Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm qua Internet lần thứ VIII dành cho các học viên Trung Quốc

Bài viết của học viên trẻ Nhược Ngu từ tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-11-2011]

(Tiếp theo các phần trước
Phần 1: https://vn.minghui.org/news/25468-lam-bat-cu-dieu-gi-chung-ta-co-the-lam.html
Phần 2: https://vn.minghui.org/news/25584-lam-bat-cu-dieu-gi-chung-ta-co-the-lam-2.html )

Trước đây tôi thường ghen tị với các đệ tử của Thích Ca Mâu Ni vì họ trực tiếp được nghe Phật giảng Pháp 2.500 năm trước. Khi tôi còn bé, có một vị cư sĩ Phật giáo nói với tôi rằng hãy tu luyện cho tốt, tương lai sẽ được làm đệ tử của Phật Di lặc. Giờ đây giấc mơ của tôi đã trở thành hiện thực.

Vài năm trước, khi tôi trở về nhà sau khi bị bức hại trong vòng một năm, gia đình kiên quyết đưa tôi đến gặp thầy bói để hỏi về số mệnh của tôi. Tôi thì kiên quyết từ chối, và đã cãi nhau to với họ. Bố tôi thậm chí còn kề dao vào cổ tôi. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Bố của tôi không phải là người như thế. Tôi ngồi dậy và phát chính niệm một lúc lâu. Ngày hôm sau bố mẹ tôi không ép tôi đi gặp thầy bói nữa, mà đưa một người em họ của tôi đi cùng với họ. Sau khi trở về, em họ của tôi hỏi tôi: “Chị, tại sao thầy bói lại nói với bố mẹ rằng chị là người trời, và chị đến đây vì một sứ mệnh?” Nghe thấy vậy, tôi nghĩ: “Sư phụ, Đại Pháp quả thật tuyệt diệu. Con sẽ nhân cơ hội này để giảng chân tướng về Đại Pháp cho em họ của con.” Sau đó em họ của tôi vui vẻ thoái khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và những tổ chức liên đới. Uy lực của Đại Pháp có thể cứu độ chúng sinh ở mọi nơi.

— Trích bài của tác giả

(tiếp theo Phần 2)

5. Xả bỏ chấp trước vào lợi và xóa bỏ trở ngại trong việc cứu độ chúng sinh

Đôi khi chấp trước vào lợi ích của tôi biểu hiện xuất lai. Tôi có một cửa hàng nhỏ và có cơ hội gặp hết thảy các loại người, cũng như nhìn thấy nhiều thói hư tật xấu của xã hội. Tuy nhiên, tôi là đệ tử của Sư phụ và không ai có thể ảnh hưởng đến tôi. Tôi biết nghĩ đến người khác và thường thực hiện công việc được tốt. Nhưng cũng có lúc tôi làm không tốt. Cạnh cửa hàng của tôi là một tiệm ăn nhỏ. Ông bà chủ của tiệm ăn không phải là người tốt, và thường lợi dụng người khác. Tôi không muốn liên hệ gì với họ, nhưng họ lại thường đến gây rắc rối cho tôi. Tôi cũng không chịu nhường nhịn, và quan hệ giữa chúng tôi cũng trở nên căng thẳng. Vì có chấp trước vào lợi ích mà tôi vẫn chưa dứt bỏ được, nên tôi rất coi thường lòng tham của họ. Tuy nhiên tôi vẫn biết rằng không có việc gì là ngẫu nhiên cả. Ngoài những vấn đề của bản thân họ ra, việc họ đến gây rắc rối cho tôi cũng là do có duyên nợ, và đây cũng là cơ hội để tôi đề cao bản thân.

