Từ Pháp Hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện qua Internet lần thứ VIII của các học viên ở Trung Quốc

Bài viết của Xianyun từ Trung Quốc

[MINH HUỆ 04-12-2011] Tôi là một bác sĩ, đắc pháp năm 2006. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiêm tu luyện của tôi trong một vài năm qua.

1. Đắc Pháp

Tôi nghe về Đại Pháp từ năm 1996 trở về trước. Trong thời gian đó, tôi nghĩ nó chỉ là một môn khí công khác về sức khỏe và chữa bệnh, vì thế tôi đã không chú ý đến nó.

Mười năm sau, tôi có tâm muốn tu luyện. Sư Phụ bắt đầu chăm sóc tôi.

Mặc dù tôi chưa bắt đầu học Pháp, tôi cũng đã trải qua nhiều sự mầu nhiệm. Tôi có thể cảm giác được thiên mục của tôi được khai mở: Tôi cảm thấy như thể tôi đang cưỡi một con ngựa hay lái một chiếc xe hơi, chạy hướng ra ngoài. Khi tôi nhắm mắt, tôi có thể nhìn thấy những thứ như những bông hoa đang nở trong một đoạn video quay nhanh. “Mầu hồng này ban đầu là bình phẳng, sau đó ở giữa chuyển sang dạng ống, [từ đó] không ngừng nở, không ngừng nở.” (“Bài giảng thứ 2”, Chuyển Pháp Luân).Sau đó, Sư Phụ đã an bài cơ hội cho tôi đắc Pháp.

Tôi gặp người bạn A của tôi, người bạn nhiều năm chưa gặp lại, vào ngày 17 tháng 04 năm 2006. Anh từng là phụ đạo viên Đại Pháp ở địa phương và đã bị kết án và mất việc làm. Anh đã trải qua những đau khổ, những dường như anh đã trở nên trưởng thành hơn. Sau khi tiếp xúc với anh trong một thời gian, tôi cảm thấy rằng cảnh giới của một người học viên là khác hẳn so với người không phải là học viên. Sự thuần khiết và mỹ diệu đó làm tôi muốn tìm hiểu và thực hành Đại Pháp. Với sự giúp đỡ của anh ấy, tôi đọc các bài giảng của Sư Phụ và cảm thấy rằng tôi đã được cải thiện đáng kể. Trong khi tôi thiền định, tôi có thể nhìn thấy kim thân của những vị Thần và một ngôi đền Phật giáo với những chư Phật nhỏ. Khi tôi nhìn xa hơn, tôi thấy đỉnh của ngôi đền biến thành đầu của một bức tượng Phật. Trong khi thiền định, tôi luôn trải nghiệm những trạng thái khác nhau được miêu tả trong cuốn Chuyển Pháp Luân, chẳng hạn như gật đầu hoặc chuyển sang bên này bên kia, thân thể được nâng lên, .v.v. Những bệnh tật của tôi, như viêm mũi dị ứng, viêm họng mãn tính, và áp xe tuyến vú, tất cả đều biến mất.

Tôi dành tất cả thời gian rảnh cho việc học Pháp. Tôi sao chép bản Hồng Ngâm I, Hồng Ngâm II trong những cuốn sổ nhỏ và lúc nào cũng mang theo bên mình để có thể học thuộc Pháp vào bất cứ lúc nào. Tôi đã có một thời gian rất tuyệt vời bởi vì tôi có thể hoàn toàn hòa tan trong Pháp.

2. Tu Tâm

Một lần trong một cuộc họp buổi sáng, những người quản lý giao nhiệm vụ cho mọi người. Tôi đã nghĩ: “Các người làm việc này tệ nhất. Ngày nay, những người quản lý không còn là mẫu hình tốt…” Đột nhiên, Pháp của Sư Phụ xuất hiện trong tâm trí tôi:

“Quá khứ khi giảng Pháp tôi từng giảng một đạo lý, ví như trong văn hoá của tà đảng Trung Cộng có nói rằng: khi bảo người khác làm tốt thì trước tiên mình phải làm tốt; như thế khi có người làm điều xấu, bị người ta chỉ ra bèn nói: ông làm còn chưa tốt thì ông đừng có quản tôi.” (Giảng Pháp tại Pháp Hội quốc tế Miền Tây Mỹ Quốc [2005])

