Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Hoa Kỳ

[MINH HUỆ 14-10-2023] Gia đình tôi có ba người: bố, mẹ và tôi.

Sư phụ giảng:

“Có những lúc tôi nghĩ, là một sinh mệnh mà giảng, nhìn thì tựa như rất nhỏ bé, nhưng đều có câu chuyện của sinh mệnh [cuộc đời] bản thân mình, có bi tráng, có khúc triết, có hoan lạc, có thống khổ, có từ bi và thiện lương, còn có các đặc điểm khác nhau của sinh mệnh, tôi hết sức trân quý những điều ấy.” (Giảng Pháp vào ngày Kỷ niệm 20 năm truyền Pháp, Giảng Pháp tại các nơi XI)

Theo lời giảng của Sư tôn thì ba chúng tôi đều có hoan lạc thống khổ, nhưng tất cả đều được hóa giải trong Đại Pháp.

Mẹ tôi đắc Pháp

Năm 2004, mẹ tôi gặp một người quen ở quê và tình cờ người này là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Người học viên đã giảng chân tướng về pháp môn cho mẹ tôi, điều này đã khiến mẹ tôi cảm động sâu sắc. Suốt đêm đó mẹ tôi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp.

Nhờ đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, mẹ tôi hiểu được vì sao trước kia bà lại gặp phải những khổ nạn ngậm đắng nuốt cay và biết rằng pháp môn tu luyện này có tác dụng kỳ diệu trong việc trừ bệnh khỏe thân. Không hề do dự, mẹ tôi quyết định bước vào tu luyện.

Sau khi bước vào tu luyện, mẹ tôi đã thay đổi rất nhiều. Mẹ khỏe mạnh hơn, vui vẻ hơn và hiếm khi phàn nàn. Tôi nhớ trước kia mẹ đi làm thường không đến muộn thì cũng về sớm, và thường cáu giận. Sau khi thấy mẹ thay đổi lớn như vậy, tôi rất xúc động và bị thuyết phục bởi những thọ ích của Pháp Luân Đại Pháp.

Cuối năm 2004, cuốn sách Cửu Bình được phát hành. Tôi nghe theo lời khuyên của mẹ và thoái xuất khỏi Đoàn Thanh Niên bằng tên thật của mình. Năm sau tôi bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân và Hồng Ngâm với mẹ. Trong thời gian rảnh, tôi thích đọc những tài liệu giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi liên tục được truyền cảm hứng bởi sự dũng mãnh, kiên định và trí huệ của các học viên.

Một hôm, tôi có một giấc mơ kỳ lạ. Trong một cái hang tối tăm ở dưới lòng đất, một con quỷ lớn đang họp với vài con quỷ nhỏ. Con quỷ lớn chỉ vào nhà tôi và nói: “Có vẻ gia đình này bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Ai có thể đi và tìm hiểu xem bọn họ có thực tâm tu luyện hay không?” Những con quỷ nhỏ liếc nhìn nhau mà không đứa nào dám xung phong.

Đúng lúc đó, một con quỷ nhỏ tay cầm một cái đinh ba trồi lên từ một gò đất bên cạnh. Nó vừa khập khiễng vừa lớn tiếng nói: “Để tôi đi!” Sau đó con quỷ nhỏ này biến thành một làn khói và bay vào phòng tôi. Khi đã ở trong phòng, nó hiện nguyên hình và đứng giữa phòng hỏi: “Ta nghe nói rằng gia đình ngươi đắc Pháp. Ngươi có ý định tu luyện không?” Không hề do dự tôi đáp lại ngay: “Ta sẽ tu luyện đến cùng!” Câu trả lời quả quyết của tôi khiến con quỷ giật mình và bỏ chạy ngay.

Khi tỉnh dậy, tôi kể với mẹ điều đã nhìn thấy trong mơ. Mẹ tôi nói: “Con trả lời rất hay! Sao con lại có thể được nói như vậy?” Tôi trả lời: “Gần đây con đọc được câu đó trong một bài chia sẻ trên trang Minh Huệ nên con nhớ ra ạ!”

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Thời gian thấm thoắt trôi đi và tôi đã học Pháp với mẹ được sáu, bảy năm rồi. Trong thời gian này mẹ thường nhắc nhở tôi luyện công nhưng tôi luôn tìm đủ mọi cớ để không luyện bởi tôi nghĩ rằng ở nhà có mẹ luyện công là đủ. Và tôi cũng đã thoái Đoàn, Đội để bảo bình an rồi.

Tháng 6 năm 2012, tôi nghỉ hè sớm vì công việc của tôi ở trường không được thuận tâm. Một hôm, sau khi đọc xong Chuyển Pháp Luân với mẹ ở nhà, mẹ gợi ý tôi thử ngồi thiền lại xem sao. Sự thuyết phục của mẹ khiến tôi cảm động, và tôi đã ngồi thiền đơn bàn. Khi tiến nhập vào trạng thái định, tôi nhìn thấy một bé gái có hai bím tóc ngồi song bàn trong vỏ trứng gà với tâm thái tường hòa. Đả tọa xong tôi vui vẻ nói với mẹ: “Từ giờ con sẽ luyện công mẹ ạ!” Mẹ tôi thậm chí còn vui hơn cả tôi. Mẹ nói rằng tâm nguyện lớn nhất của mẹ cuối cùng đã thành hiện thực!