Duyên nợ thì cần phải trả, dù sớm hay muộn. Khi tôi bán cửa hàng của tôi cho họ, tôi đã quên không đếm một số mặt hàng và số tiền họ phải trả tôi bị giảm đi khoảng 5.000 nhân dân tệ. Tuy nhiên tôi cũng không quá quan tâm. Tôi cảm thấy rằng mình đã trả hết nợ của mình thông qua khoản lỗ này. Tôi biết rằng, nếu cái gì là của tôi thì tôi sẽ không mất nó; còn nếu nó không thuộc về tôi, thì tôi không nên chấp trước vào nó. Ngay cả nếu tôi đưa cho họ nhiều hơn những gì tôi cần phải đưa, thì ít nhất tôi sẽ tích được thêm đức ở không gian khác. Điều đáng tiếc là tôi đã không để lại một ấn tượng tốt cho họ và mất cơ hội cứu họ. Vì vậy chúng ta không nên cãi nhau chỉ vì một chút lợi ích. Đây là một bài học lớn đối với tôi. Một đệ tử Đại Pháp không thể coi thường người khác. Không được có lựa chọn khi cứu người.

6. Vận dụng thần thông để chứng tỏ sự thần kỳ của Đại Pháp

Những sinh mệnh tu luyện Đại Pháp đều có công năng. Trong những năm tu luyện vừa qua, tôi đã hai lần sử dụng công năng để thoát khỏi nguy hiểm. Một lần là trong lúc tôi đang dán tờ áp phích trong một tòa nhà, và bị đội bảo vệ bắt gặp. Họ giật lấy túi của tôi, trong đó có sách Đại Pháp và tài liệu. Khi họ đi lên tầng, tôi liền nhớ đến một bài chia sẻ kinh nghiệm mà tôi đã đọc trước đây, trong đó nói rằng chúng ta phải phủ nhận cuộc bức hại. Ngay lập tức tôi nhớ đến công năng thần túc thông. Tôi quay lại và nhìn thấy xung quanh có rất nhiều người, họ đều bước sang một bên nhường đường cho tôi đi. Tôi không nghĩ gì và bắt đầu chạy, và cũng nghe thấy tiếng những người bảo vệ chạy đằng sau. Tuy nhiên cuối cùng tôi cũng trốn thoát được.

Một lần khác tôi đến vùng nông thôn cùng các đồng tu khác để phát tài liệu giảng chân tướng. Khi bị tà ác nhìn thấy, chúng tôi giấu tài liệu trong một ruộng ngô và trốn thoát. Chúng tôi về nhà, phát chính niệm, và xin Sư phụ giúp bảo vệ tài liệu. Hai ngày sau, chúng tôi quay lại để lấy tài liệu thì thấy tất cả khu vực xung quanh đều đã được thu hoạch trong khi chỗ chúng tôi giấu tài liệu thì vẫn nguyên vẹn. Chúng tôi thật sự biết ơn sự bảo hộ của Sư phụ.

Một lần, tôi đến nhà một đồng tu ở thành phố khác. Buổi tối hôm đó tà ác tổ chức bắt học viên. Ba người chúng tôi bị kẹt trong một ngôi nhà. Chúng tôi bắt đầu phát chính niệm cả đêm để khiến công an rời đi và để loại bỏ tâm sợ hãi của bản thân. Đến rạng sáng, công an đều đã bỏ đi.

Sư phụ rất từ bi và Đại Pháp rất thần kỳ. Vài năm trước đây, tôi ở trong một tình thế khó khăn và trong một thời gian dài không được ăn hoa quả. Khi tôi đến thăm một đồng tu, anh ấy mời tôi ở lại ăn trưa. Trong khi chờ đợi, tôi nghĩ bây giờ mà có một quả táo thì thật tuyệt. Gần như ngay lập tức, người đồng tu đó nói:“Có táo ở trong tủ, chị cứ tự nhiên nhé.” Tôi ngạc nhiên và thấy rất cảm động. Thật khó tin. Sư phụ từ bi đã ban cho tôi quả táo. Trong lúc ăn trưa, người đồng tu đó nói: “Quả thật đây là an bài của Sư phụ. Tôi cũng không biết tại sao lúc đó đang nấu cơm tự nhiên lại nghĩ đến chuyện mời chị ăn táo.”