Tôi lập tức nhận ra rằng tu luyện là tu chính bản thân mình; tại sao tôi lại muốn quản những người khác? Tôi đã nhận ra rằng đó là một quan niệm người thường cần phải vứt bỏ. Tối đó, trong một giấc mơ, tôi nhìn thấy  trong phòng tôi có một người mặc một chiếc áo sẫm màu đang cố gắng ném những vật chất màu đen vào tôi. Tôi cảm thấy rằng nếu tôi bị ném trúng, thì tôi hoặc là sẽ chết hoặc bị tổn thương. Tuy nhiên, tôi đã giơ tay lên không do dự để ngăn chặn chúng và đồng thời hét lên: “Sư Phụ, xin hãy giúp con!” Ngay khi tôi chạm vào nó, tôi nghe một âm thanh rất lớn. Người mặc áo choàng đen đó phát nổ. Tôi bước ra khỏi phòng và bay lên, tôi rất vui mừng. Tôi nhận thấy rằng đó là phản ánh chân thực của những gì đã xảy ra ngày trước đó. Các học viên cần phải đo lường mỗi một niệm với Pháp, và chúng ta nên loại bỏ bất cứ thứ gì mà không được đồng hóa với Pháp.

Tôi đã mượn Tuần báo Minh Huệ xuất bản từ năm 2003 đến 2006 từ các bạn đồng tu và bắt đầu đọc chúng. Những bài chia sẻ kinh nghiệm rất hữu ích đối với tôi. Tôi đã có một suy nghĩ: “Thật tuyệt vời nếu tôi có thể vào trang web Minh Huệ để đọc tất cả các bài viết mới hàng ngày và bắt kịp tiến trình Chính Pháp!” Sư Phụ đã nhìn thấu tâm tôi. Không lâu sau đó, tôi tìm thấy phần mềm và đã có thể vào trang web dễ dàng. Tôi đã có thể vào trang web thậm chí trong những thời điểm quan trọng nhất, khi sự kiểm soát chặt chẽ nhất. Tôi có thể đọc tất cả những kinh văn mới của Sư Phụ và in thành những cuốn sách mỏng.

Trước khi tôi tu luyện, tôi là một người rất ích kỷ. Sư Phụ giảng:

“Trong Phật giáo giảng ‘nghiệp lực luân báo’: họ chiểu theo nghiệp lực của chư vị mà an bài cho chư vị; bản sự của chư vị có lớn đến mấy, [nhưng] chư vị không có đức, thì có thể cả đời chư vị chẳng có gì. Chư vị thấy rằng vị kia làm gì cũng không nên, [nhưng] đức của vị ấy lớn, [thì] vị ấy làm đại quan, phát đại tài. Người thường không nhìn thấy điểm này, họ cứ cho rằng bản thân họ cần phải làm chính những gì bản thân cần làm. Do vậy họ một đời tranh đấu ngược xuôi; cái tâm ấy bị tổn thương rất lớn, cảm thấy thật khổ, thật mệt, luôn bất bình trong tâm. Ăn không ngon, ngủ không yên, tâm ý nguội lạnh như tro tàn; khi về già, làm cho thân của mình thật tàn tạ, các thứ bệnh tật xuất hiện.” ‘(“Bài giảng thứ 7”, Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã làm theo những nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi biết rằng mọi thứ xảy ra trong thế giới này đều có lý do. Tất cả đau khổ và bất hạnh xảy ra đều do bởi những hành động của cá nhân chúng ta. Nếu chúng ta đối diện với bất kỳ mâu thuẫn nào, thì chúng ta luôn luôn nên hướng nội và tu chính lại bản thân mình. Bây giờ, bạn bè của tôi tất cả đều biết rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Nhìn thấy những sự thay đổi trong tôi đã giúp họ thấy được vẻ đẹp tuyệt vời của Đại Pháp. Họ đã thoái Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó.

3. Khổ nạn

Khi tôi đã đắc Pháp, mẹ tôi cũng bắt đầu học Pháp và thực hành các bài tập công. Tuy nhiên, bà đã không thể vững tin vào Sư Phụ và Pháp, thêm vào đó bà không thể vứt bỏ chấp trước về bệnh tật. Vì thế bà đã đi tìm phù thủy để chữa bệnh, và bà đã chiêu mời phụ thể. Trong khoảng thời gian đó, bà không ổn định tinh thần và mất ngủ vào ban đêm.