Sư phụ giảng:

“Cơ duyên và chờ đợi hàng nghìn vạn năm hàng ức vạn năm, hết thảy những gì chúng ta chịu đựng trong lịch sử, đều là vì hôm nay.” (Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp, Giảng Pháp tại các nơi XI)

Mối quan hệ của tôi với bố

Bố tôi đã từng là sinh viên chuyên ngành Chủ nghĩa Max-Lênin trong những năm thập niên 80. Bố tôi thực sự là một cán bộ Đảng và là một nhà văn tay sai như trong cửu bình có giảng. Những gì tôi còn nhớ là tôi ghét bố. Bố dường như là một người chuyên gây sự. Bố thường xuyên cãi vã với mẹ và vô cớ quát mắng tôi.

Bố tôi rất bực mình về việc mẹ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Ban đầu, bố thường chửi mắng mẹ. Sau đó thì bố ngoảnh mặt làm ngơ, không kể mẹ đã cố gắng giải thích lý do vì sao mẹ tu luyện. Cùng lúc đó hành xử của bố đã tệ đến mức không thể chịu được nữa. Bố mẹ tôi đã ly hôn vào năm 2009. Sau khi họ ly hôn, tôi chỉ đến thăm bố theo lệ thường vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè.

Một ngày hè năm 2013, ngay khi tôi đến thăm bố thì chúng tôi liền cãi lộn. Tôi không nhớ nổi lý do dẫn đến cuộc xung đột đó là gì nhưng tôi nhớ mình tức giận đùng đùng bỏ về nhà và văng mình xuống giường. Tôi ngủ thiếp đi và có một giấc mơ rất rõ ràng. Trong mơ, tôi thấy mình mặc đồ cổ trang và là một tráng niên đeo kiếm. Một hôm, ở cổng làng có một gã sư hổ mang trêu ghẹo vợ tôi. Vợ tôi không chịu được nỗi nhục nên đã tự vẫn. Mặc dù võ nghệ của tà tăng đó hơn hẳn tôi nhưng do đau khổ và tức giận nên tôi đã không hề do dự mà rút kiếm đấu với hắn. Đột nhiên tôi tỉnh giấc và nhận ra rằng gã sư hổ mang đó chẳng là ai khác mà chính là bố tôi ở đời này! Tôi kể giấc mơ đó với mẹ và nghĩ: “Thảo nào mình và bố luôn như địch nhân vậy, là ác duyên!”

Mùa hè năm 2014, tôi trúng tuyển hệ sau đại học của một trường đại học ở Bắc Kinh. Tôi chuyển hộ khẩu, nhận học bổng và lên thủ đô nhập học. Nhưng chính lúc đó mẹ tôi bắt đầu gặp quan nghiệp bệnh nghiêm trọng, cuối cùng, bà không vượt qua nổi và đã mất đi nhục thân vào đầu năm 2016. Tôi không thể chấp nhận nổi sự thật này. Tôi vô cùng đau buồn và rơi lệ suốt ngày. Không có sự giúp đỡ của mẹ, tôi thấy cuộc sống bỗng trở nên khó khăn. Tôi nhận ra rằng không phải cuộc sống của tôi không có khó khăn mà là mẹ đã gánh chịu nhiều khó nhọc cho tôi.

Một tuần sau, tôi cố gắng nén đau buồn và đến gặp bố tôi. Bố an ủi tôi và nói rằng: “Đừng sợ gì cả, có bố ở đây! Từ nay bất cứ lúc nào gặp khó khăn thì cứ nói cho bố biết nhé!” Tôi rất biết ơn vì bố đã nói như vậy.

Tôi cố gắng tĩnh tâm học Pháp, càng học Pháp nhiều, chính niệm của tôi càng mạnh. Bởi vì đau buồn, tôi không muốn tiếp xúc với nhiều người nên tôi quyết định hễ có thời gian tôi sẽ ra ngoài và dán tờ giảng chân tướng. Mỗi lần ra ngoài về, tôi luyện công. Qua thiên mục, tôi thường nhìn thấy mình bay trong không gian từ đóa sen to này sang đóa sen to khác trên bầu trời cao.

Bố tôi thay đổi

Năm 2017 tôi sang Mỹ. Không kể thời tiết ra sao, ngày nào tôi cũng đến các điểm du lịch giảng chân tướng về Đại Pháp. Ba tháng sau, tôi bắt đầu tham gia một hạng mục truyền thông.

