Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm qua Internet lần thứ VIII của các học viên ở Trung Quốc

Bài viết của Lý Thành Công, một học viên từ Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-11-2011] Năm 2006 chồng tôi bị chẩn đoán có một khối u ở tuyến giáp. Anh ấy đã đến chỗ các bác sỹ của ba bệnh viện và tất cả  đều nói rằng anh ấy sẽ không thể chữa được trừ khi anh ấy phẫu thuật. Sau đó anh ấy đã xin nhập viện để chuẩn bị làm phẫu thuật. Tuy nhiên, bệnh viện đã từ chối đề nghị đầu tiên của anh ấy, nói rằng thẻ bảo hiểm y tế của anh ấy không có mã số đăng ký. Khi anh ấy đề nghị lần thứ hai, quản trị viên lại từ chối lần nữa, nói rằng thẻ của anh ấy không còn tác dụng do anh  không thanh toán bảo hiểm y tế của mình trong nhiều năm mặc dù anh ấy đã thanh toán chi phí đó hàng năm. Đề nghị lần thứ ba của anh ấy bị từ chối do bệnh viên chưa có giường. Tôi nói, “Giờ thì anh đã hiểu rồi đấy! Em đã sớm hiểu ra việc đó trước anh. Giờ thì hãy từ bỏ việc phẫu thuật đi vì anh đã thấy lý do rồi đó. Chúng ta có thể đóng góp các chi phí y tế cho những dự án Đại Pháp để cứu nhiều người hơn nữa”. Sau đó anh ấy trở về nhà mà không phẫu thuật nữa. Không lâu sau, khối u của anh ấy đã biến mất. Bị thuyết phục hơn nữa bởi uy lực của Đại Pháp, anh ấy đã góp 10.000 nhân dân tệ cho việc sản xuất các tài liệu giảng chân tướng.

-Từ tác giả

Kể từ ngày 20 tháng 07 năm 1999, các học viên Pháp Luân Công đã phải chịu sự đàn áp tàn khốc và nghiêm trọng nhất của chế độ lưu manh của Giang Trạch Dân, người đứng đầu ĐCSTQ lúc bấy giờ. Việc thực hành Pháp Luân Công đã bị đặt ngoài vòng pháp luật và bị lấn át bởi những tuyên truyền vu khống tràn lan được bịa đặt bởi bộ máy nhà nước Trung Cộng và lan khắp Trung Quốc. Dưới hoàn cảnh khắc nghiệt và áp lực như vậy, nhiều học viên đã từ bỏ tu luyện. Cuộc bức hại cũng tạo ra sự căng thẳng giữa các học viên và gia đình của họ, nhiều người trong số họ đã cố gắng ngăn cản các học viên tiếp tục tập luyện do nỗi sợ hãi trước cuộc bức hại.

