Từ Pháp hội chia sẻ qua Internet lần thứ VIII dành cho các học viên tại Trung Quốc

Bài viết của một đệ tử tại tỉnh Vân Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-11-2011]

Kính chào Sư Phụ tôn kính! Kính chào các bạn đồng tu!

1. Câu chuyện đắc Pháp có một không hai

Tháng 07 năm 2000, tôi đang đợi bị kết án trong Trung tâm Giam giữ Thành phố Truy Bác thuộc tỉnh Sơn Đông vì tội buôn bán trẻ em. Tôi thấy một người trong tù rất khác với những người còn lại: cô ấy luôn mỉm cười, và tôi may mắn được ngủ cạnh cô ấy. Cô ấy nói mình là một học viên Pháp Luân Công, và cô ấy dạy tôi tất cả những gì cô ấy nhớ về các bài thơ của Sư Phụ Lý. Người học viên này về nhà sau 28 ngày. Các học viên khác sau đó bị bắt và bị giam ở bên trong. Trong vòng ba tháng họ đã dạy tôi tất cả 72 bài thơ của tập Hồng Ngâm, cũng như Luận Ngữ, “Nói về Pháp”, “Rộng lớn”, “Chân tu”, “Giáo lý trong Phật giáo chỉ là một phần nhỏ bé yếu kém nhất của Phật Pháp ..”, “Tu nội mà an ngoại”, “Ngộ”, v.v. Các học viên dùng cạnh sắc của đầu đũa gãy viết lên xà phòng cho tôi.

Một tù nhân báo cáo tôi với lính canh, người này hỏi tôi các học viên đã hành xử thế nào trong phòng giam của chúng tôi. Tôi nói họ dạy chúng tôi làm người tốt, không tranh đấu với người khác, và trở nên nhẫn. Rồi họ chuyển tôi tới phòng giam khác. Ngay sau đó một tù nhân khác lại báo cáo tôi, và một lính canh đá tôi, cảnh cáo rằng tôi không được tập luyện nữa.

Các lính canh lại chuyển tôi tới một phòng giam mà có một học viên đã tuyệt thực được 07 ngày. Các lính canh lên kế hoạch bức thực dã man với cô ấy và kêu gọi tôi tham gia cuộc tra tấn. Tôi bảo người lính canh là mình sợ và xin để tôi cố gắng thuyết phục cô ấy ăn. Tôi bảo cô ấy rằng: “Tôi đang tu luyện bí mật, tôi không muốn chị chịu đau đớn. Chị hãy ăn một chút gì đó nhé?” Cô ấy mỉm cười và gật đầu. Không lâu sau, tôi bị kết án 5 năm tù, và bị đưa tới nhà tù tỉnh Sơn Đông.

2. Kiên định ý chí

Đầu tiên tôi bị đưa tới một phòng giam mới, nơi có hai tù nhân khác cũng vừa học Đại Pháp giống tôi. Một trong số họ tập các bài công pháp vào đêm đầu tiên và bị báo cáo. Lính canh đá cô ấy một cái rồi để mặc cô ấy. Ba chúng tôi được chỉ định chung phòng.

Một lần có một tù nhân rất đau khổ vì tình, và tôi nhẩm một câu từ một trong các bài thơ của Sư Phụ. Các tù nhân khác lập tức báo cáo với người lính canh rằng tôi đã nhẩm một câu của Pháp Luân Công. Lính canh hỏi tôi quan điểm của tôi về Pháp Luân Công. Tôi đáp:“Tất cả họ đều là người tốt.” Nhưng khi cô ấy hỏi tôi có tập Pháp Luân Công không, tôi không dám thừa nhận vào lúc đó.