Lúc này bố tôi đã nghỉ hưu được nhiều năm và tính cách của bố đã thay đổi đáng kể. Mới đầu, ông còn e ngại về việc tôi ở lại Mỹ nhưng sau đó ông đã đồng ý, và còn thể hiện quan tâm đến tôi. Cuối cùng thì chúng tôi đã có thể có được những cuộc thảo luận ý nghĩa về việc tu luyện của tôi.

Mấy lần bố kể với tôi về việc gần đây ông luôn gặp được người tốt giúp ông thế nào. Tôi nói: “Bố à, đó là Thần Phật đang điểm hóa và phù hộ cho bố đấy. Người thiện lương sẽ được Thần Phật che chở. Bố đã đối xử với mọi người dựa theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn nên bố sẽ được phúc báo. Bố biết con đang làm công việc ý nghĩa nên bố đã giúp con rất nhiều, nhờ vậy con mới có thể an tâm làm việc. Bố đang tích đức đó ạ”.

Một buổi sáng, khi đang đả tọa, tôi nhìn thấy một cảnh tượng: trong một kỷ nguyên xa xưa, mọi người sống trong xã hội nửa Thần nửa nhân. Có một đạo quán rất hùng vĩ và tráng lệ, ở chính điện có mấy cây cột lớn màu tím xông thẳng lên trời cao. Trên sàn của chính điện, có hai tiểu đồng tử đang ngồi song bàn trên đệm. Rồi có hai lão đạo sỹ xuất hiện phiêu đãng trên không trung, lúc ẩn lúc hiện. Một lão đạo sỹ vuốt vuốt chòm râu, một tay chỉ vào một đồng tử và nói: “Đứa trẻ này có tư chất tốt. Nếu tương lai đứa trẻ nguyện ý tu luyện thì ta sẵn lòng giúp con!” Đứa trẻ đó là tôi và lão đạo sỹ đó chính là bố tôi.

Tối hôm đó tôi gọi điện thoại cho bố và giảng chân tướng tường tận về Đại Pháp cho ông. Tôi giải thích rằng Pháp Luân Đại Pháp giúp mọi người thọ ích cả thân lẫn tâm. Tôi khuyên ông khi có thời gian ông nên ngồi thiền sẽ tốt cho sức khỏe. Tôi cũng nói về bản chất tà ác của Đảng Cộng sản Trung Quốc, và rằng Đảng Cộng sản Trung Quốc không phải là Trung Quốc. Tôi nhấn mạnh rằng những ai đã vào Đảng thì nên thoái xuất để bảo bình an. Cuối cùng, tôi bày tỏ sự cảm ân từ đáy lòng của tôi đối với sự giúp đỡ của ông trong những năm qua.

Sau khi nghe những điều này, bố tôi nghẹn ngào nói: “Con đã lớn thật rồi!” Tôi trả lời: “Bố à, con sẽ cho chọn giúp bố một hóa danh để thoái Đảng nhé? Sinh mệnh của bố là của bố, bố không thể trao sinh mệnh của mình cho tà Đảng được!” Tiếc là bố tôi đã không đồng ý.

Cuối năm 2022, Trung Quốc đang từ trạng thái giãn cách đột nhiên mở cửa mà không báo trước, việc này dẫn đến virus Covid- 19 lây lan nhanh chóng. Nhiều người cao tuổi đã qua đời. Bố tôi vốn bị bệnh tiểu đường và huyết khối động mạch kinh niên, ông đã không thể thoát khỏi thảm họa đó và qua đời. Đối diện với bi kịch này, tôi tự nhủ không được đau buồn và không chỉ ngồi không. Cần phải nhanh chóng tìm cách giúp ông thoái Đảng.

Ngày hôm sau, tôi mua một bó hoa và đến một công viên để nói lời vọng biệt với bố từ nước Mỹ. Trong yên lặng, tôi nhìn thấy hàng đàn những âm hồn mới lìa khỏi xác trong một không gian như kiểu địa ngục, và bố tôi là một trong số đó. Tôi nhanh chóng đánh thức bố và nói: “Con dùng một hóa danh để giúp bố thoái Đảng nhé?” Bố tôi trả lời: “Được. Bố sẽ thoái Đảng!”

Một buổi sáng tháng Hai, khi tôi đang ngồi đả tọa thì đột nhiên tôi nhìn thấy bố tôi đã chuyển sinh thành một bé trai, và ông có thể đắc Pháp trong đời này!

Sư phụ giảng:

“Người đến thế gian vì để được cứu, vì để đợi Sáng Thế Chủ cứu về thế giới thiên quốc nên mới đến làm người; khi chờ đợi đời này đời khác đều đang tích lũy công đức, đó cũng là mục đích của người luân hồi chuyển sinh; loạn thế là vì để thành tựu chúng sinh.” (Vì sao có nhân loại)

Tôi vui đến nỗi không thể cầm được nước mắt. Tôi nói: “Tạ ơn Sư phụ vì đã thiện giải mối ác duyên giữa bố con và con và có được kết cục tốt đẹp”.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/10/14/466989.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/11/28/213120.html

Đăng ngày 29-12-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share