Vài năm trước, khi tôi trở về nhà sau khi bị bức hại trong vòng một năm, gia đình tôi kiên quyết đưa tôi đến gặp thầy bói để hỏi về số mệnh của tôi. Tôi thì kiên quyết từ chối, và đã cãi nhau to với mọi người trong nhà. Mẹ tôi mắng tôi cả ngày, bố tôi cũng rất giận dữ. Ông thậm chí còn kề dao vào cổ tôi. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Mẹ tôi làm như vậy cũng không phải là lạ, nhưng bố tôi thì không phải là người như thế. Cả đêm tôi phát chính niệm hướng đến sinh mệnh phụ thể và nói: “Ta là đệ tử của Phật Chủ. Ngươi không được đẩy về phía ta những linh thể ở tầng thấp. Ngươi phải biết đặt định vị trí của mình trong tương lai cho đúng và không được làm phiền ta. Ta có một sứ mệnh. Ngươi sẽ bị trừng phạt nếu ngươi can nhiễu đến sứ mệnh của ta. Nếu ngươi khởi tác dụng tốt, đến khi tu thành ta sẽ thiện giải cho ngươi.”

Kết quả là, ngày hôm sau bố mẹ tôi không ép tôi đi gặp thầy bói nữa, mà đưa một người em họ của tôi đi cùng với họ. Sau khi trở về, em họ của tôi hỏi tôi: “Chị, tại sao thầy bói lại nói rằng chị là người trời, và chị đến đây vì một sứ mệnh? Và chị chỉ có thể quay trở về sau khi hoàn thành sứ mệnh. Ông ấy nói đừng gây cản trở đến chị. Như vậy là sao hả chị?” Thấy vậy tôi nghĩ Đại Pháp quả thật tuyệt diệu. Tôi đã nhân cơ hội này để giảng chân tướng về Đại Pháp cho em họ của tôi. Sau đó em họ của tôi vui vẻ thoái khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và những tổ chức liên đới. Uy lực của Đại Pháp có thể cứu độ chúng sinh ở mọi nơi.

Tôi đã rất nhiều lần trải nghiệm được sự kỳ diệu của Đại Pháp: tôi được bạch quang hộ thể; tôi đã dùng chính niệm để tìm lại được USB trong đó có chứa tài liệu quan trọng và tìm thấy chứng minh thư; tôi cũng đã sử dụng công năng thần túc thông.

7. Nghĩ đến đồng tu và làm bất cứ điều gì có thể để giúp đỡ

Tôi không biết chính xác vai trò của tôi là gì. Tôi không phải là điều phối viên, nhưng tôi thỉnh thoảng cũng tham gia giúp đỡ cho việc điều phối. Tôi không phải là người chuyên về kỹ thuật, nhưng tôi vẫn giúp các đồng tu sửa máy tính. Tôi không phải là người chịu trách nhiệm vận chuyển tài liệu, nhưng đôi khi cũng tham gia việc vận chuyển. Tôi không phải là người phụ trách tải dữ liệu xuống, nhưng tôi vẫn giúp mọi người cài đặt sách điện tử, các bài giảng Pháp, và nhạc tập. Tôi không phụ trách làm tài liệu, nhưng khi mọi người cần tôi cũng có thể làm tài liệu. Tôi không có nhiệm vụ cố định, nhưng tôi có thể làm được mọi thứ. Vì tôi là một đệ tử Đại Pháp, tôi sẽ làm bất cứ việc gì cần, để có thể cứu được chúng sinh.