Sau đó tôi có một giấc mơ. Tất cả những con gà con mà chúng tôi nuôi bị chết sạch rồi lại sống lại, tất cả ngoại trừ những con gà của tôi, bởi vì tôi che chúng bằng một cái nắp. Sau khi tỉnh lại, tôi tự hỏi rằng Sư Phụ đang cố nói gì với tôi. Tôi mất hai ba ngày để hiểu ra rằng đó là bởi tôi không dám thừa nhận mình là một đệ tử Đại Pháp. Chỉ ba phút sau khi tôi ngộ ra điều này, một tù nhân bảo tôi rằng lính canh cho gọi tôi. Tôi bảo cô ta tôi đã đắc Pháp trong khi bị giam giữ như thế nào, tôi đã tu luyện như thế nào, bệnh của tôi đã biến mất ra sao, và bản chất tinh thần tôi đã thay đổi ra sao.

Sau đó, ba học viên mới chúng tôi bị gọi lên để nghe mỗi khi có người cộng tác viên đến truyền bá những hiểu biết sai lệch. Lính canh ra lệnh cho chúng tôi viết ra nhận thức về tội trạng của mình trước khi tu luyện Đại Pháp, cộng với nhận thức của chúng tôi về Pháp Luân Công. Tôi viết rằng Đại Pháp đã chữa khỏi bệnh cho tôi như thế nào. Bởi vì báo cáo của tôi không phù hợp với yêu cầu của họ, lính canh thường bắt tôi ngồi xổm ở hành lang. Một lần cô ấy thậm chí còn bắt tôi ngồi xổm suốt đêm trong mùa đông. Tôi không mặc đủ ấm, nhưng Sư Phụ đã gia trì cho tôi và cho tôi cảm thấy một chút ấm áp.

Tôi thường đọc thuộc Pháp cùng những học viên mới khác. Chúng tôi dạy cho nhau những kinh văn mà chúng tôi từng được học. Một lần tôi chép xuống bài Tu nội mà an ngoại, nhưng lính canh đã mang đi. Khi một tù nhân nữa đắc Pháp ở phòng giam khác,lính canh đổ lỗi cho tôi. Họ gọi tôi vào một cái phòng, kéo màn cửa, và ra lệnh cho tôi cởi áo khoác ra. Tôi không biết họ định làm gì thì bất ngờ hai cái dùi cui điện đập vào tôi. Khoảng sáu lính canh vây quanh tôi với dùi cui điện, và tôi lăn lộn trên sàn. Những lính canh đá tôi qua lại như một trái bóng. Tôi bị chảy máu. Tôi không thể chịu nổi sau hơn một giờ. Tôi đã viết một bản cam kết, nhưng từ chối viết thông tin về các học viên khác.

Khó nạn của tôi gia tăng. Mỗi khi có phòng hay nhóm nào làm lao động thêm giờ hoặc làm thêm qua đêm, tôi phải cùng tham gia. Tôi chỉ được ngủ hai ba tiếng mỗi đêm. Sư Phụ đã cho tôi những điểm hóa trong giấc mơ của tôi. Tôi không ngừng đọc thuộc Pháp. Tôi kiên định giữ một niệm: “Kể cả nếu tôi chết, tôi phải mang Pháp theo với mình. Kể cả nếu đầu bị cắt rơi xuống, thân tôi vẫn ngồi trong thế song bàn. Tôi sẽ không bao giờ làm hổ thẹn Đại Pháp!”

Một hôm khác, những lính canh gọi tôi đến văn phòng của họ. Ngay khi tôi tiến vào, họ bảo tôi cởi áo khoác ra. Tôi cởi áo khoác mà không do dự và ném nó sang một bên. Các lính canh đã bị sốc. Họ hỏi tôi có sợ không khi họ cố sốc điện tôi. Tôi đáp lớn: “Không!” Tôi niệm khẩu quyết Chính Pháp, và những cây dùi cui đột nhiên không thể giật điện tôi. Các lính canh kiểm tra dùi cui điện của họ với bức tường và chúng có vẻ hoạt động. Một người thắc mắc: “Tại sao chúng không hoạt động nhỉ? Tôi vừa sạc đêm qua mà?” Thay vào đó họ bắt tôi ngồi xổm trong hành lang cả đêm.