Bác và cô tôi đã đến bệnh viện để phát chính niệm bốn lần với tôi. Sau đó, tôi đã nhờ một đồng tu tới giúp chăm sóc cho bà. Sau đó không lâu, mẹ tôi đã hoàn toàn bình phục. Nếu không có sự bảo hộ và giúp đỡ của Sư Phụ, gia đình tôi và tôi sẽ không vượt qua được khổ nạn đó. Vào thời gian đó, tôi chỉ mới đắc Pháp được vài tháng. Tôi không biết xử lý những việc khác như thế nào cho đúng. Nhưng tôi chỉ có một suy nghĩ: “Không gì có thể làm thay đổi sự quyết tâm tu luyện của tôi.

Tôi đã xoay vòng vòng giữa bệnh viện, công việc, và gia đình. Bà ngoại tôi, đã từng mắc bệnh mất trí nhớ (Alzheimer), cũng tái phát trở lại thời gian đó. Tôi cảm thấy áp lực nặng nề. Một lần, trên đường trở về nhà từ bệnh viện, một chiếc xe tải lớn đi sát ngang qua tôi gần đến nỗi khiên chiếc xe gắn máy của tôi rung lên. Tôi nghĩ: “Sư Phụ, nếu con chết như thế này, mọi thứ sẽ qua thôi.” Tôi ngay lập tức cảm thấy áp lực trên vai tôi đã được dỡ bỏ. Tôi đã khóc, bởi vì tôi biết rằng Sư Phụ từ bi của chúng ta đã gánh chịu nghiệp lực cho tôi một lần nữa. Qua khổ nạn đó, tôi đã trưởng thành hơn với việc đối chiếu quan điểm của Pháp.

Lúc đầu, khi tôi bước vào tu luyện,  nhân cách cao quý của người học viên A đã thu hút tôi mạnh mẽ. Tôi đã phát triển tâm phụ thuộc mạnh mẽ vào anh ấy, và tôi ngưỡng mộ anh ấy. Tôi làm mọi thứ bởi vì anh. Sau đó, tôi nghe rằng sau khi anh bị “chuyển hóa” bởi tà ác ở trong tù, anh cũng đã giúp “chuyển hóa” các học viên khác. Mặc dù anh đã trở về nhà, nhưng anh vẫn có một số vấn đề trong tu luyệnl

Tôi đã có suy nghĩ một vài lần đến việc dừng liên lạc với anh. Trong quá khứ, tôi cảm thấy tôi có thể dễ dàng buông bỏ cảm xúc của con người, nhưng tôi đã  làm thế bởi vì tình cảm của tôi bị thương tổn, và tôi trở nên lạnh lùng. Và sâu thẳm trong tâm, tôi vẫn còn khao khát cái gọi là hạnh phúc của con người. Tôi vẫn còn chấp trước sắc dục ẩn sâu. Chấp trước đó đã dẫn tôi tới hoàn cảnh thập phần nguy hiểm. Khi chúng ta không làm theo những gì Sư Phụ dạy, chúng ta sẽ không có được sức mạnh của Pháp. Tình cảm của tôi dành cho học viên A đi từ sự ngưỡng mộ và lòng biết ơn đến sự oán giận và tuyệt vọng, và sau đó tới sự thờ ơ của ngày hôm nay. Niềm tin vững chắc vào Pháp và Sư Phụ đã giúp tôi thoát khỏi vũng lầy sâu thẳm này. Tôi tiếp tục đọc thuộc Chuyển Pháp Luân và đọc nhiều bài chia sẻ kinh nghiệm. Sư Phụ giảng:

“Tôi đã giảng rằng nhân loại phát triển cho đến hôm nay, hết thảy đều đã bại hoại; hết thảy mọi thứ ở trong toàn bộ xã hội, trong toàn bộ vũ trụ đều theo nhau trở nên bại hoại; hết thảy mọi sự việc ở chốn người thường chúng ta đều là do tự mình tạo thành hết. Muốn cầu chính Pháp, [muốn] theo chính Đạo đều rất khó; can nhiễu đủ mọi phương diện.” (“Bài giảng thứ 5”, Chuyển Pháp Luân)

Tôi biết tôi nên vứt bỏ chấp trước. Tôi tiếp tục học Pháp và cố gắng loại bỏ chấp trước, nhưng tôi luôn cảm thấy rằng tôi đã không hoàn toàn loại bỏ nó. Tôi bắt đầu nghi ngờ chính mình. Tôi mở sách Chuyển Pháp Luân và thấy Sư Phụ giảng rằng:

