Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm qua Internet lần thứ VIII dành cho các học viên ở Trung Quốc
Một học viên từ tỉnh Vân Nam, Trung Quốc
[MINH HUỆ 21-11-2011] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 08 năm 2008. Dưới sự chăm sóc và dẫn dắt của Sư Phụ, tôi đã vững bước trên con đường của mình. Tuy nhiên, trong tháng qua, do học Pháp không tốt, tôi đã cư xử như một người thường và những quan niệm mà tôi có từ việc giảng dạy hơn 20 năm qua lại nổi lên bề mặt. Khi tôi chợt nhận ra rằng mình là một học viên, tôi nhanh chóng hướng nội và thậm chí nhờ các học viên giúp tôi nhận ra các chấp trước. Gần đây tôi bắt đầu giảng dạy tại một ngôi trường mới và khi tôi mới bắt đầu giảng dạy ở đó, tôi dạy các học sinh các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi cũng giảng chân tướng cho tất cả giáo viên. Chỉ trong hai tháng, hai phần ba giáo viên đã thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tất cả học sinh trong bốn lớp học tôi dạy cũng thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới. Vào thời điểm đó, tôi chỉ nghĩ tới việc giảng chân tướng và cứu người. Vẫn còn có hai lớp học chưa được tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Công. Vì trong các lớp này có một vài học sinh rất nghịch, tôi bắt đầu hình thành một chấp trước về “phân biệt đối xử.” Cuối cùng, chúng trở nên ngày càng tệ hơn.
–Trích từ tác giả
Con xin kính chào Sư Phụ! Xin chào các bạn đồng tu!
Tôi bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 08 năm 2008. Dưới sự chăm sóc và dẫn dắt của Sư Phụ, tôi đã vững bước trên con đường của mình và làm tốt ba việc. Các học viên khác thấy rằng tôi khá tinh tấn. Tuy nhiên, gần đây, tôi thấy rằng mình bị mắc kẹt ở một tầng và không thể thăng tiến. Dường như tôi không thể tập trung vào học Pháp và nhiều chấp trước xuất hiện như “làm việc”, “cầu danh”, “cầu lợi”, “không thích người khác” và “hiển thị”. Tôi thấy rằng mình càng cố gắng tu luyện bản thân bao nhiêu, cuối cùng tôi càng có nhiều chấp trước bấy nhiêu. Tôi cảm thấy tôi đã làm Sư Phụ thất vọng. Tôi thấy mình không thể viết bài chia sẻ tốt vì tôi tu luyện không tốt và tôi có quá nhiều chấp trước. Rồi một ngày, một học viên nói một vài điều đã thực sự chạm vào tâm tôi. Ông ấy hỏi tôi, “Chị có phải tu luyện tốt để viết một bài chia sẻ không? Đó không phải là một chấp trước về danh sao?” Tôi biết mình phải loại bỏ tất cả chấp trước của mình thông qua tu luyện.
Tu luyện bản thân trong một môi trường mới
Một tháng trước, tôi chuyển đến một điểm luyện công mới, nơi này có rất nhiều học viên lâu năm là những người đã tu luyện trước khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999. Tôi phát hiện ra rằng ở đó có rất nhiều vấn đề. Tôi cảm thấy họ không làm tốt ba việc, và khi tôi nghe một học viên ca ngợi bản thân mình, tôi nghĩ, “Tôi hẳn phải có chấp trước về hiển thị, tôi cũng phải tu khẩu.” So với các học viên đã làm tốt khác, tôi đã không bằng như thế. Tôi có xu hướng chứng thực bản thân mình thay vì chứng thực Pháp.
Sư phụ giảng trong“Người tu tự ở trong ấy” trong Tinh Tấn Yếu Chỉ:
“Làm người tu luyện, thì hết thảy những khổ não gặp ở người thường đều là vượt quan; hết thảy tán dương gặp phải đều là khảo nghiệm.”
Tôi biết Sư Phụ đã giảng rất rõ ràng trong Pháp. Khi tôi nhìn thấy các học viên lâu năm không thể ngồi được tư thế kiết già, hoặc những người phải sử dụng từ điển khi học Pháp, chấp trước về “không thích những người khác” nổi lên. Mặc dù tôi có vẻ bình thản, nhưng tâm của tôi thì không. Khi chấp trước về “không thích những người khác” hiện ra, tôi chỉ ngăn chặn nó. Tôi chia sẻ với một học viên người nói rằng, “Liệu chị vẫn còn nghi ngờ sự an bài của Sư Phụ? Nếu đây là sự an bài cho chị, phải có một số chấp trước mà chị phải vứt bỏ. Nếu chị được đặt vào môi trường như vậy, hẳn phải có một số vấn đề mà chị có thể đề cao. Chị có hoàn toàn tin tưởng vào Sư Phụ hay không?”