Cuối cùng, họ nhốt tôi vào phòng biệt giam. Các lính canh quát mắng tôi và nói rằng nếu tôi không viết thông tin về các học viên khác, tôi sẽ không được thả ra. Mẹ tôi cũng đã bị bắt vì tội buôn bán trẻ em, và bị nhốt ở phòng khác. Các lính canh dùng bà để cố gắng “chuyển hóa” tôi. Bà đã khóc lóc, quát tháo, rồi đe dọa tôi. Tôi không động tâm và phát chính niệm để tiêu diệt các nhân tố tà ác đằng sau bà. Bà dừng nói và chỉ lắng nghe tôi.

Các lính canh yêu cầu các cộng tác viên thay phiên nhau ra sức tẩy não tôi. Tôi đã tuyệt thực để phản đối. Họ nói nếu tôi vẫn không chịu chấp nhận tẩy não, họ sẽ bức thực tôi. Tôi nói: “Nếu các anh không để những cộng tác viên đó làm phiền tôi nữa, tôi sẽ ăn.” Họ đã không đến nữa.

Hai kiểm sát viên đã đến phòng biệt giam. Họ nghe nói tôi bắt đầu tu luyện sau khi bị giam vì các tội trạng khác. Họ giận dữ với tôi và quát:“Hãy nói xem Pháp Luân Công là chính hay tà?” Tôi đã sợ hãi và không trả lời. Sau khi rời đi, tôi nhẩm kinh văn Nói về Pháp của Sư Phụ. “Người tu luyện dù sao cũng không phải là người thường, phía bản tính lẽ nào không Chính Pháp?” Tôi nghĩ: “Đúng vậy, tại sao không nói gì cả? Tại sao không viết rằng Pháp Luân Đại Pháp tuyệt hảo?”

Ngày thứ 12 trong phòng biệt giam, tôi bảo các lính canh đang giám sát tôi rằng: “Cho tôi giấy, tôi sẽ viết.” Tôi viết: “Pháp Luân Đại Pháp là ngay chính! Sư Phụ tôi đến để cứu người. Không thể ngăn tôi học Pháp Luân Đại Pháp.” Lính canh mang giấy của tôi đi khi họ thấy tôi đã viết quá nhiều. Tôi đang định kí tên mình là “Đệ tử Đại Pháp.”

Lính canh tức tối giậm chân khi anh ta thấy những gì tôi viết. Anh ấy nói rằng tôi đã trở nên kiên định hơn khi họ càng nhốt tôi lâu. Anh ấy hỏi tôi làm sao mà tôi lại giống một học viên Pháp Luân Công thực thụ như bây giờ, mặc dù trước kia tôi bắt đầu từ một tội phạm. Tôi phát chính niệm toàn bộ thời gian anh ấy ở đó, khiến anh ấy bị đau đầu. Hôm sau anh ấy vẫn đến cùng cơn đau đầu và cho tôi ra khỏi phòng biệt giam. Tôi bảo anh ấy rằng bất kể ai tham gia vào cuộc bức hại sẽ gặp quả báo trừ khi họ dừng làm những việc đó. Anh ấy thực sự đã thôi trực tiếp gây thương tổn các học viên.

Các lính canh thay đổi thái độ 180 độ đối với tôi: không ai dám hung bạo với tôi nữa. Người học viên đã hướng dẫn tôi Pháp Luân Công trong trung tâm giam giữ đang trong tâm trạng xáo trộn, và các lính canh bảo cô ấy tẩy não tôi. Tôi đã không động tâm. Có 17 học viên trong khu phòng giam của chúng tôi, và chỉ có bốn phòng biệt giam. Chúng tôi quyết định cùng nhau tập các bài công pháp. Ngày đầu tiên các lính canh đã nổi giận, nhưng không làm được gì nhiều ngoài la hét. Chúng tôi hoàn tất các bài tập. Tất cả những người từng một lần chấp nhận tẩy não đã hối hận vì sự “chuyển hóa” của họ, và công bố Nghiêm chính thanh minh để bày tỏ quyết tâm tu luyện Đại Pháp của họ.