“Thực ra tôi nói với mọi người rằng [vì] họ chưa có một tư tưởng thích đáng chỉ đạo [cho việc này]; nên họ muốn bỏ nó như vậy không dễ. Làm người tu luyện, từ nay chư vị hãy coi đó là một tâm chấp trước và bỏ nó đi, [rồi] chư vị thử xem có thể cai hẳn được không. Tôi khuyên mọi người, rằng ai thật sự muốn tu luyện [thì] từ nay trở đi [hãy] cai hẳn thuốc lá, bảo đảm chư vị có thể cai hẳn được. Tại trường [năng lượng] của lớp học tập này không có ai nghĩ đến hút thuốc; nếu chư vị muốn cai, đảm bảo chư vị có thể cai; chư vị hễ cầm [điếu] thuốc hút trở lại [thì] sẽ không thấy đúng mùi vị nữa.” (“Bài giảng thứ 7”, Chuyển Pháp Luân)

Tôi không thể nào cầm được nước mắt. Không phải Sư Phụ đang khuyến khích tôi loại bỏ những chấp trước về cảm xúc người thường của tôi sao? Tôi cảm thấy những vật chất xấu tồn tại trong tôi một thời gian dài đã được gỡ bỏ, và tôi cảm thấy thân thể và tinh thần thật nhẹ nhõm.

Khi chúng ta toàn tâm học Pháp và theo các tiêu chuẩn của Pháp để hướng nội, chúng ta sẽ có thể vượt qua bất kỳ khảo nghiệm và khổ nạn nào.

4. Giảng sự thật về Đại Pháp

Tôi có một mong muốn mạnh mẽ: “Tôi muốn nói với nhiều người hơn nữa sự thật về Đại Pháp

Thông qua học Pháp và sự đề cao của mình, bây giờ tôi có thể chứng thực Pháp với trí huệ của mình. Với những người không biết rõ sự thật, tôi thường bắt đầu nói với họ sự thật từ quan điểm của một người thứ ba để giúp họ hiểu rõ sự tà ác của ĐCSTQ và giúp họ thoái xuất ĐCSTQ. Sau đó tôi nói với họ rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Đối với những người đã bị đầu độc, tôi cố gắng không quá vội vàng. Tôi chọn những tài liệu tốt hoặc gửi kèm những lá thư giảng rõ sự thật cho họ để tạo cho họ cơ hội tìm hiểu sự thật. Tôi có một người quản lý, sau khi về hưu, đã bắt đầu tập trung vào vũ đạo và tập thể dục. Cách đây ba năm, khi tôi nói với bà sự thật về Đại Pháp, bà dường như không  hứng thú và nói: “Tôi không phản đối, cũng không ủng hộ.” Cách đây vài tháng, tôi gặp lại bà. Khi tôi nói với bà về vụ tự thiệu ở Thiên An Môn, bà nói: “Nếu họ không phải tự tử, tại sao họ có thể ngu ngốc để tự thiêu?” Tôi hỏi lại bà: “Tại sao các phóng viên có thể ghi lại được toàn bộ khung cảnh trên một máy quay? Bà có cảm thấy rằng nó giống như một bộ phim?” Bà đột nhiên hiểu ra: “Họ thực sự đã dàn dựng một chương trình.” Ngay lập tức bà quyết định thoái xuất ĐCSTQ, và bà tìm hiểu 5 bài công pháp và mượn tôi cuốn sách Chuyển Pháp Luân.

Bố tôi rất cố chấp, và ông đã bị đầu độc sâu đậm bởi ĐCSTQ. Tôi đã cố gắng để không xảy ra xung đột với ông trong khi nói về Đại Pháp và cuộc bức hại. Ngay khi ông thể hiện sự chống đối, tôi dừng lại và hướng nội tìm. Trong lúc ấy, tôi cũng cố gắng loại bỏ bất kỳ quan điểm người thường nào bộc lộ ra và cố gắng để trái tim ông cảm nhận được sự từ bi của tôi.