Trong khi làm những việc này, tôi đã trải qua nhiều khảo nghiệm tâm tính. Tôi làm không được tốt, nhưng các đồng tu vẫn rất khoan dung đối với tôi. Tôi rất muốn cảm ơn họ. Cho dù là làm gì, chúng tôi cũng phải mở lòng ra để khoan dung cho người khác. Ví dụ, các đồng tu muốn tôi cài sách điện tử cho họ. Họ có máy tính ở nhà, nhưng không muốn học cách sử dụng. Họ chọn cách nhờ tôi làm hộ, mà tôi lại phải đi một quãng đường dài để tới nhà của họ. Sau khi làm xong, họ lại nhờ tôi một số việc khác nữa, ví dụ như thay đổi phiên bản, thay đổi phông chữ, v.v. Họ có thể tự làm được dễ dàng, nhưng họ lại không muốn tự học cách làm. Họ có rất nhiều lý do, mà lại không nhớ ra rằng Đại Pháp có uy lực lớn như thế nào. Lúc đầu tôi rất kiên trì, nhưng sau đó không chịu đựng thêm được nữa. Tuy nhiên, thời gian trôi qua, tôi trở nên kiên trì hơn. Cài đặt nhạc trên máy nghe MP3 cũng như vậy. Họ muốn có nhạc, rồi hôm sau lại muốn bài giảng Pháp, rồi hôm sau nữa lại muốn có bài hát. Sau đó lại nhờ tôi thay đổi nhiều thứ. Có nhiều học viên như vậy. Vì họ không có hiểu biết về kỹ thuật, họ nghĩ rằng tôi làm những việc như vậy dễ dàng lắm. Mặt khác, khi chúng tôi không biết cách cài đặt phần mềm hay cần sự giúp đỡ của người khác, thì chúng tôi cũng hành xử như vậy. Vì thế chúng ta không nên trách những người không biết cách làm.

Đôi khi tôi cũng cần đến sự khoan dung của các đồng tu. Có một học viên phụ trách việc in nội dung giảng chân tướng lên tiền giấy. Có lúc máy in bị hỏng và anh ấy không biết cách sửa, khiến cho nhiều tờ bị vấy mực bẩn và không cách nào làm sạch được. Tôi tự hỏi tại sao anh ấy không dừng lại ngay khi thấy có vấn đề. Giờ thì hàng chục tờ đã bị bẩn. (Để tránh tạo ấn tượng xấu cho mọi người, chúng tôi đã hủy hàng chục tờ tiền giấy.) Sau đó tôi tình cờ biết rằng những tờ bị in lỗi như vậy là do nhiều lần tập hợp lại chứ không phải trong một lần in. Vậy nên chúng tôi không thể trách người học viên đó được. Tôi đã xin lỗi anh ấy và cảm ơn vì anh ấy đã rất khoan dung đối với tôi. Thật ra, thông thường vấn đề thường xảy ra do có sự hiểu lầm. Mọi người cần khoan dung lẫn nhau. Chúng ta luôn luôn có thể tìm ra sự ích kỷ của bản thân trong mỗi mâu thuẫn. Nếu biết hướng nội tìm chúng ta sẽ có thể đề cao.