Một đồng tu khác đã đắc Pháp trong tù bị tra tấn trong thời gian tôi bị biệt giam. Cô ấy đã trượt khảo nghiệm. Tôi đã mơ thấy cô ấy chết. Rồi tôi cầu xin Sư Phụ cho tôi gặp cô ấy để giúp cô. Sư Phụ đã chấp nhận thỉnh cầu của tôi. Tôi kể với cô ấy về giấc mơ của tôi. Các lính canh dàn xếp cho cô ấy tẩy não tôi, nhưng tôi bảo với cô ấy tôi đã vượt qua khảo nghiệm như thế nào và giúp cô ấy viết một bản Nghiêm chính thanh minh. Cô ấy đã trở thành một học viên kiên định.

Sau đó tôi bị tra tấn cho tới khi không nhận dạng được nữa. Tôi báo cáo về những lính canh đã giật tôi bằng dùi cui điện và những người đã nhốt tôi trong phòng biệt giam. Giám đốc trại giam đến gặp tôi, và tôi kể với ông ta tôi đã bị tra tấn ra sao.

Một đồng tu đã hát bài “Chúng tôi đến vì các bạn” do đệ tử Đại Pháp sáng tác vào Ngày của Mẹ. Các lính canh đã lấy micro đi, ngăn cô ấy tiếp xúc với bất cứ ai, và tìm cách nhốt cô ấy vào phòng biệt giam. 16 học viên khác đã cùng tuyệt thực và đình công với điều kiện là phải thả cô ấy vô điều kiện. Các lính canh đã phải thả cô ấy ra sớm.

Các lính canh ra lệnh cho tôi ngồi xổm khi tôi vào văn phòng của họ. Tôi đường hoàng trả lời: “Tôi đã trả giá cho tội lỗi của tôi trước kia, bây giờ các anh lại cộng thêm cho tôi những tội danh không đúng! Bây giờ tôi không còn tội gì phải trả nữa.” Các lính canh tìm cách uy hiếp tôi, nhưng vô ích. Từ khi đó, họ cấp cho tôi một cái ghế nhỏ trong văn phòng họ. Mỗi khi họ yêu cầu tôi viết gì đó, tôi sẽ viết “Pháp Luân Đại Pháp tuyệt hảo!” hoặc một trong các bài thơ của Sư Phụ. Cuối cùng các lính canh sợ khi để tôi viết gì đó. Họ còn bỏ nhiệm vụ lao động của tôi – tôi có thể làm nhiều ít theo ý mình.

Tôi đã mơ thấy một vận động viên đang nhận giải, và tên tôi có trong danh sách. Những người khác nhận các miếng ngọc bích nhỏ, và tôi được hai cái khóa. Tôi còn mơ mình được một trường đại học nhận vào và còn trở thành một sinh viên có bằng tốt nghiệp. Sau đó tôi được thả ra sớm trước 11 tháng và trở về nhà.

3. Tu luyện không ngừng nghỉ

Năm 2004 tôi về nhà, nhà tôi ở một tỉnh xa xôi. Ban đầu tôi không tìm được đồng tu nào. Rồi tôi giảng chân tướng cho bạn bè và gia đình, và người chị dâu thứ ba của tôi đã đắc Pháp. Tôi viết Hồng Ngâm xuống một cuốn sổ và các tiêu đề của Chuyển Pháp Luân theo trí nhớ. Các đồng tu ở nhà tù Sơn Đông đã mang vào nhiều kinh văn mới và thông tin về tiến trình Chính Pháp. Tôi biết mình phải giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh khi tôi rời đi.

Tôi mua giấy cùng một cây bút lông và viết: “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân Thiện Nhẫn hảo” lên giấy và các loại vải, rồi dán chúng bên ngoài. Các đồng tu ở Sơn Đông mà tôi đã quen trong tù tiếp tục gửi các kinh văn mới cho tôi qua thư, cho tới khi tôi liên lạc được với các học viên địa phương.