Đến nay tôi đã ở điểm tập công mới được hơn một tháng. Khác hẳn với việc học Pháp và chứng thực Pháp với các học viên khác, tôi chưa bao giờ nghĩ về việc tôi có thể tu luyện bằng cách hòa cùng với họ. Khi bắt đầu, cũng là lần đầu tiên khi chúng tôi học một bài giảng, phải mất hơn hai giờ mới xong. Khi họ đọc Chuyển Pháp Luân, họ sẽ thường xuyên thêm, bớt một số từ, hoặc phát âm nhiều từ không chính xác. Bây giờ, họ có thể học xong một bài giảng trong một tiếng rưỡi đồng hồ và chỉ mắc một vài lỗi. Thật là một sự thăng tiến! Chúng tôi cũng đã phối hợp trong việc phát chính niệm, đi ra ngoài để phát tài liệu giảng chân tướng, và nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Công. Tôi nhìn mình và tự hỏi, “Làm sao tôi lại không đề cao được tầng thứ của mình?” Đó là bởi vì tôi chưa bao giờ nghĩ cách tôi có thể đề cao tầng thứ của mình trong môi trường tu luyện này. Sư phụ đã giảng trong Hồng Ngâm:
“Học Pháp đắc Pháp,
Tỉ học tỉ tu,
Sự sự đối chiếu,
Tố đáo thị tu.”
Tôi đã từng nghĩ rằng tôi hiểu những lời giảng của Sư Phụ, nhưng tôi nhận ra rằng tôi không sử dụng Pháp của Sư Phụ để đánh giá những lời nói và hành xử của mình. Tôi chỉ nhìn vào các học viên khác tu luyện bản thân họ và tôi có xu hướng không tu luyện bản thân bằng cách dựa trên Pháp.
Sư phụ giảng trong Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc:
“Nếu một người thứ ba chứng kiến xung đột giữa hai người, tôi nói rằng không hề ngẫu nhiên mà người thứ ba lại thấy nó, và anh ta nên suy xét xem: ‘Tại sao mà mình lại thấy xung đột của họ nhỉ? Có phải là vì mình vẫn còn có chỗ thiếu sót không?’ Chỉ như vậy thì mọi việc mới tốt.” (tạm dịch)
Khi tập bài thiền định, tôi sợ đau và tôi chỉ có thể tập cho qua một giờ. Tuy nhiên, các học viên lâu năm đã kiên trì tín Sư tín Pháp hơn 10 năm qua. Nếu không có sự kiên định của họ, liệu tôi có thể đã trở thành một đệ tử Đại Pháp? So với các học viên tinh tấn, tôi bị tụt hậu quá xa đằng sau. Tôi đã không nhìn vào mặt tốt của các học viên. Tôi chỉ có xu hướng nhìn thấy những mặt xấu của họ. Quan niệm con người của tôi thật là đáng ghét! Nếu tôi thực sự đối xử với các học viên như những người thân của mình, tôi không nên khắc nghiệt với họ. Những chuyện tầm phào này giải thích cho vấn đề gì? Là những học viên, chúng ta nên liên tục đặt lợi ích của người khác lên trước lợi ích của bản thân. Nhưng tôi thì không như vậy. Tôi đã lãng phí một tháng rưỡi, và rất nhiều chấp trước người thường của tôi đã nổi lên.
Nhìn vào mặt tốt của các học viên và sự tu luyện của bản thân cũng là những gì tôi cần phải làm hiện nay. Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân:
“Chỉ có ở chỗ quần thể con người phức tạp đến thế, ở hoàn cảnh phức tạp nhất mới có thể tu lên cao công; là có ý như thế.”
Trong suốt tháng vừa qua, vì tôi đã học Pháp không tốt, tôi đã không cư xử giống như một học viên thực thụ. Các quan niệm mà tôi đã phát triển trong suốt 20 năm giảng dạy đã nổi lên bề mặt. Tôi đã không chính được các giáo viên xung quanh tôi bằng cách sử dụng chính niệm. Tôi cảm thấy tôi đã tụt hậu, mặc dù tất cả họ đều nói rằng tôi có tâm tốt. Ngày nay, học sinh rất khó dạy. Đồng nghiệp của tôi nói rằng khi tôi bắt đầu nhận một lớp mới, tôi nên đánh các học sinh để công việc của tôi dễ dàng hơn trong tương lai. Kết quả là, khi tôi có một lớp học mới với 50 học sinh, tôi thực sự đã đánh chúng. Một trong những học sinh của tôi không ngừng nói chuyện. Tôi đã cảnh báo cháu ba lần, nhưng vô ích, vì vậy tôi đã dùng thước tre đánh vào tay cháu. Ngay lập tức tôi cảm thấy đau ở trong tâm và nghĩ rằng tôi đã bị mất đức. Tôi đã không hướng nội, thay vào đó, tôi đã cố gắng để làm cho bản thân mình cảm thấy tốt hơn bằng cách sử dụng lý do mà các giáo viên đã từng sử dụng để đánh các học sinh của mình bằng thước gỗ.