Những sự việc như vậy đã thật sự xảy ra trong gia đình. Khi cuộc đàn áp mới bắt đầu, chồng tôi đã bảo tôi từ bỏ việc tập luyện Pháp Luân Công nhưng đơn giản là tôi vẫn tiếp tục tập ở nhà khi anh ấy đi làm. Anh ấy đã nghiêm mặt khi các học viên đến nhà tôi mặc dù thực tế tôi đã nói với anh ấy rằng các học viên Pháp Luân Công là những người tốt. Anh ấy nói, “Bọn em giống như các đặc vụ, vì vậy em nên chuyển nghề và hãy thường xuyên phối hợp với các đồng nghiệp mới của em để đảm bảo an toàn cho em.” Tôi nghĩ thái độ của anh ấy đối với chúng tôi nên thay đổi, vì vậy trước hết tôi cần phải chính lại tâm của anh ấy. Tôi nói với anh ấy, “Em sẽ không bao giờ từ bỏ Pháp Luân Công bởi vì môn tập này thực sự tốt. Bất cứ ai đối xử tốt với Đại Pháp sẽ được ông Trời ban phúc.” Tôi thường nói với anh ấy về bản chất nham hiểm và xảo quyệt của ĐCSTQ cùng cuộc đàn áp tàn nhẫn đối với Pháp Luân Công của nó. Kết quả là, thái độ của anh ấy đã thay đổi nhưng anh ấy vẫn sợ việc tôi giảng chân tướng và đẩy mạnh “tam thoái” (thoái ĐCSTQ cùng các tổ chức đoàn thể của nó) ở những nơi công cộng, anh ấy nói, “Em nghĩ rằng mọi người sẽ không thấy được chân tướng về Pháp Luân Công nếu như em không tự mình nói cho họ sao?” Tôi nói, “Đúng thế. Họ sẽ không hiểu được chân tướng nếu em không nói với họ.” Mỗi lần anh ấy thấy tôi ra khỏi nhà, anh ấy đều hỏi tôi đi đâu. Tôi nói, “Em chuẩn bị làm việc chân chính nhất. Anh không nên hỏi em thêm nữa. Em sẽ nói cho anh việc em làm nếu anh cần phải biết và em sẽ không để anh biết bất cứ việc gì nếu việc đó anh không cần phải biết. Từ giờ trở đi, cứ để kệ em và đừng hỏi lại nữa nhé.” Sau đó anh ấy đã để tôi lại một mình. Khi tôi đến các vùng nông thôn để phân phát tài liệu, anh ấy lo lắng rằng anh ấy có thể bị liên lụy và bị bức hại. Tôi nói với anh ấy, “Con người không được phép bức hại Pháp Luân Công và họ sẽ phải chịu trách nhiệm đối với bất cứ việc gì mà họ làm.’

Sư Phụ giảng rằng chúng ta nên thiết lập càng nhiều điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng càng tốt. Thấy nhiều học viên ở độ tuổi 60 có thể làm việc đó, tôi đã bị thuyết phục rằng mình cũng có thể làm được. Tài liệu giảng chân tướng có thể cứu người và chúng còn quan trọng hơn cả tiền. Sau đó tôi đã lập một điểm sản xuất tài liệu tại nhà. Chồng tôi đã không phản đối một động thái như vậy.

Ban đầu khi tôi bắt đầu làm tài liệu, công việc của chồng tôi đã bị cắt giảm và thu nhập của anh ấy chỉ còn 400 nhân dân tệ. Con gái tôi đã cho chúng tôi 2.000 nhân dân tệ. Tôi nói với con tôi một cách lo lắng, “Chúng ta đã được hưởng lợi rất nhiều từ Đại Pháp. Nhiều học viên đã đóng góp tiền của họ cho các hạng mục Đại Pháp, nhưng bản thân mẹ lại không làm được như vậy vì tình hình tài chính nhà mình còn eo hẹp và bố con thì lo lắng rất nhiều về chuyện tiền nong.” Con tôi nói, “Tại sao mẹ lại không làm việc đó mà đừng để bố biết?” Lời của con tôi đã nhắc nhở tôi và tôi đã góp 1.000 nhân dân tệ cho các hạng mục Đại Pháp. Thật ngạc nhiên, sau đó khoản tiền này đã trở lại với tôi vì một số nguyên do không rõ. Sự việc tương tự như vậy đã xảy ra hai lần và tôi thấy mình có nhiều tiền hơn trước. Nhìn lại những việc này, tôi trào cả nước mắt, tôi biết Sư Phụ đang giúp đỡ tôi. Chồng tôi cũng khá là cảm động. Từ đó trở đi anh ấy không bao giờ do dự khi góp tiền cho các hạng mục của Đại Pháp sau khi anh ấy kiếm được tiền từ việc kinh doanh, từ 1.000 nhân dân tệ tới 10.000 nhân dân tệ. Anh ấy đã làm như vậy nhiều lần.