Lúc đầu, ngay khi tôi bắt đầu nói về sự tà ác của ĐCSTQ, bố tôi trở nên khó chịu và nói tôi tham gia chính trị. Một lần tôi đã không thể giữ được bình tĩnh và muốn tranh luận với ông, vì thế ngay lập tức tôi đã đi vào một phòng khác để phát chính niệm. Tôi cảm thấy rằng ông thật cố chấp và tôi không muốn nói chuyện với ông nữa. Trong khi tôi đang phát chính niệm, Pháp của Sư Phụ xuất hiện trong tâm: “Từ bi năng dung thiên địa xuân/ Chính niệm khả cứu thế trung nhân” (“Pháp Chính Càn Khôn”, Hồng Ngâm II). Tôi đột nhiên nhận ra rằng tôi đang giữ một tâm tranh đấu mạnh mẽ. Có phải đây là một cơ hội để tôi đề cao không? Khi tôi bước ra khỏi phòng, nụ cười an hòa của tôi từ tận đáy lòng đã làm cảm động bố tôi.

Bố tôi là một bác sỹ. Ông từng mắc bệnh đái tháo đường và cao huyết áp. Tôi bắt đầu từ góc độ đó và nói với ông về tác dụng kỳ diệu của việc tập luyện Pháp Luân Công trong việc chữa lành bệnh tật và bảo vệ sức khỏe. Tôi nói với ông: “Bố là bố của con. Là con gái của bố, đã có khi nào con nói dối bố chưa? Bố và con đều là bác sỹ. Chúng ta đều biết hiệu quả của khoa học y tế hiện nay đối với loại bệnh này.” Sau một năm nỗ lực, bố tôi cuối cùng đã lay chuyển. Qua việc học Pháp và tập luyện của ông, các bệnh tật của ông đã khỏi, và ông trở nên rất khỏe mạnh. Tôi rất biết ơn Sư Phụ. Đồng nghiệp và bạn bè đã chứng kiến tất cả sự thay đổi của bố tôi, đã giúp phổ biến sự thật về Đại Pháp. Đã có sáu người thân và bạn bè bắt đầu thực hành Đại Pháp do chứng kiến việc tập luyện của tôi.

5. Sự kỳ diệu

Con gái tôi thông minh, nhưng nó sợ những thử thách, vì thế nó đã không học tốt ở trường. Nhưng nó ngẫu nhiên được lựa chọn vào trường trung học tốt nhất. Gia đình tôi biết rằng đó là may mắn được mang lại cho chúng tôi bởi Đại Pháp. Con gái tôi yếu môn toán, vì thế chúng tôi đã thuê một gia sư toán cho nó trong một năm, nhưng không có hiệu quả. Tôi đã thảo luận với nó: “Chúng ta sẽ dừng việc thuê gia sư, và thay vào chúng ta sẽ học một bài giảng Pháp hàng ngày.” Chỉ như thế, chúng tôi đã học Pháp cùng nhau trong hơn một năm. Nó đã không phải dành nhiều thời gian cho việc học của mình, nhưng nó đã có sự cải thiện đáng kể và nhảy lên đứng tốp 10 trong lớp của nó.

Con gái tôi gần đây đã nhận được 100 điểm môn toán, đứng vị trí đầu lớp. Tôi nói với nó: “Đấy là vinh dự các chư Thần đã ban cho con.” Tôi có một người bạn là nhân viên cảnh sát. Bà nghe về chuyện của con gái tôi và hết sức kinh ngạc. Bà cũng đã tin vào Đại Pháp và học Pháp với con của bà hàng ngày. Bà đã giúp ba thành viên trong gia đình đắc Pháp.

Khi con gái tôi còn nhỏ, một lần ăn súp, vài mảnh xương vụn trong súp mắc kẹt trong cổ họng của nó. Điều này thông thường cần nội soi y tế để lấy ra. Vì thế tôi đã nói với nó: “Hãy nhờ Sư Phụ giúp đỡ con.” Tôi mở băng ghi âm bài giảng của Sư Phụ cho nó. Khoảng 40 phút sau, tôi nghe con gái tôi reo lên hạnh phúc: “Mẹ, bây giờ con ổn rồi. Con đã nuốt xương rồi.” Nó cảm thấy một luồng hơi ấm từ dạ dày của mình, và tất cả mọi thứ trở lại bình thường.

Tôi nghĩ rằng cách tốt nhất để cảm ơn Sư Phụ là làm tốt ba việc, giảng rõ sự thật về Đại Pháp, cứu độ chúng sinh, và trợ Sư chính Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/12/4/明慧法会–医务工作者修炼五年谈历程-248925.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/12/14/130092.html
Đăng ngày 19-2-2012: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share