Các giáo viên khác đơn giản là không thể dạy nổi hai lớp mà chưa thoái đảng. Hầu như mỗi ngày, tôi nghe thấy nhiều lời phàn nàn từ các giáo viên nói rằng những phụ huynh này kia không quan tâm đến con cái của họ, học sinh này kia có hoàn cảnh gia đình khó khăn, có anh trai là người xấu, và học sinh đó cũng giống như anh trai của mình, v.v. Tôi cũng coi lời nói của họ là thật. Tôi đã vô thức xác định đặc điểm của chúng trong đầu. Kết quả là, tôi rất cực đoan với chúng. Chúng không được phép chạy nhảy xung quanh. Thậm chí tôi cố gắng kỷ luật các học sinh lớp đầu tiên của tôi. Một số hoạt động đề ra phải vui nhộn, nhưng tôi làm cho nó quá nghiêm khắc. Kết quả là, học sinh nhanh chóng tạo khoảng cách với tôi. Những học sinh vốn luôn thích tôi đột nhiên không dám đến gần với tôi nữa. Mặc dù học sinh của tôi cho thấy kỷ luật tốt trên bề mặt, nhưng sự gần gũi giữa chúng tôi bị mất. Khi tôi giảng chân tướng cho chúng, chúng dường như không quan tâm. Đặc biệt hai lớp đã không thoái đảng, thậm chí chúng còn trở nên tồi tệ hơn. Một số học sinh để ma tính của mình bộc lộ ra ngoài. Tôi cố gắng phát chính niệm, nhưng nó không có tác dụng. Tôi đã thử các phương pháp khác nhau, nhưng dường như không có kết quả.
Một ngày nọ, tôi thấy một nam sinh đá một nữ sinh ngồi bên cạnh. Tôi nhìn học sinh nam và bắt đầu phát chính niệm để loại bỏ tà ác thao túng cháu. Sau đó cháu đập tay vào ghế. Tôi vẫn bất động và bắt đầu phát chính niệm một lần nữa, nhưng vẫn không có ích gì. Sau đó tôi đã cố gắng nhẩm lại Pháp và giả vờ lờ đi, nhưng cháu lại càng cư xử tồi tệ hơn. Cháu chộp lấy cây bút của ai đó và bắt đầu vẽ lên bàn. Tôi không thể chịu đựng được nữa và cầm một cuốn sách đánh vào đầu cháu. Cháu đã chửi tôi. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh. Tôi biết rằng tôi đã cư xử không phù hợp và thực sự cảm thấy xấu hổ về bản thân. Việc học Pháp, tập công và phát chính niệm đều bị can nhiễu nghiêm trọng và tôi không thể giữ bình tĩnh.
Tôi bắt đầu nghĩ: “Mình là một học viên và mình phải nhìn vào trong.” Tôi chia sẻ với các học viên khác và hy vọng họ có thể chỉ ra những thiếu sót của tôi. Tôi tìm thấy rất nhiều thiếu sót, chẳng hạn như không có đủ thời gian để học Pháp, không học Pháp tốt, hiển thị, thiếu từ bi, v.v.. Để bắt kịp, các học viên nói rằng tôi phải bắt đầu bằng cách học Pháp chăm chỉ.
Trong“Bài trừ can nhiễu”, Tinh Tấn Yếu Chỉ 2, Sư phụ giảng:
“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.”
Vì vậy, tôi bắt đầu tập các công pháp sau khi phát chính niệm, và mỗi ngày tôi đọc một bài giảng của Chuyển Pháp Luân. Sau đó, tôi bắt đầu soạn giáo án. Sau khi kinh văn mới của Sư Phụ, Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp được xuất bản, tôi cảm thấy tôi phải học Pháp nhiều hơn. Nhưng do tôi không thể nhận ra chấp chước căn bản của mình, tôi đã không được khai mở bất cứ điều gì, ngay cả sau khi đọc kinh văn mới hai lần. Chất lượng học Pháp của tôi rất kém. Mặc dù tôi đã cố gắng không bị ảnh hưởng bởi người thường và tránh bàn tán về các học sinh với các giáo viên khác, ảnh hưởng vẫn còn nhỏ sau một tuần.