Bây giờ tôi sẽ kể cho các bạn một câu chuyện đáng chú ý. Chồng tôi thuê một gian hàng cho công việc kinh doanh của mình mà gần một quầy rượu, nơi này khét tiếng bởi việc kinh doanh không được tốt. Anh ấy đã bảo tôi chăm nom cho cửa hàng. Tôi không muốn mất thời gian vào công việc kinh doanh bởi vì tôi cần thời gian để làm việc Đại Pháp vì vậy tôi đề nghị, “Hay thuê ai đó làm việc này.” Anh ấy đã đồng ý. Tôi tiếp tục với các hạng múc Đại Pháp của tôi như bình thường. Sau đó tôi rất ngạc nhiên khi thấy công việc kinh doanh của anh ấy khởi sắc và anh ấy đã kiếm được rất nhiều tiền, việc này đã khiến người bán hàng khác ghen tị với chúng tôi. Bị thuyết phục rằng anh ấy đã được ban phúc bởi Đại Pháp, chồng tôi đã trở nên ngày càng ủng hộ cho Đại Pháp. Anh ấy đề cập với tôi rằng anh ấy muốn mua một chiếc ô tô cho công việc kinh doanh của mình. Tôi nói, “Cũng tốt thôi nhưng anh hãy để em dùng xe khi nào em cần nó cho các hạng mục của Đại Pháp.” Anh ấy đã đồng ý không chút do dự.

Năm 2006 chồng tôi đã bị chẩn đoán có một khối u tuyến giáp. Anh ấy đã khám ở các bác sỹ từ ba bệnh viện và tất cả bọn họ đều nói rằng anh ấy sẽ không thể chữa được trừ khi anh ấy phẫu thuật. Sau đó anh ấy đã đề nghị bệnh viện chuẩn bị cho việc phẫu thuật. Tuy nhiên, bệnh viện đã từ chối đề nghị đầu tiên của anh ấy, nói rằng thẻ bảo hiểm y tế của anh ấy không có mã số đăng ký. Khi anh ấy đề nghị lần thứ hai, quản trị viên lại từ chối, nói rằng thẻ của anh ấy không còn tác dụng do anh ấy đã không thanh toán bảo hiểm y tế của mình trong nhiều năm, mặc dù hàng năm anh ấy vẫn thanh toán chi phí đó. Đề nghị lần thứ ba của anh ấy đã bị từ chối do bệnh viện chưa có giường. Trên đường về nhà anh ấy đã hỏi tôi, “Có phải Sư Phụ không muốn anh làm phẫu thuật không? Anh đã không thể nhập viện sau ba lần đề nghị.” Tôi nói, “Giờ thì anh hiểu rồi đó! Em đã sớm hiểu ra việc đó trước anh. Giờ thì hãy từ bỏ việc phẫu thuật đi vì anh biết tại sao rồi đó. Chúng ta có thể đóng góp chi phí thuốc men cho các hạng mục Đại Pháp để cứu nhiều người hơn nữa.” Anh ấy đã không nhập viện nữa và chúng tôi về nhà. Không lâu sau, khối u của anh ấy đã biến mất. Bị thuyết phục hơn nữa bởi uy lực của Đại Pháp, anh ấy đã góp 10.000 nhân dân tệ cho việc sản xuất tài liệu giảng chân tướng. Thậm chí anh ấy còn bắt đầu đọc các sách Đại Pháp và các tài liệu giảng chân tướng, nói rằng, “Những ai mà bức hại Pháp Luân Công tất sẽ phải thất bại!

Đây là cách mà tôi đã từng bước chính lại gia đình tôi và chồng tôi trở nên ngày càng ủng hộ Đại Pháp. Giờ đây anh ấy luôn sẵn sàng giúp tôi mua nguyên vật liệu cho các dự án Đại Pháp bằng ô tô của anh ấy và giúp một tay bất cứ khi nào tôi cần. Trong dịp Tết Nguyên đán của Trung Quốc anh ấy đã đi cùng tôi đến đường sắt và tự tay anh ấy đã treo những tấm biểu ngữ của Đại Pháp cùng các tài liệu giảng chân tướng. Sau khi chúng tôi hoàn tất anh ấy nói, “Năm sau chúng ta lại làm tiếp nhé.