Tôi không thể tìm thấy các đồng tu ở quê nhà trong hơn một năm, nên tôi quay lại tỉnh Sơn Đông bằng tàu hỏa và tìm một đồng tu tôi quen từ trong tù. Cô ấy cho tôi một thùng đầy gồm một cuốn Chuyển Pháp Luân, Cửu Bình, các kinh văn mới, và các bài giảng khác của Sư Phụ. Họ đã phát chính niệm cho tôi để tôi trở về nhà an toàn. Tôi cũng phát chính niệm và về nhà mà không gặp sự cố gì.

Tôi mở một hàng ăn và bật Cửu Bình cho các khách hàng trong khi họ đang ăn. Một ông lão bảo tôi rằng có học viên đã cho ông ấy một đĩa DVD, nhưng ông ấy không dám bật nó. Vợ ông còn biết một học viên bị giam giữ, người đã giúp bà ấy. Ông ấy muốn cảm ơn cô ấy. Tôi rất vui mừng và vội hỏi ông chỗ của người học viên này. Khi tôi tìm đến cô ấy vẫn bị giam giữ, nhưng lần thứ hai, cô ấy đã được thả. Cuối cùng, tôi liên lạc được với một nhóm địa phương.

Việc tu luyện trở nên bình lặng, nhưng tâm vẫn nôn nóng. Tôi không dám nới lỏng việc cứu độ chúng sinh. Tôi dùng các tấm phim X-quang cũ của người nhà và cắt khuôn chữ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo.” Rồi tôi cùng các đồng tu đi phun sơn vào đêm trước khi có hội chợ lớn. Mỗi người chúng tôi đi dọc một bên phố. Tôi cầu xin một ít mưa, rồi trời mưa nhẹ, và tất cả mọi người trốn trong nhà. Chúng tôi phun lên các bức tường trắng, cột điện, và kính. Chúng thật là tuyệt đẹp! Chúng tôi hoàn thành sau nửa đêm. Thông thường sẽ không có taxi, nhưng khi chúng tôi ra đến ngoài đường, một người lái xe đang nằm nghỉ trong xe. Tôi gọi anh ấy dậy. Anh ấy nói: “Tôi ở đây đợi mọi người.” Tôi biết rằng Sư Phụ đã để anh ấy đợi chúng tôi ở đây!

Hôm sau trời quang đãng và có nắng. Tôi đến hội chợ và thấy công việc đêm qua của chúng tôi đã hoàn thành mĩ mãn. Mọi người bàn tán: “Danh tiếng của Pháp Luân Công được khôi phục rồi ư? Làm thế nào mà họ in được những chữ này lên vậy?” Nhiều người đã chụp lại ảnh của chúng.

Chúng tôi đơn lẻ phát tài liệu cho các thị trấn gần đó. Đầu tiên, tôi không dám phân phát tài liệu giảng chân tướng trực diện, vì sợ mọi người quát tháo: “Các người đang làm gì vậy?” Tôi hướng nội: “Tại sao không đường đường chính chính cứu độ chúng sinh?” Sư Phụ đã giảng cho chúng ta trong Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp:

“‘Xã hội chủ lưu thì làm thế nào nhỉ, [mình] không biết làm mà’, đến những cộng đồng xã hội tốt [cao cấp] gặp người thì cũng không biết nói gì, trong tay cầm tư liệu và cảm thấy lo lắng run cả lên, chư vị nói xem chư vị có thể cứu người không? Những người đó lập tức cảm thấy không tin tưởng vào con người chư vị, phải vậy không? Chư vị thật ra không cần câu nệ thế đâu, chư vị cứ đường đường chính chính thôi. Chư vị là đệ tử Đại Pháp, chư vị không biết là chính chư vị đang cứu người sao?”

