chỉ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp để cải thiện sức khỏe. Như vậy có gì sai sao?” Vị phó giám đốc nói: “Chúng tôi biết điều này! Nhưng cấp trên yêu cầu chúng tôi phải làm. Chúng tôi không có lựa chọn nào khác.”

Nhân viên bảo vệ gần đây nhất là một giáo viên tiểu học đã nghỉ hưu, bà ấy có một chút hiểu biết về Pháp Luân Đại Pháp. Bà cũng tin vào Phật giáo và đánh giá rất cao nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.

Ở trường, bà đã từng bảo vệ con của các học viên bị giam giữ. Mặc dù đã nhiều lần xung đột với ban giám hiệu về vấn đề này nhưng bà ấy vẫn bình an vô sự. Tôi nói với bà ấy rằng đây là phúc lành mà bà ấy nhận được khi đối xử tốt với con của các học viên. Bà ấy cũng thực sự tin vào điều đó.

Mỗi khi tôi nói với bà ấy về các nguyên lý của Đại Pháp, bà ấy đều hoàn toàn ủng hộ. Mỗi khi bà ấy nêu ra thắc mắc nào đó, tôi đều đưa ra những câu trả lời thỏa đáng. Tôi đã đưa cho bà ấy một chiếc USB và một chiếc bùa hộ mệnh, điều đó khiến bà ấy rất vui. Bà ấy cũng đã thoái đảng. Sau khi con gái của bà ấy biết được chân tướng về Đại Pháp, cô ấy đã đến gặp tôi để xin một cuốn Chuyển Pháp Luân. Cô ấy cũng đã thoái khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Cảnh sát và các nhân viên của khu dân cư thường đến kiểm tra tôi. Khi họ hỏi bảo vệ rằng tôi có ra ngoài không, có ai đến thăm không, v.v. Câu trả lời mà bảo vệ đưa ra luôn là: “Anh ấy chỉ đi ra ngoài mua đồ thôi, thế thôi,” hoặc “Chỉ có họ hàng đến thôi.”

Một năm nọ, vào dịp Tết Thanh Minh, tôi và con gái về quê. Nhân viên của khu dân cư lại đến hỏi chúng tôi có ra ngoài không. Nhân viên bảo vệ nói với họ: “Không, họ không đi ra ngoài” và nói thêm: “Nếu anh không tin tôi, hãy lên lầu để tự kiểm tra.”

Viên cảnh sát chỉ trả lời: “Chỉ cần họ không ra ngoài là được.” Sau đó họ rời đi.

Người đàn ông cuối cùng đã đồng ý thoái khỏi Đội Thiếu niên Tiền phong

Gần bãi đậu xe có rất nhiều cửa hàng nhỏ, chủ quán thường xuyên ra ngoài hóng gió và trò chuyện. Một số người dân cũng đến đi dạo xung quanh đó. Đôi khi tôi đến đó để giảng chân tướng và giúp mọi người thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Hầu hết họ đều sẵn sàng tiếp nhận chân tướng và thoái đảng. Nhưng cũng có một số người không muốn nghe.

Tôi đã nói chuyện với hai người tới giao hàng cho cửa hàng. Một người trong số họ đã đồng ý thoái khỏi Đội Thiếu niên Tiền phong, nhưng ngay khi tôi đề cập với người kia rằng trời sẽ tiêu diệt ĐCSTQ, anh ấy nói: “Làm sao ĐCSTQ có thể bị tiêu diệt chứ? Nó vẫn rất tốt. Trung Quốc hiện đang rất phát triển.”

Tôi liền hỏi anh ấy: “Nếu Trung Quốc vẫn tốt như ĐCSTQ tuyên truyền, tại sao các quan chức cấp cao và những người giàu có đều ra nước ngoài? Ngày nay ai còn mấy ai tin vào ĐCSTQ?”

Tôi hỏi tiếp: “Nhà anh có rộng không? Anh ấy nói: “Tôi ở nhà thuê, nhà không rộng.” Tôi lại hỏi: “Anh đã bao giờ đi máy bay hay ở khách sạn chưa?” Anh ấy nói: “Chưa.” Tôi nói: “Đúng rồi! Ở Trung Quốc, những thứ này đều là những người nắm quyền mới có được, người bình thường làm sao có thể cảm nhận được?” Mặc dù anh ấy đồng ý với những gì tôi nói nhưng anh ấy vẫn không sẵn lòng chấp nhận việc thoái đảng.

Tôi tự nhủ chúng tôi sẽ gặp lại trong tương lai. Mặc dù hôm nay anh ấy không chấp nhận chân tướng, nhưng có thể một ngày nào đó sự thật sẽ được sáng tỏ và anh ấy cũng sẽ chấp nhận, nên tôi liền đổi chủ đề và nói về văn hóa truyền thống Trung Quốc.

Một ngày nọ, khi chúng tôi gặp lại nhau, anh ấy đã hỏi tôi trước mặt rất nhiều người rằng lương hưu của tôi có tới 10.000 nhân dân tệ không. Tôi trả lời: “Đó là điều tôi lẽ ra nên có được. Nhưng vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nên tôi đã bị đuổi việc. Bây giờ tôi không có bất kỳ trợ cấp hưu trí nào. Những gì tôi đã mất chỉ là những thứ con người, nhưng các học viên chúng tôi muốn đạt tới là công thành viên mãn, quay trở về với thế giới thiên quốc của mình.”

Anh ấy nói: “Được rồi! Tôi thực sự ngưỡng mộ sự kiên định vào đức tin của anh!

Sau ngày hôm đó, tôi đã không gặp anh ấy trong một thời gian dài và tôi cảm thấy tiếc vì đã không giúp anh ấy thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tuy nhiên, gần đây tôi đã gặp lại anh ấy và cùng anh ấy trò chuyện. Anh ấy nói với tôi rằng anh ấy đang nghỉ phép để giải quyết một số việc gia đình.

Tôi lại đề cập về chủ đề thoái đảng. Tôi nói: “Các anh cũng đã thấy rằng ĐCSTQ đã thực hiện phong tỏa khi đại dịch COVID xảy ra, nhưng họ chỉ phong tỏa những người dân thường, điều này khiến thiên nộ nhân oán. ĐCSTQ sẽ sớm tự khiến mình bị hủy diệt. Khi trời diệt trừ ĐCSTQ, những đảng viên đã thề hiến mạng cho lá cờ đỏ máu sẽ gặp nguy hiểm. Anh hãy nghiêm túc cân nhắc việc thoái khỏi các tổ chức của ĐCSTQ mà anh đã gia nhập.” Anh ấy liền trả lời: “Trước đây tôi chỉ đeo khăn quàng đỏ thôi.” Tôi nói: “Vậy anh hãy thoái xuất khỏi Đội Thiếu niên Tiền phong để biểu đạt thái độ của mình với các vị Thần!” Cuối cùng anh ấy cũng đồng ý. Tôi rất mừng cho anh ấy.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/3/11/452862.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/8/6/210659.html

Đăng ngày 15-12-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share