Trong tu luyện tôi hoàn toàn tín Sư tín Pháp và học Pháp tinh tấn. Với chính niệm, chính hành tôi đã có thể chính lại môi trường tu luyện của bản thân mình. Tôi bị công an giám sát và đe dọa tôi rằng có thể tôi sẽ bị kết án tù. Tôi nói với họ: “Nhà tù không phải là nơi để tu hành. Xe cảnh sát không phải là một chiếc xe Pháp. Tôi sẽ không bao giờ bị bắt đâu.” Sư Phụ giảng,

“Nễ hữu phạ, tha tựu trảo.
Niệm nhất chính, ác tựu khỏa
Tu luyện nhân, trang trữ Pháp
Phát chính niệm, lạn quỷ tạc
Thần tại thế, chứng thực Pháp ”
(“Phạ Xá” trích Hồng NgâmII )

Tôi hoàn toàn tin rằng, là một người tu luyện, tôi sẽ là người làm chủ, miễn là tôi có thể bảo trì được chính niệm của mình. Dưới đây là một số sự việc mà đích thân tôi đã trải nghiệm.

Sau ngày 20 tháng 07 năm 1999, tôi đã tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công. Trước khi tôi đi, em dâu tôi đã gọi cho chồng tôi để mời đến lễ đính hôn của con cô ấy. Hơn nữa, hai đứa con tôi chuẩn bị có kỳ kiểm tra rất quan trọng. Tôi nên làm gì đây?. Lúc đó tôi đã nhớ tới Pháp của Sư Phụ:

“Có thể buông bỏ tâm người thường hay không, đó là ‘tử quan’ dẫn tới người siêu thường chân chính. Đệ tử chân tu ai ai cũng phải vượt qua, đó là giới tuyến giữa người tu luyện và người thường.”(“Chân tu” trong Tinh tấn yếu chỉ)

Sau đó tôi đã đặt những việc này sang một bên và quyết định đi mà không hề sợ hãi nhưng đã quá muộn để tôi có thể mua vé tàu. Sau đó ai đó nói với tôi rằng tôi có thể mua vé tàu thủy. Sau đó tôi đã đến Bắc Kinh và giương rộng tấm biểu ngữ “Pháp Luân Đại Pháp Tốt” trên Quảng trường Thiên An Môn và hô lên, “Pháp Luân Đại Pháp Tốt! Chân-Thiện-Nhẫn Tốt! Sư Phụ Pháp Luân Công vô tội! Pháp Luân Đại Pháp vô tội! ” Khi một nhóm khách du lịch từ nước ngoài đi ngang qua tôi, tôi nghe thấy một trong số bọn họ thốt lên, “Ồ, đó là Pháp Luân Công đấy !”

Một hôm tôi thầm nghĩ: “Làm thế nào để chứng thực Pháp tốt hơn nhỉ?” Pháp của Sư phụ đã hiện lên trong tâm tôi:

“Phan thượng cao giai thiên xích lộ,
Bàn hồi lập đẩu nan khởi bộ;
Hồi thủ như khán tu chính Pháp,
Đình vu bán thiên nan đắc độ.
Hằng tâm cử túc vạn cân thối,
Nhẫn khổ tinh tấn khứ chấp trước;
Đại Pháp đệ tử thiên bách vạn,
Công thành viên mãn tại cao xứ.”
(“Đăng Thái Sơn” trích Hồng Ngâm)

Tôi biết đó là điểm hóa từ Sư Phụ và hiểu rằng mình phải làm gì. Ngày hôm sau tôi đến văn phòng khiếu nại thành phố cùng người mẹ 90 tuổi của mình. Họ hỏi, “Tại sao cô lại ở đây?” Tôi nói, “Đây là mẹ tôi. Trước đây bà ấy đã bị bệnh nhưng đã được chữa khỏi nhờ Pháp Luân Công. Bây giờ bà không được phép tập Pháp Luân Công nữa nên tất cả bệnh tật của bà đã tái phát lại. Chúng tôi tới đây để hỏi các ông xem chúng tôi nên làm gì.” Họ bảo chúng tôi tới chỗ chính quyền địa phương của chúng tôi. Chúng tôi đã tới đó và hỏi họ cùng một câu hỏi. Họ nói,“Người này có lý do hợp lý. Chúng tôi sẽ thanh toán tiền trợ cấp hàng tháng với 300 nhân dân tệ cho bà và đưa cho bà một xác nhận để bà có thể lĩnh tiền hàng tháng.” Tôi chưa bao giờ mong đợi một việc như vậy sẽ xảy ra.