Tôi minh bạch ra rằng tôi phải đường đường chính chính cứu người. Tôi cầm các tài liệu và đưa chúng cho mọi người một cách trực diện, với một tâm thái rất vững vàng. Tôi nói: “Bây giờ là thời điểm thiên tai. Tôi mang cho bạn một lá thư bình an.” Hoặc tôi nói: “Tôi ở đây để mang cho bạn bình an.” Mọi người đều chấp thuận. Một số đã làm tam thoái, một số còn lưỡng lự. Rồi tôi bảo họ: “Bạn có thể viết lên tiền giấy là bạn thoái. Thần sẽ chứng giám.”

Tôi đã giúp khoảng bảy người bước vào tu luyện sau khi đã giảng chân tướng cho họ. Một trong số đó làm cùng tôi trong một siêu thị. Sếp của tôi đã thăng chức cho tôi sau khi mới làm ở đó được nửa năm, và tôi được trả mức lương ngang bằng với người đã làm bốn năm, bởi vì, là một học viên, nên tôi là một nhân viên tốt. Người học viên mới nổi giận và nghĩ rằng không công bằng. Rồi cô ấy nói rằng sẽ bỏ tu luyện. Tôi chỉ cười với cô ấy và nói: “Nếu tôi từ chối nhận số tiền ít ỏi này để đổi lấy sự đề cao tâm tính của bạn thông qua việc này, thì tôi sẽ từ chối thăng chức.” Cô ấy không còn giận dữ nữa, học Pháp trở lại với tôi, và chúng tôi làm việc cùng nhau để viết các bức thư cứu người.

Gần đây chúng tôi đọc bài viết trên Tuần báo Minh Huệ về việc mua và đốt pháo hoa. Tôi cảm thấy đây là trách nhiệm của chúng tôi. Chúng tôi nhanh chóng cài pháo hoa gần đồn công an địa phương. Một học viên mới đã sợ và ăn mặc như một bà già, nhưng sau khi đốt pháo, cô ấy nói rằng nỗi sợ của mình đã bị thiêu rụi!

Hai đồng tu đã bị bắt. Chúng tôi đến một trung tâm giam giữ để phát chính niệm ở cự li gần. Chúng tôi làm việc cùng nhau để vạch trần tà ác trên mạng, sản xuất các tài liệu đặc thù nhằm phơi bày sự việc này, và dán chúng lên toàn bộ nơi làm việc của họ, những ngôi nhà, khu công cộng, công an/viện kiểm sát/tòa án, và các trung tâm giam giữ khác. Khi chúng tôi đến trung tâm giam giữ, nhiều đồng tu đang phát chính niệm. Với sự phối hợp ăn ý, hai học viên đó đã được thả trong vòng mười ngày.

Nhưng tà ác luôn tồn tại trong những chấp trước của con người. Một trong các học viên này bảo chúng tôi sau khi được thả ra rằng:“Chính quyền thả chúng tôi ra trước để tìm các học viên khác.” Nhiều đồng tu đã sợ hãi và nói từ giờ sẽ tránh gặp họ. Họ còn ngừng học Pháp với những người kia. Chẳng bao lâu cả hai người lại bị bắt lần nữa và bị đưa thẳng tới nhà tù để lĩnh án. Đây là một bài học lớn cho chúng tôi. Tôi ngộ ra rằng chúng tôi đã thiếu một sự phối hợp chỉnh thể, thất bại khi tu bỏ tâm sợ hãi, và thất bại trong việc phơi bày tà ác một cách kịp thời. Kỳ thực chúng tôi chỉ che chắn bản thân.

Lời kết

Đây là cách tôi đã thay đổi và trở thành một đệ tử Đại Pháp sau khi là một tội phạm buôn bán trẻ em. Sự thay đổi trong tôi to lớn vô cùng. Tu luyện cần phải kiên định. Mỗi lời của Sư Phụ là một khảo nghiệm. Câu trả lời nằm trong việc thực hành theo lời Sư Phụ và tiếp tục ngộ ra hàm nghĩa sâu sắc bên trong Đại Pháp. Tôi sẽ tinh tấn tiến bước cùng với tất cả đồng tu!

Hợp thập!
_________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/30/明慧法会–狱中得法十一年来-249401.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/12/11/130037.html
Đăng ngày 27-2-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share