Chú của tôi đã bị bắt và bị đưa vào trại lao động cưỡng bức vài lần sau khi ĐCSTQ bắt đầu cuộc bức hại Đại Pháp. Vì vậy, cô của tôi, đã từng là người tu luyện, cũng có chút thái độ phản đối đối với Đại Pháp. Tôi vì thế cũng có thành kiến đối với cô, và cô ấy cũng vài lần không cho tôi đến nhà, và cô ấy không muốn chồng của cô liên hệ với học viên. Vấn đề ở đây là cô của tôi có tâm sợ hãi và chấp trước vào tiền bạc. Tôi cũng có phần bực mình và có ý coi thường cô ấy. Tuy nhiên tôi luôn luôn cố gắng giúp đỡ gia đình những người bị bức hại và gia đình cô ấy cũng không phải là ngoại lệ. Trong thời gian chú của tôi bị bức hại, tôi thường đến thăm cô và hai đứa con của cô, tôi thường mang theo nhiều quà cho họ. Tôi rất muốn giúp cô ấy và bọn trẻ con thoái khỏi ĐCSTQ và những tổ chức liên đới, nhưng lại sợ cô ấy sẽ nói với mẹ tôi và tôi sẽ bị mắng. Mặc dù có ý định nhưng tôi đã không thực hiện ý định đó. Cuối cùng tôi cũng để thành kiến của tôi sang một bên, và bình tĩnh đến gặp cô của tôi để nói về việc thoái khỏi ĐCSTQ. Khi tôi gạt bỏ hết những quan niệm của bản thân, điều kỳ diệu đã xảy ra. Cô của tôi nói:“Được thôi. Tại sao lại không chứ? Một triều đại sẽ thay đổi thuận theo biến hóa của thiên tượng và không ai có thể ngăn cản được điều đó. Khi Mao Trạch Đông qua đời thì từ trên trời có đá rơi xuống. Giờ đây với nhiều thiên tai xảy ra khắp nơi, nó nói lên một điều rằng ĐCSTQ đang suy vong. Dù thế nào cô cũng không đạt được điều gì dưới chế độ của Cộng sản. Trong thời kỳ Cách mạng văn hóa, cả gia đình của cô bị bức hại. Giờ đây cũng lại như thế (ý nói đến chú tôi bị bức hại vì tu luyện Pháp Luân Công).” Sau đó cô và hai đứa con của cô đã thoái khỏi ĐCSTQ và những tổ chức liên đới.

Tôi đã tận tình chăm sóc mẹ của tôi và mẹ chồng của tôi trước khi họ qua đời, vì thế đã khiến cho cô của tôi thay đổi cách nhìn về tôi. Nhờ thế tôi đã có cơ hội giảng chân tướng cho cô ấy. Đầu tiên cô ấy sợ không dám nghe. Tôi thấy thất vọng và nghĩ:“Cô ấy biết rõ Đại Pháp là tốt. Tại sao cô ấy lại sợ hãi chứ?” Giờ thì tôi minh bạch ra rằng đó không phải là bản thân cô ấy sợ, mà đó là nhân tố tà ác đằng sau cô ấy đã ngăn không cho cô ấy đắc Pháp. Sức khỏe của cô trở nên tệ hơn khi cô ấy phải chăm sóc người già. Cô ấy đã chi nhiều tiền vào thuốc thang nhưng không có kết quả gì. Một lần, cô ấy kể cho tôi nghe về chuyện này, sau nhiều lần do dự. Tôi đã gạt bỏ thành kiến của mình đối với cô ấy và bình tĩnh khuyên cô ấy quay trở lại tập Pháp Luân Công. Tôi nói với cô ấy rằng cô có thể tập ở nhà và không để cho ai biết. Vài ngày sau đó, cô ấy vui vẻ nói với tôi: “Cô đã bắt đầu tập lại. Đại Pháp thật tốt. Sư phụ vẫn lo cho cô.” Sau đó tôi khuyên cô viết nghiêm chính thanh minh để thật sự bắt đầu tu luyện, và cô ấy đã đồng ý. Trong quá trình khuyên cô của tôi thoái đảng và quay trở lại tu luyện, tôi cũng đã xả bỏ được nhiều chấp trước của bản thân.

Trước đây tôi thường ghen tị với các đệ tử của Thích Ca Mâu Ni vì họ trực tiếp được nghe Phật giảng Pháp 2.500 năm trước. Khi tôi còn bé, có một vị cư sĩ Phật giáo nói với tôi rằng hãy tu luyện cho tốt, tương lai sẽ được làm đệ tử của Phật Di Lặc. Giờ đây giấc mơ của tôi đã trở thành hiện thực.

Tôi vẫn có nhiều chấp trước cần phải xả bỏ và cũng có nhiều việc thực hiện chưa được tốt. Trong tương lai tôi sẽ chính lại từng việc một.

Xin cám ơn Sư phụ tôn kính và toàn thể đồng tu.

Hợp thập.
__________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/26/明慧法会–能做什么就做什么-3–249174.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/12/17/130185.html
Đăng ngày 1-3-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share