Một ngày tôi quyết định về quê ở tỉnh Sơn Đông để cứu độ chúng sinh. Tôi mang một bao tải lớn tài liệu Đại Pháp nhưng không hề sợ hãi bởi có sự bảo hộ của Sư Phụ. Khi một viên thanh tra kiểm tra xe ô tô của tôi theo thủ tục, ông ấy để tôi qua một cách dễ dàng mà không kiểm tra chứng minh thư hay hỏi bất cứ câu hỏi nào như thể ông ấy đã biết tôi.

Hai năm trước tôi được mời tới một đám cưới của một người bạn. Tôi định sẽ tận dụng cơ hội để giảng chân tướng về Pháp Luân Công và khuyến khích họ làm “tam thoái” nhưng một khối u với kích thước to bằng quả bóng bàn đột nhiên xuất hiện trên chân tôi vào đêm trước khi diễn ra sự kiện đó. Cơn đau và ngứa ngáy đã đánh thức tôi. Tôi nhận ra có thứ tà ác nào đó đang cố gắng ngăn cản tôi cứu người vào ngày hôm sau. Tôi xin Sư Phụ trợ giúp và dậy tập công vào ban đêm. Hai giờ sau, tôi cảm thấy cơn đau và sự ngứa ngáy biến mất. Khi nhìn lại, tôi thấy cục u đã biến mất. Ngày hôm sau tôi đến đám cưới như dự kiến và gặp rất nhiều người. Trong bữa tiệc tôi đã thuyết phục tất cả các thợ ảnh làm “tam thoái.”

Một năm khi chồng tôi bị cắt giảm công việc, tôi đã tới một thành phố khác để thăm con trai lớn của tôi đang làm việc tại đó. Tôi mang một số tài liệu giảng chân tướng và chuẩn bị khuyến khích mọi người làm “tam thoái.” Con trai tôi sợ rằng tôi có thể bị bắt vì làm việc đó và đã cố gắng ngăn cản tôi nhưng chính niệm của tôi rất mạnh, tôi nghĩ rằng mình phải để mọi người biết được chân tướng về Pháp Luân Công. Tôi đã xin Sư Phụ trợ giúp và nói với con tôi, “Nếu con cản mẹ cứu người tức là con đang làm điều xấu chống lại Đại Pháp.” Ngay lập tức thái độ của con tôi đã thay đổi, “Ồ, mẹ cứ làm gì mà mẹ muốn.” Nhiều người, gồm cả con trai tôi và ông chủ của nó đã được cứu.

Từ những kinh nghiệm trên tôi đã hiểu: Sư Phụ chắc chắn sẽ giúp chúng ta nếu chúng ta thực sự tín Sư tín Pháp với chính niệm và chính hành và cựu thế lực sẽ không bao giờ dám chạm tới chúng ta.
Nhìn lại hơn mười năm tu luyện đã qua của mình, tôi thật sự tin rằng mình sẽ không bao giờ có thể chịu đựng được nhiều khổ nạn đến như vậy nếu không có sự trợ giúp của Sư Phụ. Tôi biết ơn Sư Phụ từ tận đáy lòng. Sư Phụ, bất kể con đường phía trước có khó khăn như thế nào đi chăng nữa, con sẽ làm tốt ba việc để con có thể hoàn thành lời thệ nguyện mà con đã lập vào buổi sơ khai của lịch sử và trở về nhà cùng với Ngài.
_________________________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/23/明慧法会–正人正心正环境–神迹多多-249154.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/12/17/130175.html
Đăng ngày 5-3-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share