Tôi chia sẻ với các học viên một lần nữa. Họ cho rằng tôi vẫn chưa tìm thấy những chấp chước căn bản của mình và tôi cần phải tiếp tục hướng nội. Tôi nghĩ về việc tại sao tôi lại được chuyển đến trường này trong làng (ngôi trường này trả lương thấp hơn) từ một trường trong thành phố nơi tôi đã giảng dạy hơn 20 năm qua. Tại thời điểm đó, tôi nghĩ rằng tôi sẽ đi theo sự an bài của Sư Phụ: Bất cứ ai cần biết sự thật về Pháp Luân Công, tôi cầu xin Sư Phụ chuyển tôi tới đó. Lần đầu khi tôi tới đây, tôi bắt đầu giảng chân tướng cho toàn bộ giáo viên và học sinh theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Chỉ trong hai tháng, ba giáo viên bắt đầu học Pháp Luân Đại Pháp. Hai phần ba giáo viên thoái ĐCSTQ, và bốn lớp tôi dạy cũng thoái ĐCSTQ. Vào thời điểm đó, tôi chỉ nghĩ tới việc giảng chân tướng và cứu người. Có hai lớp không chịu thoái ĐCSTQ. Do trong lớp có vài học sinh cá biệt, tôi phát triển chấp chước phân biệt đối xử với những học sinh này. Lúc đầu tôi cố gắng giảng chân tướng cho những học sinh ngoan hơn. Cuối cùng, chúng trở nên tồi tệ hơn. Thậm chí hiện nay tôi không thể nói chuyện với chúng. Khi nghĩ lại lần đầu tôi bắt đầu dạy, chúng không như thế này. Mặc dù chúng hơi nghịch, nhưng chúng vẫn sẵn sàng lắng nghe tôi.
Đến cuối học kỳ, tôi tự biện hộ cho bản thân: tôi muốn chuyển sang trường khác, vì tôi nghĩ rằng vẫn còn rất nhiều trường học không có đệ tử Đại Pháp, và những người ở những trường này, muốn thoái ĐCSTQ cũng đã thoái rồi. Tôi không muốn quan tâm đến những người vẫn chưa thoái ĐCSTQ, và chỉ nghĩ về việc chuyển trường. Tôi nghĩ tôi đã có lập trường vì lợi ích của Đại Pháp. Nhưng cuối cùng, tôi không chỉ không chuyển trường được mà còn mất cơ hội dạy hai lớp giỏi nhất đã thoái ĐCSTQ và còn bị xếp vào dạy hai lớp chưa thoái ĐCSTQ và một lớp khác có 50 học sinh chưa được giảng chân tướng. Tôi biết đó là lòng từ bi của Sư Phụ. Sự an bài này giúp tôi tu luyện bản thân tốt hơn và cứu độ chúng sinh nhiều hơn. Mặc dù tôi biết lý do đằng sau những gì đã xảy ra, tôi đã không đào đủ sâu để nhận ra những chấp chước của mình, và tôi đã không minh bạch được sự an bài từ bi của Sư Phụ.
Những đứa trẻ nghèo bị kiểm soát bởi tà đảng và công nghệ máy tính của người ngoài hành tinh đã biến chúng thành quỷ. Các chấp chước và quan niệm người thường của tôi làm cho việc cứu những đứa trẻ này trở nên rất khó khăn. Sư phụ giảng trong Thế nào là đệ tử Đại Pháp:
“Nhưng con đường ấy rất hẹp, hẹp đến mức chư vị phải đi một cách chính phi thường thì mới được, mới có thể cứu người.”
Tôi phải sử dụng Pháp và tiêu chuẩn của một người chân tu làm thước đo mọi suy nghĩ và hành xử của mình. Chỉ bằng cách này tôi mới có thể ngay chính bước đi trên con đường tu luyện của mình. Tôi sẽ trân trọng tất cả sinh mệnh quanh tôi và cẩn thận lắng nghe Sư Phụ. Tôi phải có lòng từ bi và không xem xét bất kỳ người nào với quan niệm cố hữu. Tôi sẽ trân trọng môi trường tu luyện của mình và ngay chính đi trên con đường tu luyện.
__________________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/21/明慧法会–从课堂上的变化看自己-249233.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/12/11/130042.html
Đăng ngày 27-2-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.